Mộ Vi Lan cầm túi xách, đứng dậy và chuẩn bị rời đi: "Thím hai, cháu còn có việc khác, cháu đi trước đây.
Trong mắt Triệu Nhàn, việc bỏ đi của cô chỉ là trốn tránh sự hoảng loạn và sợ hãi.
Triệu Nhàn ngồi trên ghế, chậm rãi rót trà và cười khẩy: "Có thể đã sợ rồi sao?"
Mộ Vi Lan quay lưng lại với bà ta, cô siết chặt dây túi xách trong tay. "Thím hai còn muốn chỉ bảo gì không?” "Không còn gì, nhưng hôm nay tôi tìm cô và nói cho cô những điều này không phải chỉ nói suông mà thôi."
Sắc mặt Mộ Vi Lan tái nhợt, đến cả giọng nói của cô cũng không giấu nổi sự run rẩy: "Rốt cuộc thim hai muốn làm gì?”. "Tôi hận mẹ cô, và cũng hận con của bà ta và chồng tôi sinh ra. Tôi muốn cô rời khỏi Bắc Thanh và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
Sau khi Mô Vị Lan nghe thay yêu cầu vô lý, thậm chỉ có phần “vô liêm sỉ" này, khỏe mỗi cô cong lên: Cháu có thể hiểu thím hai không muốn nhìn thấy cháu. Nhưng cháu không hiểu tại sao không phải là thim hai rời khỏi Bắc Thành, mà là cháu phải rời khỏi Bắc Thành?"
Cô không làm gì sai, tại sao cô phải rời đi chứ
Triệu Nhàn nghe cô nói, bà ta đập mạnh tách trà xuống bàn, nước trà bắn tung tóe khắp mặt bàn, Triệu Nhân tức giận nói: “Bởi vì cô có lỗi!”
Mộ Vi Lan đột nhiên quay lại nhìn bà ta chăm chằm và hỏi: "Cháu có lỗi gì chứ?" “Bởi vì cô là con gái của người phụ nữ ấy! Đây chính là lỗi lớn nhất của cô!”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan ửng đỏ, cô nhìn bà ta chẳm chẳm.
Triệu Nhàn đứng dậy, bước tới trước mặt cô và chậm rãi nói: "Cô và mẹ cô luôn nợ tôi!" “Mộ Vi Lan, cô có thể không rời khỏi Bắc Thành, nhưng tôi sẽ khiến cô phải hối hận khi đưa ra quyết định này.
Mộ Vị Lan cắn rằng, nhằm chặt mắt lại, những ngón tay đang cảm túi xách không ngừng run rẩy, “Nếu cháu không rời đi, thím muốn làm cái gì?" "Cô có thể không tin cô là con gái của ai. Nếu có nhất quyết không chịu rời khỏi Bắc Thành, và xuất hiện trước mặt tôi và chồng tôi thì đừng trách tôi tiết lộ thân thể của cô."
Mộ Vị Lan nuốt nước bọt: "Nếu thím tiết lộ thân thể của cháu, e rằng chủ hai cũng sẽ hận thím đấy".
Cô rất khinh thường khi phải dùng cách này để đe dọa Triệu Nhàn, nhưng cô bắt buộc phải làm như thế.
Triệu Nhân lại rất điểm tĩnh nói: “Hừ, tôi còn sợ ông ấy hận tôi sao? Khi tôi biết ông ấy muốn chia một nửa tài sản cho cô, tôi đã biết rõ trong lòng ông ấy Lam Tịnh quan trọng đến mức nào, thậm chí còn quan trọng hơn cả tôi và Giai Giai. Cô tưởng rằng, tôi còn quan tâm ông ấy có hận tôi hay không à?"
Mộ Vị Lan cắn môi trắng bệch, cô nắm chặt túi xách, quay người và nhanh chóng rời đi.
Giọng nói lạnh lùng như băng của Triệu Nhàn vang lên sau lưng cô: "Cô có thể quên những gì tôi nói hôm nay, nhưng mà tôi phải nhắc nhở cô, khi thân phận có bị tiết lộ sẽ không chỉ ảnh hưởng đến một mình cô Phó Hàn Tranh, tập đoàn Phó Thị, nhà họ Phó thậm chỉ cả con gái của cô, Tiểu Đường Đầu. Tất cả đều có thể phải hứng chịu những lời chỉ trích chưa từng có. Và có thể tập đoàn Phó Thị sẽ vì mối quan hệ loạn luân này mà phải đối mặt với những cuộc khủng hoảng lớn. Mộ Vì Lan, nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ khỏi Bắc Thành. Bởi vì nếu sự hy sinh của một mình tôi có thể đổi lấy hạnh phúc của tất cả mọi người, tại sao tôi lại không làm như vậy chứ?" “Đó không phải là đánh đổi lấy hạnh phúc, mà chi là lừa dối người khác mà thôi." "Cô không muốn lừa dối, vậy thì hãy chờ thế giới sup do di."
Lồng ngực Mộ Vi Lan lạnh kéo: “Thím hai, thím hận cháu và mẹ cháu như thế sao? Để trả thù cháu và mẹ cháu, thim sẵn sàng kéo theo cả nhà họ Phó thím thật là đáng sợ" "Cô có biết năm đó tôi cảm thấy như thế nào khi tôi tận mắt chứng kiến chồng tôi bỏ ra nhà đi nhưng không thể níu kéo không? Tôi đã cố gắng trở thành một người vợ tốt, nhưng vẫn bị ông ấy bỏ rơi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì chứ? Tại sao mẹ của cô lại phá hoại gia đình của tôi? Nếu mẹ cô đã phạm lỗi, bà ta không còn trên đời nữa, vậy thì cô phải trả giá thay cho bà ta l Nhưng lời lạnh lùng và tàn nhẫn của Triệu Nhân vắng vắng bên tai cô.
Mộ Vị Lan không biết mình đã rời khỏi quán trà như thế nào. khi ra khỏi quán trời, bầu trời bên ngoài xám xét, những bông tuyết lại bắt đầu rơi, mùa đông năm nay ở Bắc Thành đã có đến hai ba trận tuyết rơi.
Trên con đường tấp nập người đi bộ vội vã, thế giới trước mặt cô cứ quay cuồng trong dòng nước mắt mờ ảo.
Những âm thanh ồn ào vang lên bên tai cô.
Cô thực sự là con gái của chủ hai ư?
Nhưng đây không phải là điều có quan tâm nhất, cô là con gái của ai cũng được, nhưng tại sao cô lại là con gái ruột của chủ hai?
Cô và Hàn Tranh, thật sự là anh em họ sao?
Móng tay cô đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn,
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô mặc rất nhiều nhưng lúc này cô cũng không cảm thấy có hơi ẩm, cả người cô như đắm chìm trong nước sông lạnh lẽo, lạnh đến tê tái, mất hết cảm giác.
Điện thoại có reo lên, cô nhận được tin nhắn từ Triệu Nhân. "Sức chịu đựng của tôi có hạn, Chậm nhất vào trước đêm giao thừa, nếu có không rời khỏi Bắc Thành, tôi sẽ công khai thân thể của cô cho tất cả mọi người biết. Tôi không sợ mất mặt đầu
Mộ Vi Lan nhìn dòng tin nhắn, nước mắt cô rơi xuống màn hình điện thoại.
Cô biết rằng Triệu Nhàn không chỉ đe dọa bằng lời nói, mà là sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để buộc cô phải rời khỏi Bắc Thành.
Nếu cô không rời đi, Triệu Nhàn chắc chắn sẽ tiết lộ thân thể của cô. Cô không sợ mọi người biết được thân thể của mình, nhưng...một khi thân thể của cô bị vạch trần, Phó Hàn Tranh cũng sẽ bị đẩy vào sóng gió.
Nếu cô là con gái của chủ hai, cô không thể là vợ của Phó Hàn Tranh.
Tối nay Phó Hàn Tranh về rất sớm, khi bước vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Mộ Vi Lan đang đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn những bông tuyết bên ngoài.
Anh bước đến và ôm cô từ phía sau.
Mộ Vị Lan hơi giật mình: “Anh về rồi à? “Ừm, em rất thích ngày tuyết rơi p Mô Vị Lan thật thà nói: “Thật ra em không thích tuyết rơi. Tuyết rơi rất lạnh, ra ngoài cũng không tiền" “Em còn trẻ mà sao không có chút tâm hồn của thiếu nữ vậy?" khí Phó Hàn Tranh thốt ra câu “tâm hồn thiếu nữ Mộ Vi Lan bật cười thành tiếng.
Cô khế quay đầu lại và nhìn anh: “Anh còn biết tâm hồn thiếu nữ à?"
Phó Hàn Tranh nhướn mày, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, anh nhíu mày khi thấy tay cô lạnh lẽo: "Sao tay em lạnh thế?" "Đó là lý do tại sao em không thích tuyết rơi
Phó Hàn Tranh dùng đôi bàn tay ấm nóng của mình để sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, anh cảm thấy không đủ nóng, lại xoay người cô đối mặt với anh, anh nắm tay cô và hà hơi nóng lên tay cô.
Nhưng tay cô vẫn cứ lạnh, Phó Hàn Tranh nhíu mày sâu hơn: "Cơ thể em kiểu gì vậy, như tảng băng áy."
Giọng điệu của anh không quá ngọt ngào, nhưng lại khiến Mộ Vị Lan cảm động, cô dựa vào lòng anh và nói: "Vậy em là băng, anh có ẩm không?" Đôi môi của Phó Hàn Tranh khả cong lên, giong điệu bất lực nhưng lại vô cùng dịu dàng, anh kéo dài giọng nói: "Am
Mộ Vị Lan được anh ôm trong lòng, đôi tay lạnh lào của cô thờ vào trong lớp áo len và đặt lên vòng eo nóng bỏng của anh.
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên tóc cô và hỏi: "Có ẩm không?"
Cô vùi mặt vào người anh, mìm cười nói: “ắm, rất ấm áp.
Âm đến mức cô không muốn rời xa anh một chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT