Những ngày trước Tết, Phó Hàn Tranh bận rộn với những công việc dồn đồng từ trước và những bữa tiệc tất niên cuối năm.

Sau khi Mộ Vị Lan từ bệnh viện trở về, cô được Phó Hàn Tranh nuôi như nuôi một con lợn hơn nửa tháng, cô còn béo hơn so với khi mang thai.

Nhưng mà, không biết có phải là cô cảm giác nhầm không, gần đây cô luôn cảm thấy Phó Hàn Tranh có vẻ xa cách với cô.

Những ngày gần đây, có mấy đêm Phó Hàn Tranh đều trở về trong tình trạng hơi say. Sau khi tắm xong, anh chỉ ôm cô rồi ngủ. Mộ Vi Lan muốn nói chuyện với anh, nhưng anh đã ngủ rồi.

Cô luôn cảm thấy có vấn đề gì đó xảy ra, bởi vì những hành động khác lạ này không thể nói rõ được nguyên nhân vì sao.

Cô cảm thấy hơi buồn bực, cô nhắn tin cho Lục Hi

Bảo. “Cậu nói xem, vợ chồng ở bên cạnh nhau lâu, có phải sẽ chán đối phương không?"

Khi Lục Hì Bào nhận được tin nhắn này, cô vừa đi kiểm tra phòng bệnh xong. Phản ứng đầu tiên của cô là Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh chán ghét rồi. "Không phải chứ, cậu và Phó Hàn Tranh mới kết hôn không bao lâu, lẽ nào Phó Hàn Tranh đã bắt đầu chán cậu rồi?"

Mộ Vi Lan giật giật khóe môi, cô gõ ngón tay mảnh khảnh trên màn hình điện thoại: “Câu hỏi của mình rõ ràng như thế sao?" "Vậy là, Phó Hàn Tranh thực sự bắt đầu chán cậu

Lục Hi Bảo bắt đầu kích động, cô từng bị Trì Quân bỏ rơi và phản bội, cô biết cảm giác này. Hơn nữa, so với tình cảm của cô dành cho Trì Quân, Mộ Vi Lan rõ ràng yêu Phó Hàn Tranh nhiều hơn.

Cô từng bị Trì Quân bỏ rơi, nhưng nhiều nhất khó chịu vài ngày là trôi qua rồi. Nhưng nếu như Mộ Vị Lan bị Phó Hàn Tranh bỏ rơi, vậy tinh chất của sự việc này hoàn toàn khác nhau rồi.

Mộ Vị Lan nói: "Mình chỉ cảm thấy tâm trạng gần dây của anh ấy không được bình thường làm. Tối nào trở về anh ấy cũng uống rượu, mình muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy đều lăn ra ngủ "Vậy, hai người mấy ngày không nói chuyện với nhau rồi gi

Mộ Vi Lan suy nghĩ một chút, cô đếm đầu ngón tay và nói: "Khoảng năm sáu ngày, hôm trước mình cố tình dậy sớm để ăn sáng cùng anh ấy, nhưng trên bản ăn sáng anh ấy cũng không nói gì cả."

Lục Hi Bảo cảm thấy kỳ lạ: “Chắc không phải Phó Hàn Tranh ngoại tình rồi chứ?"

Lục Hì Bảo nhắc đến hai từ này, trái tim Mộ Vi Lan đột nhiên giật nảy lên.

Ngoại tình.

Thành thật mà nói, không phải cô chưa từng nghĩ đến điều này, mà là lý trí mách bảo cô rằng điều đó là không thể.

Phụ nữ đều khá nhạy cảm, ngay cả Mộ Vi Lan đội khi cũng lo lắng như vậy.

Cô không thể không cảm nhận được điều ấy.

Bởi vì...kể từ khi có sảy thai đến tận bây giờ, Phó Hàn Tranh chưa từng động vào cô.

Thân mật nhất cũng chỉ là ôm cô, hôn trán cô, thậm chí thời gian này còn chưa từng hôn môi cô. Phó Hàn Tranh là một người đàn ông bình thường, nhu cầu về việc đó cũng không kém gì những người đàn ông khác. Trước khi có mang thai, hầu như đêm nào anh cũng muốn cô.

Trước kia là vì cô mang thai nên anh mới kiềm chế vì đứa bé cũng là vì cô. Cô đương nhiên hiểu, đây là anh muốn tốt cho cô.

Nhưng hiện giờ cơ thể cô đã hồi phục lâu rồi, cũng không còn yếu ớt như lúc mang thai, tất cả điều này đều nhờ vào công chăm sóc tỉ mỉ chu đảo của Phó Hàn Tranh.

Nhưng...cơ thể cô rõ ràng đã hồi phục rồi, tại sao anh lại... không có ý gì với việc đó?

Từ khi mang thai đến khi sảy thai, cho đến bây giờ, bọn họ đã rất lâu không làm chuyện ấy.

Mặc dù Mộ Vi Lan là phụ nữ, nhưng phụ nữ cũng có lúc ham muốn, nhất là khi đối diện với người đàn ông mình yêu.

Mộ Vi Lan nhìn vào cuộc trò chuyện của cô và Lục Hi Bảo, nhìn hai từ “ngoại tình”, cô đột nhiên không còn tâm trạng trả lời Lục Hỉ Bảo.

Sau khi thoát tin nhắn ra, cô lại lướt đến tên của Phó Hàn Tranh, sau một hồi dần do và chỉnh sửa tin nhắn nhiều lần, cô mới gửi đi một câu hỏi ngắn gọn đơn giản. “Tối nay khi nào anh về nhà ph

Khí Phó Hàn Tranh nhận được tin nhắn, anh đang hợp. Buổi tối có thể còn có một bữa tiệc tất niên phải tham gia, anh không chắc mấy giờ mới về đến nhà.

Mộ Vĩ Lan nằm trên giường đợi tin nhắn của anh, nhưng mãi không nhận được tin nhắn trả lời lại của anh.

Cô ôm điện thoại lăn lộn trên giường, cuối cùng nhìn chăm chăm vào màn hình, cảm giác lo sợ trong lòng cuối cùng cũng ùa về.

Cô muốn gửi thêm một tin nhắn cho Phó Hàn Tranh, nhưng rồi lại không thể gửi nữa.

Cô sợ mình sẽ trở thành loại người thích đeo bám, cô càng sợ Phó Hàn Tranh sẽ cần phải đề phòng và né tránh cơn ghen tuông của cô bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, Mộ Vi Lan khóa điện thoại, nằm trên giường và chìm vào giấc ngủ.

Khi Phó Hàn Tranh trở về, căn phòng tối đen, không có một ánh đèn.

Anh khẽ cau mày, không thấy thân hình nhỏ nhắn trong phòng khách, anh sửng sở, sải bước lên lầu, đầy cửa phòng ngủ ra, khi nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang nằm ngủ trên giường qua ánh trắng nhẹ nhàng ngoài cửa sổ, trái tim anh mới bình yên trở lại.

Anh còn tưởng...cô bị ai bắt đi rồi, hoặc là cô đã biết điều gì đó, nhất thời không chấp nhận nổi nên bỏ nhà ra đi.

Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng bước tới, nửa thân người cô nằm ở mép giường, sắp rơi xuống đất, điện thoại đã rơi xuống chiếc thảm lông cừu tràn sàn nhà, vừa nhìn đã biết cô nghịch điện thoại rồi ngủ thiếp đi.

Phó Hàn Tranh thở dài, cúi người về phía trước, bể cô lên rồi cẩn thận lật người cô lại, anh muốn để cô ngủ thoải mái hơn. Nhưng dù động tác của anh có nhẹ nhàng thế nào đi nữa, anh vẫn đánh thức cô tỉnh dậy. “Anh về rồi à...

Giọng cô tràn ngập sự ngái ngủ, mềm mại như kẹo bông.

Phó Hàn Tranh lấy chăn bông đắp lên người cô, nhẹ nhàng trách móc: "Em sắp rơi xuống đất rồi đấy!

Cơn buồn ngủ của Mộ Vi Lan dần tan biến, cô ngây người nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ tủi thân và buon ba.

Thấy cô chăm chú nhìn mình mà không nói gì, Phó Hàn Tranh bóp mà cô: "Ngủ nhiều quá ngỡ ngần rồi á?"

Mộ Vị Lan bỏ tay anh xuống, cô cúi đầu nhìn đống hồ đeo trên cổ tay anh: "Mấy giờ rồi

Phó Hàn Tranh nói: "Mười rưới

Mộ Vi Lan nhẹ nhàng buông tay anh xuống, cô lầm bầm nói: "Gần đây anh chẳng bao giờ về nhà trước mười giờ tối cả." không phải là trách móc, nhưng trong lời nói cũng có đôi chút tủi thân, và phần nhiều là cô đơn.

Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh hơi sững sở, anh đưa tay xoa mái tóc bồng bềnh của cô và nói: "Gần đây anh đúng là đi giao tiếp hơi nhiều, sắp tết rồi nên có nhiều bữa tất niên."

Mộ Vi Lan “ừm" một tiếng, không biết có hài lòng với lời giải thích này không.

Buổi tối Phó Hàn Tranh uống rượu, đầu có chút choáng váng, anh nhẹ nhàng nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm."

Anh đứng dậy, người phụ nữ nhỏ bé cúi gằm mặt xuống, nắm chặt đôi bàn tay của anh.

Phó Hàn Tranh đứng đó và cúi xuống nhìn cô

Cô không hề ngắng đầu lên, và hỏi rất nhẹ nhàng: "Các cô gái trong bữa tất niên có xinh đẹp không?" Trong giọng nói rất nhẹ nhàng này có thể nghe thấy sự run rẩy và lo lắng.

Phó Hàn Tranh đường nhiên cảm nhận được điều đó, anh chợt mìn cười, nhìn chiếc cổ trắng mịn của cô và nói: "Người đẹp đương nhiên là phải xinh rồi. Trong bữa ăn, không ngừng thay đổi tư thế đến quyến rũ anh."

Vừa dứt lời, anh liền cảm thấy Mộ Vi Lan dùng sức véo mạnh tay anh, đầu ngón tay thậm chí còn muốn cắm vào trong xương anh.

Dữ dằn, hung ác giống như một con sư tử muốn cắn anh, nhưng lại không dám.

Tâm trạng ủ rũ nhiều ngày của Phó Hàn Tranh bất chợt thoải mái hơn nhiều, anh cong môi, nhìn cô trêu đùa nói: “Em muốn nắm nát tay anh à? Có để cho anh đi tắm nữa không? Hử?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play