Tất nhiên, nếu Phó Hàn Tranh thật sự trao hết tài sản của mình cho cô, người không hề biết quản lý tài chính và nắm giữ nhiều tài sản như Mộ Vi Lan không những không cảm thấy vui vẻ, mà còn cảm thấy có gánh nặng.
Thấy cô hỏi nghiêm túc như vậy, Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Tất nhiên là thật.”
Phụ nữ đều thích nghe những lời hay ý đẹp, cho dù chỉ là lời nói dối họ cũng vui rồi.
Nhưng mà, Mộ Vi Lan có thể nhìn ra được từ vẻ mặt nghiêm túc Phó Hàn Tranh, người đàn ông này không hề nói đùa cô.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu lên và hôn nhẹ lên chiếc cằm anh tuấn của anh.
Đôi môi mềm mại chạm vào những sợi râu cứng mới nhú lên của anh, có chút khó chịu. Mộ Vi Lan lùi về phía sau, Phó Hàn Tranh lại ôm chặt lấy eo cô, cố tình dùng những sợi râu ấy chà xát mạnh lên làn da mềm mại của cô.
Mộ Vi Lan vừa ngứa vừa đau, cô lấy tay che cằm anh lại: “Anh nên cạo râu rồi đấy.” Mấy hôm nay bọn họ ở trong phòng bệnh, cộng thêm vết bỏng trên lưng của Phó Hàn
Tranh nên không thể tắm rửa được chứ đừng nói đến việc cạo râu.
Phó Hàn Tranh nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi mình và hôn rồi nói: “Em giúp anh cạo râu?” “Được thôi, nhưng mà em chưa từng cạo râu cho người khác. Nếu em cạo xước khuôn mặt đẹp trai của anh thì...chậc chậc...
Mộ Vi Lan vuốt ve cằm anh, vừa thở dài vừa chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của anh.
Phó Hàn Tranh rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp trai và hoàn mỹ của anh khác so vẻ đẹp thường để miêu tả phụ nữ, vẻ đẹp của anh thanh cao, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ nam tính trưởng thành và quý phái.
Mộ Vi Lan cảm thấy rằng điều quan trọng nhất của một người đàn ông không phải là nhìn vào khuôn mặt của anh ta, mà là nhìn vào khí chất và phong thái của anh ta.
Nhưng mà, cô nhặt được bảo vật rồi, Phó Hàn Tranh thuộc tuýp người vừa có ngoại hình đẹp vừa có khí chất. Cho dù anh đứng ở một góc khuất, anh cũng trở thành một phong cảnh đẹp rạng ngời mà người khác không thể không chú ý đến.
Mặc dù ngoại hình của Phó Hàn Tranh rất tuyệt vời, nhưng anh cũng không thường thu hút ong bướm đến với Mộ Vi Lan, bởi vì với khí chất cao quý của anh, những cô gái bình thường sẽ không đến hỏi số điện thoại của anh. Tóm lại, vẻ đẹp của Phó Hàn Tranh không tầm thường, điều khiển khác không thể rời mắt khỏi anh chính là vẻ đẹp trai không quá phô trương mà là toát lên sự điềm tĩnh và cẩn thận.
Theo lời Lục Hỉ Bảo, Phó Hàn Tranh thuộc tuýp người cao ngạo lạnh lùng, rất muốn để người khác lật đổ bức tường thành vững chắc của mình nhưng lại không dám tiến tới.
Tóm lại, bây giờ Mộ Vi Lan nhìn Phó Hàn Tranh ở đâu cũng đều thấy anh rất tốt và hoàn hảo.
Vì Phó Hàn Tranh quá đẹp trai, nên Mộ Vi Lan thường tự hỏi khi Phó Hàn Tranh về già trông sẽ như thế nào. “Hàn Tranh, anh nói xem đến khi anh sáu bảy mươi tuổi, liệu anh vẫn còn giữ được phong độ như thế này không?”
Cô thường thích còng lưng, đến khi cô sáu bảy mươi tuổi, liệu cô có bị gù lưng nhiều không?
Đến lúc đó, cô vừa già vừa xấu, nếu đứng bên cạnh anh vẫn to khỏe và đẹp trai chẳng phải sẽ không xứng đôi sao?
Phó Hàn Tranh nhìn cô, nhướn mày nói: “Anh nghĩ đến năm tám mươi tuổi, thân hình anh vẫn rắn chắc và mạnh mẽ, sẽ không làm em thất vọng đầu
Làm gì có ai tự luyến đến mức ấy chứ?
Mộ Vi Lan đột nhiên không vui, cô bĩu môi nói: "Đến năm tám mươi tuổi, chắc em sẽ rất xấu nhỉ.” Phó Hàn Tranh nhìn làn da trắng nõn của cô, anh véo má cô và nói: “Em sẽ trở thành một bà già, một bà già đáng yêu.
Hai má Mộ Vi Lan đỏ bừng, cô ngại ngùng liếc nhìn anh, trái tim đầy ngọt ngào.
Mặc dù là mùa đông, nhưng Phó Hàn Tranh đã mấy ngày liền không tắm rửa rồi, anh chỉ rửa mặt, rửa chân và lau người thôi.
Phó Hàn Tranh kéo Mộ Vi Lan vào phòng tắm, Mộ Vi Lan cầm lấy khăn ẩm giúp Phó Hàn Tranh lau vùng da còn lành lặn trên lưng, cô cẩn thận né tránh những vết bỏng.
Nhìn vết bỏng đen cháy, Mộ Vi Lan không khỏi xót xa, hai mắt cô ướt đẫm: "Mấy ngày nay còn đau lắm không?"
Phó Hàn Tranh không quay đầu lại nhìn cô, anh chỉ nói hai từ: “Vẫn ổn.
Vẫn ổn, vậy là vẫn còn rất đau?
Bác sĩ nói, cho dù vết bỏng này có lành lại cũng sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng.
Phó Hàn Tranh là đàn ông, vết thương này lại ở trên lưng, anh đương nhiên không quan tâm đến việc có ảnh hưởng đến vẻ đẹp thẩm mỹ bên ngoài hay không.
Chỉ là khi Mộ Vi Lan nhìn thấy vết sẹo này, sợ là cô sẽ cảm thấy đau lòng và buồn bã mà thôi.
Phó Hàn Tranh hỏi: “Em lau xong chưa?” Mộ Vi Lan gật đầu: “Ừm, xong rồi.
Sau đó, Phó Hàn Tranh kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô về phía trước: “Có mỗi một vết thương, ngày nào em cũng nhìn có nhìn ra được gì không?”
Mộ Vi Lan biết rằng Phó Hàn Tranh không muốn để cô nhìn thấy, nhưng cô vẫn chu môi nói: “Cũng không biết khi nào mới có thể khỏi.”
Phó Hàn Tranh mỉm cười nhìn cô: “Anh còn không vội, em vội cái gì chứ.”
Mộ Vi Lan không nói thêm gì, Phó Hàn Tranh đưa dao cạo râu cho cô: “Nhanh lên, mau giúp anh cạo râu "Anh cao quá, em đứng như vậy giúp anh cạo râu mỏi tay lắm."
Mộ Vi Lan thường ngày đi giày cao gót, cô cũng chỉ cao đến yết hầu của anh. Bây giờ cô chỉ đeo một đôi dép bông bình thường, cô chỉ cao đến ngực anh. Mặc dù cô không thấp, nhưng đứng trước người đàn ông cao lớn như Phó Hàn Tranh, người cô thật sự nhỏ nhắn.
Mộ Vi Lan duỗi hai tay ra, cảm thấy mỏi tay: “Anh cao như thế làm gì? Thấp người xuống một chút.”
Phó Hàn Tranh nhướn mày, yêu chiều nhìn cô: “Tự mình thấp còn trách người khác cao.
Anh hơi nghiêng người, đỡ lấy eo cô, ôm cô trước ngực một con thú kangaroo nhỏ. “Thế này đủ cao chưa?"
Mộ Vi Lan dường như cao gần bằng anh rồi, cô nhìn vào đôi mắt đen của anh: “Anh ôm em thế này không mệt sao?” “Mau cạo đi."
Mộ Vi Lan bị anh thúc giục, cô cầm dao cao giúp anh cạo râu, rõ ràng là cô đã rất cần thận, nhưng vẫn cạo xước cằm anh, một vết máu nhỏ hiện lên trên chiếc cắm sạch sẽ của anh.
Mộ Vi Lan cảm thấy có lỗi: “Em đã nói em chưa từng cạo râu cho người khác, em không quen.”
Phó Hàn Tranh không quan tâm, sau khi tắm rửa xong, anh ôm cô ra khỏi phòng: “Lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen. “Như vậy là sau này anh muốn để em cạo râu cho anh?” “Không muốn?" “Muốn thì muốn, nhưng mà có thể lần hai em vẫn chưa quen được.” Mộ Vi Lan nói. “Vậy thì lần ba.”
Mộ Vi Lan kẹp hai chân quanh lưng anh, và lẩm bẩm: “Hàn Tranh, anh thích em cao râu cho anh như vậy sao?”
Tại sao cô lại cảm thấy Phó Hàn Tranh thích bị ngược đãi thân thể?
Khi lên giường, Phó Hàn Tranh vỗ lưng cô: “Ngủ đi, muộn rồi."
Mộ Vi Lan đắp chăn bông lên, nhưng cô lại cảm thấy chân mình lạnh. “Hàn Tranh, chân em lạnh."
Bác sĩ nói thể chất cô yếu, dễ lạnh, anh phải tranh thủ lần sảy thai này để chăm sóc cho cô thật tốt.
Phó Hàn Tranh lấy một cái gối trên giường bệnh của anh ném sang đầu giường bệnh của Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan vẫn chưa nhận ra anh định làm gì, Phó Hàn Tranh đã lên giường của cô, anh ngồi ở cuối giường, dùng tay ôm lấy cổ chân mảnh khảnh và lạnh toát của cô và xoa xoa trong lòng bàn tay, sau đó anh đặt bàn chân lạnh lẽo của cô lên vùng bụng ấm nóng nhất trên cơ thể anh.
Phần bụng của Phó Hàn Tranh rất nóng, còn chân của Mộ Vi Lan thì rất lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT