Bên trong đồn cảnh sát. “Đồng chí cảnh sát, tôi đến gặp mẹ tôi.” Cảnh sát khẽ cau mày, liếc nhìn Thẩm
Uyển Yêu: “Mẹ cô?”
Thẩm Uyển Yêu gật đầu nói: “Thẩm Thu”
Nghe thấy tên Thẩm Thu, cảnh sát càng cau mày hơn: “Vật chứng nhân chứng rõ ràng đầy đủ, nhưng mẹ cô vẫn không chịu nhận tội, cô vào trong khuyên bảo mẹ cô đi.
Thẩm Uyển Yêu siết chặt lòng bàn tay, trong lòng nảy sinh một nỗi hận, nhưng cô ta vẫn nở một nụ cười trên khuôn mặt và không phản bác lại: “Vâng tôi biết rồi, cảm ơn đồng chí cảnh sát.”
Sau khi vào phòng thẩm vấn, Thẩm Thu bị còng hai tay và đặt trên mặt bàn, Thẩm Uyển Yêu vội vàng chạy tới: “Mẹ “Uyển Yêu!” “Hai mẹ con trò chuyện với nhau đi.”
Sau khi cảnh sát rời đi, cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại. Thẩm Uyển Yêu ngồi đối diện với Thẩm
Thu, Thẩm Thu nắm lấy tay con gái mình và nói: “Uyển Yêu, con nhất định phải cứu mẹ ra ngoài! “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã tìm chú Kỳ rồi, chú ấy nói chắc chắn sẽ tìm cho mẹ một luật sư biện hộ giỏi nhất.”
Thẩm Thu nhắm mắt lại, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng: “Nếu mẹ thật sự ngồi tù, con nghĩ chú Kỳ con còn quan tâm đến mẹ không? Chỉ sợ rằng ông ấy tránh còn không kịp nữa là để ý đến mẹ. Đối với nhà họ Kỳ mà nói, việc mẹ vào tù chính là một điều rất mất mặt." "Mẹ...Vậy chúng ta phải làm sao?"
Ánh mắt Thẩm Thu hiện lên một tia hung ác: "Mười năm rồi, Phó Hàn Tranh vẫn còn khơi ra vụ án cũ, anh ta sớm không điều tra, muộn không điều tra, tại sao cứ phải chọn thời điểm này? Uyển Yêu, bất luận thế nào, con cũng phải nghĩ cách cứu mẹ ra ngoài, con biết không?"
Thẩm Uyển Yêu khóc lóc và gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ tìm cách cứu mẹ ra ngoài. Tất cả đều tại con tiện nhân Mộ Vi Lan đó, hại mẹ bây giờ phải vào đây ngồi... “Đừng khóc nữa, nếu không còn cách nào khác nữa, con phải đến cầu xin Mộ Vi Lan. “Uyển Yêu, con đừng để mẹ thất vọng. “Mẹ, mẹ yên tâm đi, cho dù con có phải đến cầu xin Mộ Vi Lan, con cũng sẽ cứu mẹ ra ngoài."
Cả Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đều nhập viện, Phó Chính Viễn đưa Tiểu Đường Đậu đến thăm hai người.
Tiểu Đường Đậu nằm bên cạnh giường của Mộ Vi Lan và hồn nhiên hỏi: “Bố, Mộ Mộ, khi nào hai người xuất viện vậy?”
Mộ Vi Lan xoa đầu Tiểu Đường Đậu, dịu dàng nói: "Đường Đậu nhớ bố mẹ rồi sao?" “Vâng ạ, con còn nhớ em trai nữa. Tiểu Đường Đậu vươn tay sờ bụng Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan hơi giật mình. “Đường Đậu!” Phó Hàn Tranh đột nhiên lớn tiếng.
Tiểu Đường Đậu giật mình, cô bé cau mày hỏi: "Bố, bố hung dữ với con làm gì thế, con chỉ muốn sờ chút thôi mà!”
Sắc mặt Mộ Vi Lan tái nhợt, khóe môi hơi nhếch lên và chua xót nói: “Không sao, Đường Đậu muốn sờ thì sờ đi.”
Tiểu Đường Đậu làm mặt xấu với Phó Hàn Tranh rồi “huh” một tiếng.
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh trầm xuống.
Phó Chính Viễn đương nhiên nhìn được ra vấn đề, ông quay sang nói với Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, ông có chuyện muốn nói với bố mẹ cháu, cháu và chú Từ xuống dưới sân bệnh viện chơi một lát nhé."
Tiểu Đường Đậu ngoan ngoãn xuống giường và “oh” một tiếng.
Từ Khôn nắm tay Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, đi chơi với chú Từ nhé, đi thôi.”
Sau khi Từ Khôn đưa Tiểu Đường Đậu rời khỏi phòng bệnh, Phó Chính Viễn chống gậy và nhìn Mộ Vi Lan. “Đứa bé...mất rồi?”
Lời nói của ông Phó ngập tràn mong đợi, mong đợi câu trả lời này là không.
Làm sao mà Mộ Vi Lan có thể không biết ông Phó muốn đứa bé này được sinh ra đến mức nào cơ chứ.
Phó Chính Viễn rất thích trẻ con, có thể nhìn được ra từ sự nuông chiều yêu thương của ông dành cho Tiểu Đường Đậu.
Lúc này, Mộ Vi Lan thậm chí không dám nhìn vào mắt Phó Chính Viễn. Cô mất đứa con, nhưng cô cũng sợ Phó Chính Viễn thất vọng về cô. “Bố...con xin lỗi, con...
Phí Chính Viễn thở dài: "Haizzz....
Phó Hàn Tranh mím môi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Vi Lan, đứa bé không còn nữa, con cũng có một phần trách nhiệm rất lớn.”
Phó Chính Viễn hỏi: “Chuyện này thật sự là do Phó Giai làm sao?"
Phó Hàn Tranh không né tránh: “Vâng.”
Phó Chính Viễn cau mày, có chút bối rối và buồn bã, ông thở dài nói: “Sao Phó Giai lại thành ra thế này...Nhưng mà Hàn Tranh, dù sao chú hai của con cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái, con đừng tuyệt tình quá. Con bảo vệ vợ, nhưng mà chủ hai con cũng là người có tấm lòng nhân hậu, hơn nữa thím hai rất yêu thương Phó Giai. Nếu Phó Giai thật sự có chuyện gì, chúng ta cũng có trách nhiệm."
Phó Hàn Tranh hỏi: “Ý bố là muốn con bỏ qua cho Phó Giai?” “Nếu không con thật sự muốn để Phó Giai ngồi tù sao? Phó Giai cũng là đứa em họ duy nhất của con đấy.
Sau khi Phó Chính Viễn rời đi, Phó Hàn Tranh im lặng một lúc lâu.
Hiểu được nỗi khó xử của anh, Mộ Vi Lan chủ động lên tiếng: "Hàn Tranh, cho dù anh có quyết định như thế nào, em cũng đều ủng hộ anh." “Ngay cả khi anh thật sự bỏ qua cho Phó Giai?” Phó Hàn Tranh chăm chú nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm.
Mộ Vi Lan nghiêm túc gật đầu và nói: “Bởi vì em biết, cho dù anh làm thế nào, trong lòng anh cũng đều bảo vệ em.
Sự việc này đúng là lỗi của Phó Giai, nhưng mà cho dù Phó Giai không làm những việc này, có lẽ cô cũng vẫn không thể bảo toàn được đứa bé. Cô biết rằng cô chỉ là luôn tự lừa bản thân mình mà thôi. “Tiểu Lan, đôi khi, anh thật sự hy vọng em có thể ích kỷ một chút.”
Mộ Vi Lan mỉm cười: “Nhưng nếu em quá ích kỷ, người tổn thương nhất không phải là kẻ thù, mà lại chính là làm khó người ở giữa như anh. Nếu anh khó chịu, chẳng phải sẽ lại biến thành một nhân cách khác để em phải lo lắng hay sao, em không muốn anh phải khó xử."
Bất giác, Phó Hàn Tranh mỉm cười. Có một người vợ tốt như thế này, anh còn gì không hài lòng chứ. viện.
Buổi chiều, Thẩm Uyển Yêu tìm đến bệnh
Cô ta xách một giỏ trái cây đi vào phòng bệnh.
Nhưng khi cô ta bước vào cửa, sắc mặt Phó Hàn Tranh trở nên lạnh lùng. “Cô đến đây làm gì?”
Thẩm Uyển Yêu đặt giỏ trái cây xuống bàn, nhìn Mộ Vi Lan, cắn môi nói: “Anh Phó, Vi...Vi Lan, cầu xin hai người tha cho mẹ tôi đi. Năm đó mẹ tôi đúng là động lòng tham, nhưng suy cho cùng cũng không gây hại gì cho Vi Lan cả. Chuyện này đã trôi qua mười năm rồi, Vi Lan, chị có thể đừng truy cứu nữa được không?”
Phó Hàn Tranh không nói gì, anh muốn để Mộ Vi Lan tự quyết định việc này.
Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô. Mộ Vi Lan dựa vào giường bệnh, nhìn thẳng vào Thẩm Uyển Yêu, ánh mắt cô có chút lạnh lùng, sắc mặt rất bình thản. "Nhưng nếu năm đó tôi chết thì sao? Vậy nếu bây giờ mẹ cô vẫn còn tự do ngoài vòng pháp luật, liệu cô có dùng những lời này để cầu xin tôi không?” "Nhưng mà....nhưng mà đã mười năm rồi, tại sao chị vẫn còn giữ trong lòng?”
Mộ Vi Lan cười lạnh lùng hơn: “Lẽ nào tất cả những việc đúng sai đều dùng thời gian để so sánh hay sao? Sự việc này đúng là đã trôi qua mười năm rồi, nhưng mà năm đó bà ta phóng hỏa muốn giết chết tôi là sự thật, bà ta gián tiếp hại chết bố tôi cũng là sự thật. Tôi không có lý do gì để tha thứ cho bà ta cả. Cho dù có trôi qua hai mươi năm đi chăng nữa, nếu không tìm được bất cứ bằng chứng gì, bà ta cũng vẫn sẽ tự do ngoài vòng pháp luật. Có thể tôi không hận bà ta đến vậy, cũng không quá quan tâm đến việc này. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc chỉ vì thời gian trôi qua lâu nên tôi có thể tha thứ cho những việc bà ta đã làm với tôi, và tôi không thể làm gì được cả nên đành phải bỏ qua."
Rất nhiều những nỗi đau, tổn thương sẽ phai dần theo thời gian, nhưng không đồng nghĩa với việc nỗi đau không còn tồn tại nữa, cũng không đồng nghĩa với việc không còn hận nữa, mà chỉ là tự an ủi bản thân bỏ qua đi mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT