Mộ Vi Lan ngồi trên cầu thang, tự ôm lấy bản thân và trầm lặng một lúc lâu.
Bên tại cô vẫn văng vằng giọng nói của Phó Giai. “Lẽ nào chị không biết sao? Anh hai đã hẹn bác sĩ làm phẫu thuật cho chị rồi.... Sắc mặt Mộ Vi Lan tái nhợt, cô ngồi đó bất động một lúc lâu.
Đứa bé này....sau cùng cô vẫn không thể giữ được sao?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt từ từ lăn xuống.
Mộ Vi Lan đến bệnh viện một mình.
Ngồi trong phòng khám, bác sĩ thở dài nhìn báo cáo khám bệnh của cô và nói: "Cô Mộ, đứa bé này sớm muộn cũng phải làm phẫu thuật. Thà làm phẫu thuật lấy thai sớm, sẽ không gây hại cho cô nhiều. Cô còn trẻ như vậy, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mang thai."
Khi Mộ Vi Lan ra khỏi bệnh viện, tâm trạng cô vô cùng tồi tệ.
Cô không muốn về nhà, cô đi bộ thơ thẩn trên đường.
Bất giác, khi cô đi đến một nhà thờ cổ, cô bước vào nhà thờ, nhắm mắt trước cây thánh giá và thầm cầu nguyện. “Con yêu, mẹ xin lỗi con. Nếu mẹ cẩn thận một chút, có lẽ con đã có thể đến được với thế giới này, là do mẹ không tốt....con nhất phải vui vẻ hạnh phúc ở thế giới bên kia. Lần sau, nếu con còn đầu thai vào trong bụng mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Một chiếc xe tải đen đỗ cách nhà thờ không xa. “Alo, cô Phỏ, Mộ Vi Lan đang ở trong một ngôi nhà thờ đổ nát, bây giờ có ra tay không?" "Đừng để lộ sơ hở!"
Mộ Vi Lan ở trong nhà thờ không biết bao lâu, khi cô ra khỏi nhà thờ, cô bất ngờ bị bịt miệng bởi một mảnh vải, cô cố gắng vùng vẫy, nhưng vẫn nhanh chóng ngất xỉu đi. “Kéo vào trong xe!
Trong cơn mê man, Mộ Vi Lan không biết mình đang ở đâu. Khi cô tỉnh dậy, hai mắt cô bị che bởi một mảnh vải đen, xung quanh tối đen như mực. Cô muốn cử động, nhưng lại thấy tay chân cô cũng bị trói chặt. “Các người là ai! Các người muốn làm gì!” "Chúng tôi không muốn làm gì, chúng tôi chỉ nhận lệnh của một người muốn cô biến mất."
Mộ Vi Lan run rẩy: “Ai?” “Điều này chúng tôi không thể nói cho cô biết được.
Mộ Vị Lan chống cự: "Các người thả tôi ra! Nếu chồng tôi phát hiện tôi không thấy đầu nữa, anh ấy chắc chắn sẽ đi khắp nơi tìm tôi! Người kêu các người giết tôi đã cho các người bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho các người gấp đôi!”
Hai tên kia cười lớn tiếng: “Cô coi chúng tôi là kẻ ngốc hay sao? Chúng tôi đã bắt cóc cô, nếu chúng tôi thả cô ra, cô không những không cho chúng tôi gấp đôi tiền, mà còn báo cảnh sát bắt chúng tôi! Cô ở yên đây đi, không chừng chúng tôi sẽ cho cô chết một cách thoải mái nhất!”
Trái tim Mộ Vi Lan run lên.
Tâm trí cô hoảng loạn và hỗn độn. Rốt cuộc là ai muốn giết cô?
Phó Giai ở trong phòng ngủ của mình, cầm điện thoại và bồn chồn đi lại quanh phòng.
Triệu Nhàn gõ cửa đi vào, khiến cô ta giật mình, chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất.
Triệu Nhàn mang đĩa hoa quả vào, kinh ngạc nhìn cô ta: “Giai Giai, sao sắc mặt con kém thế? Con bị bệnh rồi sao? Có khó chịu chỗ nào không?”
Triệu Nhàn đặt đĩa hoa quả xuống, bước tới sờ trán Phó Giai, Phó Giai lắc đầu: “Mẹ, con, con không sao...
Chiếc điện thoại rơi trên mặt đất đột nhiên vang lên, Triệu Nhàn cúi người nhặt lên.
Phó Giai vô cùng căng thẳng, cả người cứng đờ như thể không cử động được.
Triệu Nhàn liếc nhìn ID người gọi, một số điện thoại lạ, bà ta cau mày hỏi con gái: "Giai Giai, ai gọi điện vậy?” “Không, không phải ai cả!”
Phó Giai giật lấy điện thoại và tắt máy. Triệu Nhàn nhìn cô ta, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Một lúc sau, số điện thoại kia lại gọi điện tới.
Triệu Nhàn cau mày: "Rốt cuộc là ai gọi tới, sao con không nghe máy?”
Triệu Nhàn kinh ngạc, cúi người kéo cô ta đứng dậy: "Con sao vậy? Đồ ngốc này, nếu con có chuyện gì, mẹ chắc chắn sẽ cứu con. Con mau đứng dậy đi, nghe thấy chưa?"
Phó Giai bất lực khóc: “Mẹ, nếu mẹ không hứa với con, con sẽ không đứng dậy... “Rốt cuộc là chuyện gì?” “Mẹ, con, con sai người bắt cóc Mộ Vi
Phó Giai nuốt nước bọt nói: “Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói. Lần trước con đến bệnh viện thăm bố, bố nói bố muốn chia một nửa tài sản của mình cho Mộ Vi Lan....Mẹ, cô ta không phải họ Phó, cũng không phải con gái của bố! Cô ta dựa vào đầu mà lấy đi một nửa tài sản chứ! Mẹ, con chỉ là vì cảm thấy không công bằng cho mẹ và con....nên con mới....
Triệu Nhàn cười nhạo rồi ngồi xuống bên giường: “Bố con muốn chia muốn nửa tài sản cho Mộ Vi Lan?” "Vâng....con đích thân nghe thấy đó!”
Phó Giai quỳ xuống trước mặt Triệu Nhàn, nằm lấy tay bà ta và lắc mạnh: “Mẹ, mẹ nói xem con bây giờ phải làm sao? Nếu bị bố và anh biết được là con bắt cóc Mộ Vi Lan, liệu bọn họ có đưa con đến đồn cảnh sát.... Mẹ, con không muốn ngồi tù! Mẹ...con thật sự không muốn ngồi tù!”
Ánh mắt Triệu Nhàn lạnh lùng, bà tay nằm tay con gái và điềm tĩnh nói: “Giai Giai, con đứng dậy trước đi. Chuyện này chúng ta phải tính kế lâu dài. “Mẹ, con phải làm sao.... “Bây giờ Mộ Vi Lan đang ở đâu?” “Con cũng không biết, con chỉ kêu hai kẻ bắt cóc cô ta đưa cô ta đi thật xa, tốt nhất là để cô ta vĩnh viễn không thể trở lại Bắc Thành." “Vậy hai kẻ đã cóc Mộ Vi Lan có đáng tin cậy không?”
Phó Giai lắc đầu: "Mẹ, con không biết....Mẹ, con thật sự không muốn ngồi tù...Mẹ cứu con..."
Triệu Nhàn vỗ nhẹ vào lưng con gái và nói: "Giai Giai, con yên tâm đi. Mẹ chỉ có một mình con, mẹ sẽ không để con ngồi tù đầu. Nếu bố con đã tuyệt tình như vậy thì cũng đừng trách chúng ta tàn nhẫn.” “Mẹ, mẹ muốn làm gì?” “Đã làm thì phải làm cho trót, để Mộ Vi Lan chết âm thầm lặng lẽ, không được để lộ ra dấu vết gì.”
Phó Giai nheo mắt lại, sắc mặt tái nhợt. “Mẹ, liệu bố và anh có phát hiện ra không?” “Con bình tĩnh lại đi. Đợi một thời gian nữa, mẹ sẽ đưa con trở về Anh, sau này, con đừng quay lại nữa."
Phó Hàn Tranh vừa kết thúc cuộc họp, anh nhận được cuộc gọi của Phó Chính Huy. “Alo, chú hai.” “Hàn Tranh, vừa nãy ta đưa Phó Giai đến nhà xin lỗi Vi Lan. Nhưng đến nơi ta mới biết rằng hóa ra Vi Lan không hề biết....chuyện của đứa bé. Ta thấy tâm trạng con bé dường như rất không tốt, ta suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy không yên tâm nên gọi điện cho cháu.
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh co lại, sau khi cúp điện thoại, anh lập tức gọi điện cho Mộ Vi Lan.
Nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu vẫn không có ai trả lời.
Từ Khôn thu dọn tài liệu, đi vào văn phòng và nói: “Boss, lát nữa có cuộc họp trực tuyến, đây là tài liệu cần trong cuộc họp. “Hoãn cuộc họp đi. Tôi phải về nhà, Tiểu Lan có thể đã xảy ra chuyện rồi.”
Phó Hàn Tranh vừa lái xe vừa không ngừng gọi điện cho Mộ Vi Lan, nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được.
Khi trở về đến biệt thự Tiên Thủy Vịnh, Phó Hàn Tranh vội vàng chạy vào nhà, anh tìm kiếm khắp nhà nhưng không tìm thấy bóng dáng của Mộ Vi Lan.
Còn điện thoại của cô để trên bàn trong phòng khách, không cầm đi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT