Lúc sắp đi, tiểu Đường Đậu làm ầm ĩ cũng muốn đi thăm ông chủ, nhưng bị Phó Chính Viễn ngăn cản. “Bệnh viện nhiều vi khuẩn, ông chủ con cũng không biết đã tỉnh chưa, đợi ông chú con tỉnh, ông nội sẽ đưa con đi thăm, cháu gái ngoan, có được không?"

Tiểu Đường Đậu chu miệng nhỏ ra, “Vậy được thôi.”

Mộ Vi Lan xoa đầu của tiểu Đường Đậu, “Đường Đậu thật là ngoan.”

Khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đi bệnh viện, Mộ Vi Lan chau mày nói: “Thật kì lạ, buổi sáng chủ hai đến thăm chúng ta vẫn còn khoẻ cơ mà nhỉ, sao đột nhiên lại ngất xỉu không biết?"

Phó Hàn Tranh vừa lái xe, vừa nói: “Chú hai vẫn luôn có bệnh đau tim, có là lại tái phát rồi.” “Hy vọng chú hai không sao.”

Mộ Vi Lan hi vọng, kì lạ, cô đối với Phó Chính Huy luôn có cảm giác thân thiết.

Phó Chính Viễn vẫn sẽ cho cô có cảm giác của một phụ huynh nghiêm khắc, Phó Chính Huy tuy cũng là phụ huynh, nhưng vào lần đầu tiên Mộ Vi Lan gặp Phó Chính Huy, liền có cảm giác Phó Chính Huy và cô rất hợp nhau.

Đến bệnh viện, Triệu Nhàn và Phó Giai đang ngồi ở hàng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, hai mẹ con ôm lấy nhau, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Phó Hàn Tranh vừa đến, Phó Giai liền đứng dậy, chạy đến sà vào trong lòng của Phó Hàn Tranh. “Anh... bố em đột nhiên ngất xỉu! Anh nói xem ông ấy có sao không! Em sợ lắm... Phó Hàn Tranh xoa vào sau đầu cô ta, an ủi với cô ta: "Có anh ở đây, chú hai chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Phó Giai khóc thút thít, nhưng khi được Phó Hàn Tranh an ủi như vậy, lập tức trở nên tốt hơn.

Có thể nhìn ra, Phó Giai rất tin tưởng Phó Hàn Tranh.

Mộ Vi Lan tuy không thích Phó Hàn Tranh ôm người con gái khác, cho dù người con gái anh ôm là em gái của anh, cô cũng có chút ghen tị, nhưng nhìn vào phần Phó Giai phiền muộn lo lắng như vậy, cô cũng không tính toán gì.

Khi Triệu Nhàn ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Vi Lan, ánh mắt ngay lập tức thay đổi, đối với cô rất lạnh nhạt, vốn không định chào hỏi cô.

Mộ Vi Lan không để tâm, chỉ cho rằng Triệu Nhàn là đang lo lắng, nên không quan tâm đến cô.

Mộ Vi Lan vẫn đi tới an ủi Triệu Nhàn, nói: “Thím, thím đừng lo lắng, chủ hai buổi sáng vẫn đến thăm cháu và Hàn Tranh, rất có tinh thần, chắc chắn sẽ không sao đâu.

Triệu Nhàn sững sở, chau mày chặt lại, “Cô nói cái gì? Buổi sáng ông ấy đến thăm cô và Hàn Tranh sao?" "Vâng, thím."

Ánh mắt của Triệu Nhàn, lại càng thêm lạnh lùng.

Phó Chính Huy vậy mà lại giấu bà ta, đi thăm Mộ Vi Lan, xem ra, ông ấy thực sự rất quan tâm đến đứa con của ông ấy và Lam Tịnh!

Cửa phòng cấp cứu, mở ra.

Có mấy bác sĩ đi ra, Triệu Nhàn đi lên phía trước hỏi: "Bác sĩ, ông ấy sao rồi?” “Ông Phó là vì nhồi máu cơ tim nên ngất xỉu, cũng may là đưa đến kịp thời, đã không sao rồi, nhưng bình thường mọi người vẫn nên chú ý một chút, khó có thể bảo đảm sau này ông ấy vẫn sẽ bị ngất xỉu.”

Triệu Nhàn thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Phó Chính Huy được đưa đến phòng bệnh, Phó Giai cứ bám theo Phó Hàn Tranh, không để Phó Hàn Tranh đi.

Phó Chính Huy không có con trai, mà Phó Hàn Tranh với tư cách là cháu trai duy nhất của Phó Chính Huy, là anh trai duy nhất của Phó Giai, ở lại đây chăm sóc, cũng là việc nên làm.

Chỉ là, Mộ Vi Lan cần phải nghỉ ngơi, cô đang mang thai, sức khoẻ vẫn chưa ổn định, không thể ở lại đây cùng anh đợi Phó Chính Huy tỉnh lại được.

Phó Hàn Tranh nói với Phó Giai: “Anh đưa chị dâu em về, rồi sẽ quay lại.”

Phó Giai không chịu, kéo lấy tay của Phó Hàn Tranh không cho đi, “Anh, anh tìm trợ lý của anh đưa chị ấy về là được rồi, ngộ nhỡ bố em lại có vấn đề gì thì sao? Em và mẹ hôm nay đã bị doạ đến sắp chết rồi... Anh, anh đừng đi có được không?”

Mộ Vi Lan thấy thế, nói: "Hàn Tranh, hay là em ở lại đây cùng mọi người nhé, em không sao."

Phó Hàn Tranh không cho, “Sức khoẻ em yếu ớt, cứ ở đây, anh sợ xảy ra vấn đề, anh bảo Từ Khôn đến đón em, em về nhà ngủ một giấc, đợi chủ hai tỉnh lại, anh sẽ về nhà."

Mộ Vi Lan gật gật đầu, “Vậy được thôi." Từ Khôn đến bệnh viện, lúc Mộ Vi Lan chuẩn bị đi, lại bị Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng kéo lại.

Người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trên trán của cô, hạ thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Mộ Vi Lan hai má đỏ lên, ở đây còn có nhiều người như vậy đang nhìn, sao anh có thể hôn cô chứ. “Ừm, vậy em đi đây.

Sau khi Phó Giai nhìn thấy khung cảnh này, liền siết chặt hai tay lại.

Trước đây, cô ta mới là người con gái mà anh trai quan tâm nhất, người mà anh trai ưu tiên bảo vệ mãi mãi đều là cô ta, nhưng bây giờ, anh trai lại vì một người con gái khác, bày tỏ ấm áp và yêu chiều.

Anh trai trước đây, là một người lạnh lùng như thế, cô ta tưởng rằng, anh trai sau này không thể yêu chiều bất kì người con gái nào khác ngoài cô ta ra.

Nhưng bây giờ, Mộ Vi Lan lại trở thành ngoại lệ.

Dựa vào cái gì?

Sau khi Từ Khôn đưa Mộ Vi Lan về đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, Mộ Vi Lan quả thực rất buồn ngủ, đang trong thời kì mang thai, cô dường như rất thèm ngủ, mỗi buổi chiều đều phải ngủ một giấc mới tốt hơn một chút.

Thế là, vừa đến nhà, liền thay bộ ngủ, rồi ngủ một giấc ngon lành.

Khi cô tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều, mùa động trời tối nhanh, ngoài cửa sổ đã nhem nhẻm tối.

Mộ Vi Lan cầm điện thoại ở bên cạnh lên, gửi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh. “Chú hai đã tỉnh chứ?"

Rất nhanh, Phó Hàn Tranh liền trả lời, “Vẫn chưa, bác sĩ nói có thể phải bảy tám giờ mới tỉnh.

Mộ Vi Lan “ồ” một câu.

Phó Hàn Tranh lại nói: “Em ăn cơm tối chưa?" “Vẫn chưa, em vừa ngủ dậy, bây giờ em dậy đi nấu đồ ăn. Anh thì sao?”

Mấy giây trôi qua, Phó Hàn Tranh trả lời lại: "Đừng dậy nữa, anh bảo Từ Khôn đặt cơm và đồ ăn vặt mang đến cho em.

Mộ Vi Lan trong lòng bỗng ấm áp, nhìn vào dòng tin nhắn này, khoé môi cũng cong lên. "Được.”

Bên này, Phó Hàn Tranh đang nhắn tin với Mộ Vi Lan, khi Phó Giai từ phòng vệ sinh quay lại, thì nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang vui vẻ nhắn tin.

Rất rõ ràng, là đang nhắn tin với Mộ Vi

Lan.

Phó Giai bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Anh, em nhớ trước đây anh không hề thích trò chuyện với người khác, bây giờ anh... sao lại trò chuyện với người khác vậy chứ?"

Phó Hàn Tranh ấn nút khoá màn hình điện thoại, trả lời cô ta một câu: “Chị dâu em không phải là người khác.”

Một câu nói, làm cứng họng của Phó Giai.

Sau khi Mộ Vi Lan ăn xong cơm và đồ ăn vặt của Từ Khôn đem đến, bụng no căng, lại quay về năm lên giường.

Buổi chiều cô ngủ quá nhiều, lúc này hoàn toàn không có bất kì dấu hiệu buồn ngủ nào, gần đây lại không có bộ phim nào hay, thứ trong đầu cứ nghĩ đến, lại là khung cảnh Phó Giai sà vào trong lòng Phó Hàn Tranh.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy, tình cảm của Phó Giai đối với Phó Hàn Tranh có chút quá đà, tính chiếm hữu của em gái đối với anh trai cô có thể hiểu, nhưng có phải Phó Giai tỏ ra quá rõ rồi không?

Cô không kìm được liền gửi tin nhắn cho Lục Hỉ Bảo, hỏi: “Cậu có anh trai không?”

Lục Hỉ Bảo nói: "Có, một anh bên ngoại và một anh bên nội, anh bên ngoại với mình quan hệ tương đối tốt, anh bên nội thì không thân." “Vậy nếu anh họ cậu có bạn gái, có vợ, thì cậu có cảm thấy anh trai của mình bị cướp đi không?”

Lục Hỉ Bảo: “...

Sau khi Lục Hỉ Bảo gửi một dòng dấu chấm, nói: “Sao có thể chứ, anh trai mình cũng cần phải lập gia đình mà, vả lại anh trai mình vốn dĩ không phải là của mình.” “Anh trai cậu sau này đối xử tốt với một người con gái khác ngoài cậu ra, cậu hoàn toàn không ghen tị sao?" “Đây có gì mà phải ghen tị chứ, anh ấy cũng chỉ là anh họ mình, anh ấy đối tốt với vợ anh ấy là đương nhiên mà. Vi Lan, cậu hỏi câu hỏi gì kì vậy chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play