Lạnh, rất lạnh...

Nước biển lạnh giá, bao vây lấy cô.

Hình như cô xuất hiện áo giác, cô nghe thấy Hàn Tranh đang gọi cô...

Hàn Tranh, quay lại rồi sao?

Cơ thể cứ nặng trĩu xuống, trong cơn hoảng loảng, thì được một đôi tay mạnh mẽ nằm lấy cánh tay.

Cô cảm thấy vô cùng khó thở, nhưng ngay lập tức, đôi môi được môi đôi môi mỏng mềm mại hôn lên, đối phương liên tục hô hấp cho cô.

Phó Hàn Tranh, là anh sao? “Tiểu Lan, tiểu Lan! Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi! Không thể ngủ được! Tiểu Lan em tỉnh lại đi!”

Phó Hàn Tranh không ngừng ấn vào lồng ngực của cô để làm hô hấp cho cô, nhưng Mộ Vi Lan vẫn không thể phun ra nước biển đang bị nghẹn trong cổ họng.

Phó Hàn Tranh nôn nóng đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy, “Lái nhanh thêm một chút!” Từ Khôn đạp hết cỡ xuống chân ga, chiếc

Maybach màu đen phi như bay trong đêm tối. “Boss, anh đừng nôn nóng, sắp đến bệnh viện rồi!” “Mộ Vi Lan! Tỉnh lại đi!”

Phó Hàn Tranh không biết đã làm bao nhiều lần hô hấp, Mộ Vi Lan cuối cùng cũng phun ra nước biển bị nghẹn trong cổ họng. “Khụ khụ khụ khụ khụ...

Chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt mờ hồ chuyển động trước mắt, lọt vào một gương mặt vô cùng quen thuộc. “Hàn Tranh...

Cô nhợt nhạt cười nhẹ một cái, chắc chắn là xuất hiện ảo giác rồi...

Phó Hiệu lúc này đang đính hôn với Diễu Chỉ Nguyệt, sao có thể xuất hiện trước mặt cô được chứ?

Cơ thể, lại bị một cái ôm, dùng lực ôm thật chặt. “Tiểu Lan, anh xin lỗi, anh đến muộn rồi.” Nước mắt của Mộ Vi Lan từ từ chảy xuống, cô ý thức không rõ, giọng nói yếu ớt, “Thật là tốt... em lại mơ thấy anh rồi... Hàn Tranh... em mệt quá... em muốn đến ngăn cản Phó Hiệu và Diêu Chỉ Nguyệt đính hôn... nhưng em quá mệt... bụng lại quá đau... em không cử động được nữa rồi..." “Đừng nói gì nữa.

Đôi môi của người đàn ông, áp sát vào vầng thái dương của cô, giọng nói ấm áp: “Chúng ta sắp đến bệnh viện rội, sẽ không đau nữa, ngoan, cố chịu đựng thêm chút nữa, rất nhanh thôi là đến rồi.”

Mộ Vi Lan quá mệt, cho dù cô muốn ra sức chống mắt lên nhìn Phó Hàn Tranh trong giấc mơ thêm chút nữa, nhưng cuối cùng vẫn là không địch được sự mệt mỏi, hai mắt lại đóng vào.

Người đàn ông nhìn vào khuôn mặt trắng bệch như giấy của cô, giọng nói nhẹ nhàng gọi cô, "Tiểu Lan, tiểu Lan?”

Mộ Vi Lan được đưa vào trong phòng cấp cứu.

Phó Hàn Tranh ngồi chờ ở ngoài phòng cấp cứu, một nằm đấm, đấm mạnh lên trên tường của bệnh viện.

Bàn tay chảy máu, nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Giang Thanh Việt đi đến, an ủi nói: “Chuyện này, cũng không phải là trách nhiệm của anh, anh đừng quá tự dằn vặt bản thân.”

Phó Hàn Tranh nhắm chặt hai mắt, nói: “Có lẽ sau này Phó Hiệu vẫn còn xuất hiện, anh ta còn sẽ làm tổn thương tiểu Lan hết lần này đến lần khác, tôi từng nghĩ sẽ không đi va chạm với bất kì người nào, từng nghĩ sẽ không kết hôn, nhưng khi tiểu Lan xuất hiện vào trong cuộc sống của tôi, thì tôi lại ích kỉ.

Tuy Phó Hiệu làm tổn thương Mộ Vi Lan, nhưng anh lại không thể không thừa nhận, Phó Hiệu là một bộ phận trong cơ thể và trong ý thức của anh, anh không thể đùn đẩy trách nhiệm.

Giang Thanh Việt cắn môi nói: “Trước kia, cho dù nhân cách khác của anh xuất hiện, cũng chỉ sẽ xuất hiện trong thời gian ngắn, sau khi anh ngất xỉu, thì sẽ hồi phục lại bình thường, nhưng lần này, Phó Hiệu suýt chút nữa trực tiếp thay thế anh, trở thành nhân cách chủ trong cơ thể của anh. Hàn Tranh, Phó Hiệu đang trở nên mạnh mẽ, anh phải cẩn thận một chút.

Phó Hàn Tranh siết chặt hai tay thành nắm đấm.

Anh ở bên ngoài phòng cấp cứu, không biết là bao lâu, bác sĩ cuối cùng cũng từ bên trong đi ra ngoài.

Có một khoảnh khắc như thế, Phó Hàn Tranh không dám đi lên phía trước để hỏi.

Anh chưa từng nghĩ đến, mình lại có thể nhất gan như ngày hôm nay. "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"

Bác sĩ đẩy nhẹ cái kính ở trên mũi lên, than thở nói: "Cô Phó tim thai vốn đã thấp, còn cộng thêm cả kích thích và chảy máu, tuy thai nhi đã tạm thời ổn định, nhưng nếu như tâm trạng phiền muộn, rồi chịu thêm chút kích thích, thì rất dễ sinh non. Cần phải dốc lòng chăm sóc, tuyệt đối đừng để xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Hơi thở của Phó Hàn Tranh kìm nén ở trong lồng ngực, cuối cùng cũng chậm rãi thở ra. Trái tim đang treo ngược kia, cuối cùng cũng trở về trạng thái ổn định.

Mộ Vi Lan được chuyển đến phòng bệnh vip, Phó Hàn Tranh đứng ở ngoài cửa rất lâu, vẫn là không dám đi vào trong.

Giang Thanh Việt hỏi: “Anh không vào trong nhìn cô ấy sao?" “Tôi muốn nhờ anh một việc." “Việc gì thế?" “Bảo Lục Hỉ Bảo đến chăm sóc cho tiểu Lan vài ngày.

Giang Thanh Việt chau mày, “Thế anh thì sao?" “Tôi cùng anh về căn cứ y khoa chữa trị, trước khi chữa trị khỏi, tôi..."

Giang Thanh Việt ngắt lời anh, “Nếu như không chữa được khỏi thì sao? Anh định không gặp Mộ Vi Lan nữa sao?"

Ánh mắt của Phó Hàn Tranh trở nên sâu lắng, giọng trầm nói: “Cho dù người làm tổn thương tiểu Lan là Phó Hiệu, nhưng Phó Hiệu là một trong những nhân cách của tôi, tôi không thể đùn đẩy trách nhiệm, Phó Hiệu không biết lúc nào sẽ lại xuất hiện, anh trói tôi ở căn cứ y khoa là cách tốt nhất.”

Trước khi Phó Hàn Tranh rời đi, đi vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh Mộ Vi Lan.

Bàn tay thon dài, nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, ở bên trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn đính hôn của cô, nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn sâu sắc.

Mộ Vi Lan trong cơn mơ có chút bất an, chau mày lại, vào lúc Phó Hàn Tranh đứng dậy để rời đi, cô đột nhiên nắm chặt lấy tay của anh, “Hàn Tranh đừng đi...

Phó Hàn Tranh rủ mắt xuống, nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn kia, cuối cùng vẫn là ha quyết tâm, rút bàn tay của cô ra. “Hàn Tranh...” “Hàn Tranh..." “Hàn Tranh...!”

Mộ Vi Lan bỗng nhiên mở mắt, bàn tay đang nằm vào, là tay của Lục Hỉ Bảo.

Lục Hỉ Bảo ân cần hỏi cô: “Vi Lan, có phải cậu đã mơ thấy ác mộng không?”

Mộ Vi Lan theo phản xạ nhìn về phía cánh cửa, không một bóng người. “Thực sự là ảo giác của mình..." “Vi Lan, cậu đang nói cái gì thế?”

Mộ Vi Lan cười gượng lắc lắc đầu, ký ức vụn vặn ở trong đầu ngay lập tức ùa đến, cô nhớ ra cô đã rơi xuống biển, đứa bé...

Chìa tay, theo phản xạ sờ vào bụng dưới.

Lục Hỉ Bảo an ủi nói: “Vi Lan, cậu đừng nôn nóng, đứa bé không sao, vẫn giữ được Nhưng bác sĩ nói, sau này cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể chịu thêm bất kì kích thích nào nữa." "Là ai... đã cứu mình vậy?"

Là Phó Hiệu sao? Nhưng tên khốn nạn Phó Hiệu đó, mong muốn cô biến mất như vậy, thì sao có thể cứu cô được chứ? “Ồ... phải, mình và diêm vương Giang đã cứu cậu đấy! Cậu không nhớ rồi sao? Lúc mình cùng diêm vương Giang đến nhà cậu, phát hiện không thấy cậu đâu, trong nhà lại có dấu vết vật lộn, vì vậy đoán được có khả năng là Phó Hiệu và Diêu Chỉ Nguyệt đã sai người bắt cóc cậu. Cũng may bọn mình đến kịp, nếu không thì hậu quả khó mà nghĩ tới!” “Thực sự là cậu và bác sĩ Giang đã cứu mình sao?"

Thực sự không phải là Hàn Tranh sao?

Vì vậy, cô nghe thấy nhiều tiếng “tiểu Lan như thế, đều là ảo giác của cô sao? “Phải, đúng là như vậy! Vi Lan, cậu vừa tỉnh, mình đi gọi bác sĩ cho cậu!”

Lúc Lục Hỉ Bảo ra ngoài gọi bác sĩ, đã lén lút gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt. "Sư phụ, Phó Hàn Tranh rõ ràng đã quay lại rồi, vậy tại sao không để tôi nói cho Vi Lan biết chứ? Tôi bứt rứt sắp chết rồi!” “Đây là ý của Hàn Tranh, bởi vì chúng ta bây giờ không ai có thể chắc chắn, Phó Hiệu lúc nào sẽ lại xuất hiện, nếu như Phó Hiệu còn làm tổn thương Mộ Vi Lan, hậu quả ai cũng không thể gánh vác. Hàn Tranh làm không sai, cách tốt nhất bây giờ, chính là ngăn cách cậu ấy và Mộ Vi Lan.” “Nhưng... nhưng người Vi Lan cần nhất bây giờ không phải là tôi, cũng không phải người khác, người cậu ấy cần nhất chính là Phó Hàn Tranh đấy!”

Sau khi bác sĩ làm kiểm tra cho Mộ Vi Lan, mọi thứ đều ổn định rồi mới rời đi.

Trong phòng bệnh vip, có tivi, Lục Hỉ Bảo sợ Mộ Vi Lan tâm trạng không tốt, nên liền bật tivi lên, muốn để Mộ Vi Lan di chuyển sự chú ý.

Nhưng vừa bật tivi lên, lại chính là truyền hình Bắc thành, đang thông báo một tin tức. “5 giờ chiều ngày hôm qua, CEO tập đoàn Phó thị Phó Hàn Tranh mất tích tại buổi lễ đính hôn! Lễ đính hôn tuyên bố hoãn lại...

Lục Hỉ Bảo vội vàng muốn chuyển kênh, nhưng lại bị Mộ Vi Lan ngăn cản, “Phó Hiệu vẫn chưa đính hôn với Diêu Chỉ Nguyệt sao? Anh ta đi đâu rồi?" “Mình... mình cũng không biết nữa, Phó Hiệu nham hiểm như thế, ai mà biết anh ta đang nghĩ gì chứ, không phải anh ta lại có kế hoạch gì mới rồi đấy chứ?"

Mộ Vi Lan chau mày, “Nhưng anh ta đi đâu rồi?”

Cơ thể của Phó Hiệu, suy cho cùng lại là của Phó Hàn Tranh, cô không thể không lo lång. “Hỉ Bảo, cậu có thể nhờ bác sĩ Giang cho người đi tìm Phó Hiệu không?"

Mộ Vi Lan nằm chặt lấy tay của cô ấy, thành khẩn nói.

Lục Hỉ Bảo thấy bộ dạng lo lắng như vậy của cô, quả thực không kìm lòng nổi, “Mình không kìm nén được nữa rồi! Thôi thì mình thẳng thắn nói cho cậu biết vậy! Mình nhìn không quen các cậu yêu đến chết đi sống lại vẫn không thể gặp mặt nhau! Tên Phó Hiệu chết tiệt!” “Cậu, ý cậu là gì?” “Phó Hàn Tranh đã quay lại rồi! Tối hôm qua cậu rơi xuống biển, là Phó Hàn Tranh đã cứu cậu đấy!”

Lồng ngực của Mộ Vi Lan ngay lập tức chấn động, "Vậy, vậy anh ấy đâu?" “Anh ấy sợ Phó Hiệu lại xuất hiện để làm hại cậu, nên đã cùng Giang Thanh Việt về căn cứ y khoa để chữa trị rồi!”

Trong căn cứ y khoa.

Phó Hàn Tranh nằm trên giường, toàn thân gắn đầy máy móc số liệu.

Giang Thanh Việt đang đứng trước mấy cái màn hình máy tính, để quan sát số liệu cơ thể của Phó Hàn Tranh. “Tôi có một suy nghĩ hơi to gan, nếu như không tiêu diệt được Phó Hiệu, vậy thì chúng ta sẽ làm dung hợp các loại nhân cách, nhưng kể cả là dung hợp nhân cách, cũng là một quá trình chữa trị rất dài. Đúng rồi, hôm qua sao anh xuất hiện như thế nào vậy?"

Phó Hàn Tranh nhớ lại tình cảnh của hôm qua, nói: “Tôi hình như đã ngủ mê rất lâu rất lâu, trong sự phảng phất, tôi nghe thấy tiểu Lan xảy ra chuyện, tôi rất lo lắng, rất nên nóng, nên đã thoát ra ngoài.” “Vì vậy, Mộ Vi Lan xảy ra chuyện, đã kích thích thần kinh của anh, nên anh mới hồi phục lại ý thức sao?”

Giang Thanh Việt nhìn vào một đống số liệu chính xác, rồi rơi vào trầm tư. “Lẽ nào... Kiều Tang vốn không phải mấu chốt hoán đổi nhân cách của anh, mấu chốt thực sự kích thích anh khởi động cơ chế hoán đối nhân cách, là Mộ Vi Lan sao?" “Năm đó, sau khi Kiều Tang chết, tôi cứ luôn ngây ngô dại dột, kí ức của năm đó, đối với tôi mà nói rất mơ hồ, bởi vì năm đó, thường xuyên là nhân cách khác đang hoạt động.”

Giang Thanh Việt chau mày sâu hơn, “Tôi nhớ anh từng nói, Mộ Vi Lan từng chung sống với một nhân cách khác của anh, hơn nữa còn chung sống rất vui vẻ, vậy cái nhân cách đó, là ai?"

Cái nhân cách đó, chắc chắn không phải Phó Hiệu.

Cánh cửa của căn cứ y khoa, đột nhiên từ từ mở ra.

Mộ Vi Lan cùng Lục Hỉ Bải, vội vàng đi đến.

Mộ Vi Lan ngay lập tức nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang nằm trên giường tiếp nhận chữa trị.

Chỉ với một ánh mắt, cô liền có thể khẳng định, lúc này, người đang nằm ở đó, chắc chắn là Hàn Tranh của cô.

Nước mắt, lập tức từ khoé mắt trượt xuống.

Giang Thanh Việt đứng dậy, gỡ bỏ tất cả máy móc trên người của Phó Hàn Tranh ra, nói: “Hai người từ từ trò chuyện đi.”

Lục Hỉ Bảo bị Giang Thanh Việt túm lấy vạt áo sau kéo ra ngoài.

Mộ Vi Lan từng bước từng bước đi đến, ánh mắt cứ chăm chú nhìn Phó Hàn Tranh, nước mắt, làm mơ hồ cả tầm nhìn.

Cho đến khi, cô bước đến trước mặt người đàn ông, Phó Hàn Tranh giơ tay, lấy ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của cô, khuôn mặt thậm chí còn cười, nói: “Đã lâu không gặp, tiểu Lan của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play