Tối qua Tiểu Đường Đậu được ông Phó đón về nhà họ Phó. Lý do của ông Phó là không thể để Tiểu Đường Đậu quấy rầy Mộ Vi Lan dưỡng thai.
Lời nói này nghe có vẻ như ông đã chấp nhận Mộ Vi Lan, nhưng mà thái độ của ông Phó đối với cô vẫn có chút lạnh lùng.
Nhưng Mộ Vi Lan tin rằng, sau này cô và ông Phó chắc chắn sẽ rất hòa thuận.
Sau khi ăn sáng xong, Phó Hàn Tranh phải đến công ty, Mộ Vi Lan tiễn anh ra sân như thường lệ.
“Bữa trưa đừng có ăn tạm bợ. Nếu em không muốn nấu, mấy hôm nữa anh sẽ mời một người đến giúp em nấu bữa trưa.
“Anh mau đi làm đi, bữa trưa em sẽ không ăn vớ vẩn đâu.”
Phó Hàn Tranh “ừm” một tiếng và nói: “Tối anh về sẽ kiểm tra đấy nhé.”
Mộ Vi Lan đỏ mặt, đẩy anh vào trong xe. Phó Hàn Tranh hơi cúi xuống, dùng ngón tay vỗ nhẹ lên má mình. Mộ Vi Lan đỏ mặt lại gần và hôn lên đôi môi của anh.
“Tối nay anh có thể về sớm hơn được không?”
Phó Hàn Tranh nhướn mày: “Sao, có bất ngờ gì dành cho anh à?”
“Ừm...tạm giữ bí mật trước đã.”
Anh nói anh không quan tâm đến các ngày lễ của nước ngoài, nên chắc chắn anh đã quên hôm nay là lễ giáng sinh, và cũng là sinh nhật của anh.
Nhưng mà không sao, cô sẽ nhắc nhở anh.
Phó Hàn Tranh nhìn cô tỏ ra bí ẩn, trái tim anh khẽ rung động. Anh vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, rồi hôn cô thật sâu.
Hơi thở thanh mát của anh chiếm trọn trong miệng của cô, gần như nhấn chìm cô.
Cô được anh hôn say đắm, mềm nhũn trong lòng anh, cho đến khi anh buông cô ra, cô mới nhẹ nhàng đẩy anh ra và nói: “Nhớ nhé, tối nay anh phải về sớm đấy”
Phó Hàn Tranh gật gật đầu và quay người vào trong xe.
Mộ Vi Lan nhìn chiếc xe Spyker đen rời khỏi sân rồi mới quay lưng đi vào trong nhà.
Đường hôm nay rất đông đúc, nhưng tâm trạng của Phó Hàn Tranh rất tốt.
Đài radio trên xe vang lên giọng nói tươi mới của nữ phát thanh viên.
“Thời gian trôi qua nhanh, và lễ giáng sinh hàng năm lại đến rồi. Trên đường phố đều là những ông già nô-en mặc lễ phục màu đỏ, một bầu không khí lễ hội nồng đượm khắp phố. Chúng ta nên có một chút tương tác yêu thương, không biết lễ giáng sinh hôm nay sẽ có tin vui gì đây? Sau đây chúng ta kết nối đến thính giả đầu tiên...
Đôi môi của Phó Hàn Tranh cong lên, anh đang rất mong đợi tối nay cô vợ nhỏ của mình sẽ chuẩn bị quà sinh nhật như thế nào cho anh.
Điện thoại anh đổ chuông.
Phó Hàn Tranh nhấc máy, anh không nhìn vào màn hình điện thoại mà nói với tai nghe bluetooth: “Alo, ai đấy?”
“Là tôi.”
Kiều Tang?
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày: “Kiều Trang?”
“Phó Hàn Tranh, tôi có vài lời rất quan trọng muốn nói với anh. Nếu trong lòng anh vẫn còn một chút áy náy đối với Kiều Tang năm đó, vậy thì hãy đến Chu Son."
Phó Hàn Tranh cau mày nhiều hơn: “Tại sao phải đến Chu Sơn?”
“Bởi vì năm đó, anh, Kiều Tang và Kỳ Ngạn Lễ, tình bạn tốt nhất của mấy người đều bị dừng lại ở Chu Sơn, không phải sao?”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh trùng xuống: “Cô không phải là Kiều Tang, rất cuộc cô là ai?”
“Anh đến Chu Sơn, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả mọi thứ.”
Sau khi Kiều Tang cúp điện thoại, cô ta lấy trong túi ra một bức ảnh.
Trên bức ảnh, Phó Hàn Tranh và Kỳ Ngạn Lễ đứng bên cạnh Kiều Tang. Mối quan hệ của ba người rất tốt, họ khoác vai vào nhau, không hề có chút ngượng ngùng nào chỉ vì Kiều Tang là con gái. Còn khung cảnh của bức ảnh này là ảnh nắng ban mai của Chu Sơn. Bọn họ đang chờ đợi để xem mặt trời mọc đẹp nhất trên đỉnh Chu Sơn.
Bức ảnh này được cô ta tìm thấy trong phòng Kiều Tang khi cô ta về quê của Kiều Tang.
Thời gian sau bức ảnh này đúng vào một tháng trước khi chị gái cô ta xảy ra tai nạn.
Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kiều Tang trong bức ảnh và lẩm bẩm: “Chị ơi, em làm như vậy, rốt cuộc có đúng hay không?”
Hôm nay, Phó Hàn Tranh chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng mà cô ta dường như không có được cảm giác vui sướng mà cô ta từng tưởng tượng.
Cô ta đứng trong bốt gọi điện thoại, ngước mắt nhìn không khí giáng sinh tưng bừng vui nhộn bên ngoài mà không cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Để đến Chu Sơn, bắt buộc phải đi qua cầu Bác Hải. Nếu kế hoạch của cô ta không có bất trắc gì, chẳng bao lâu nữa, Phó Hàn Tranh và xe của anh sẽ chìm xuống đáy biển.
Tòa nhà Á Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Kỳ Ngạn Lễ nhìn chiếc điện thoại đựng trong túi nhựa trong suốt, ánh mắt anh ta tỏ ra vẻ nghi hoặc và dặn dò trợ lý: "Lấy hết số điện thoại liên lạc trong điện thoại di động này ra.”
Lí Đạt cầm điện thoại và gật đầu: “Vâng, thưa tổng giám đốc Kỳ.”
“Mua một chiếc điện thoại di động mới và mang đến đây”
Lí Đạt ngây người: “Á... là anh dùng, hay là...
“Mua kiểu dáng của phụ nữ.
Kỳ Ngạn Lễ nghĩ, chiếc điện thoại này của Kiều Tang là màu trắng, vậy anh sẽ mua chiếc điện thoại màu trắng khác cho cô là được rồi: “Màu trắng đi.”
“Vâng.”
Khi Lí Đạt ra ngoài, Kỳ Ngạn Lễ gọi về điện thoại cố định ở biệt thự Lam Quận.
Không có ai trả lời.
Tiểu Tang ra ngoài rồi?”
Khi Lí Đạt mua chiếc điện thoại mới về, Kỳ Ngạn Lễ nói: “Cử người đi tìm Tiểu Tang”
"Hả...?"
Đang yên đang lành, sao lại phải cử người đi tìm cô Kiều?
Kỳ Ngạn Lễ bất an, rất bất an. Có lẽ là bởi vì Kiều Tang từng rời xa anh ta mười năm. Kiều Tang không ở Lam Quận, trên người cũng không có điện thoại, cô có thể đi đâu chứ?
Kỳ Ngạn Lễ cảm thấy vô cùng bất an mà không thể nào giải thích được.
“Tôi kêu anh cử người đi tìm, có vấn đề gì không?”
Nhìn sắc mặt của Kỳ Ngạn Lễ lạnh lùng, nhịp tim của Lí Đạt đạp loạn, vội vàng hỏi: “Tôi...tôi muốn hỏi, cụ thể là tìm ở đâu?”
“Cử người đến gần Lam Quận xem thế nào. Nếu không có, hãy tìm khắp thành phố.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Kỳ. Tôi lập tức cử người đi tìm khắp thành phố!”
Lí Đạt thầm nghĩ, chuyện này quá khoa trương rồi. Không chừng cô Kiều chỉ ra ngoài đi dạo mà thôi, tổng giám đốc Kỳ sai người “lục soát” toàn thành phố liệu có khoa trương quá không?!
Nửa tiếng sau, người của Lí Đạt cử đi tìm Kiều Tang đã nhìn thấy cô trước cửa của một cửa hàng đồ cưới ở trung tâm thành phố.
Kỳ Ngạn Lễ lập tức lái xe đến trước cửa của cửa hàng đồ cưới đó, Kiều Tang đang ngồi trên ghế nghỉ gần đó đợi anh ta.
Khi Kỳ Ngạn Lễ bước xuống xe và nhìn thấy cô ta lạnh lùng ngồi trên băng ghế, anh ta sải bước tới và ôm chặt cô ta vào lòng.
“Tiểu Tang”
Kiều Tang bị ôm quá chặt, có chút khó thở.
“Kỳ Ngạn Lễ...?”
Cô ta không hiểu tại sao Kỳ Ngạn Lễ lại lo lắng như vậy, lẽ nào...anh ta đã phát hiện ra cô muốn đối phó với Phó Hàn Tranh rồi sao?
Cô ta nghe thấy Kỳ Ngạn Lễ thì thầm bên tai: “Anh quá sợ hãi, anh sợ em lại rời xa anh. Tiểu Tang, em đừng rời xa anh nữa, cũng đừng khiến anh phải lo lắng nữa có được không?”
“Em...em chỉ ra ngoài đi dạo. Anh, anh không cần phải lo lắng.”
Kỳ Ngạn Lễ thở phào nhẹ nhõm, anh ta chăm chú nhìn cô ta và nói: “Đúng, anh thừa nhận, anh đã làm quá mọi việc. Nhưng ám ảnh về việc từng mất đi em quá lớn...
Cô ta nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ.
Kỳ Ngạn Lễ thấy cô ta ăn mặc mỏng manh, chiếc cổ trắng nõn lộ ra trong bầu không khí giá lạnh, anh ta cởi chiếc khăn đen trên cổ ra và quấn quanh cổ cô ta: “Bên ngoài trời lạnh, sao em mặc ít như vậy ra ngoài?”
Cô ta không nói gì, nhưng nước mắt