Kiều Tang khẽ cười: “Nếu tôi không phải là Kiều Tang, tại sao tôi lại giống hệt cô ấy chứ? Cô là bác sĩ, cô có thể nhìn được ra khuôn mặt này của tôi rất cuộc có từng động đến dao kéo hay không.
Hàng lông mày cau có của Hàn Linh khẽ thả lỏng, cô ta nói: “Là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Chúng ta đã cùng trên một con thuyền, cô phải tin tưởng tôi. Nói đi, điểm yếu của Phó Hàn Tranh rốt cuộc là gì?”
Hàn Linh mím môi nói: “Hàn Tranh bị tâm thần phân liệt” 11
“Cô nói cái gì?” Kiều Tang ngạc nhiên và sửng sốt.
“Cô không nghe nhầm đâu, anh ấy bị tâm thần phân liệt, khi phát bệnh sẽ xuất hiện nhân cách thứ hai.”
Kiều Tang nheo mắt hỏi: “Vậy cô có biết làm thế nào để ép nhân cách thứ hai của anh ta xuất hiện không?”
Hàn Linh giật mình, trừng mắt nhìn Kiều Tang: “Cô muốn làm cái gì?”
“Sao thế, lo lắng à? ép được nhân cách thứ hai của Phó Hàn Tranh xuất hiện cũng sẽ có lợi cho cô. Nhân cách thứ hai của Phó Hàn Tranh chắc là không quen Mộ Vi Lan phải không? Và cô là bác sĩ tâm lý, khuất phục được nhân cách thứ hai của Phó Hàn Tranh chắc không thành vấn đề phải không?”
“Nhưng tôi không muốn làm hại Phó Hàn Tranh. Kiều Tang, cho dù cô làm gì, tôi cũng sẽ không quan tâm. Nhưng tôi có giới hạn, đó là không thể tiết lộ bệnh tình của Phó Hàn Tranh ra ngoài, và càng không thể làm hại anh ấy."
Chuông điện thoại của Kiều Tang vang lên, người gọi điện đến là Kỳ Ngạn Lễ.
Kiều Tang không nghe máy ngay, Hàn Linh nhíu mày hỏi: “Sao thế, sao cô không nghe điện thoại của Kỳ Ngạn Lễ?”
Kiều Tang cắn môi và nghe máy. Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng: “Tang Tang, em đang ở đâu, dì Ôn gọi điện nói với anh em ra ngoài rồi?”
Kiều Tang cắn môi và nói: “Ồ, em đang mua sắm ở ngoài, lát nữa sẽ về nhà sau.”
“Mua sắm? Anh nhớ em hình như không thích đi mua sắm nhất mà?”
“Em ra ngoài mua ít đồ thôi, lát nữa sẽ về”
“Em ở trung tâm thương mại nào, anh kêu Lí Đạt đến đón em.”
Kiều Tang cau mày nói: “Không cần đâu.”
“Tang Tang, ngoan, đừng để anh lo lắng."
Cuối cùng, Kiều Trang nói bừa tên của một trung tâm mua sắm.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Linh châm chọc cô ta: “Kỳ Ngạn Lễ đối xử tốt với cô như vậy, cô còn điều gì không hài lòng nữa? Bây giờ cô sống lại rồi, tại sao cứ phải chia rẽ Hàn Tranh và Mộ Vi Lan? Kiều Tang, tôi không hiểu mục đích của cô.
“Năm đó, Phó Hàn Tranh hại tôi rơi xuống biển, phải xa cách Kỳ Ngạn Lễ mười năm. Ai có thể bù đắp cho tôi khoảng thời gian mười năm ấy? Tôi đương nhiên cũng muốn anh ta phải nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu!”
Kiều Trang bắt taxi và đến trung tâm mua sắm Thịnh Đạt, cô ta vội vàng xuống xe và đi vào trong, may mà Lí Đạt vẫn chưa đến.
Cô ta đợi khoảng năm phút, một chiếc Bentley đen dừng lại trước cửa trung tâm mua sắm.
Lí Đạt xuống xe và mở cửa cho cô ta: “Cô Kiều, lên xe đi.”
Sau khi Kiều Tang lên xe, cô ta mím môi nói: “Trợ lý Lí, đưa tôi về nhà đi.”
“Nhưng mà, tổng giám đốc Kỳ kêu tôi đón cô tới công ty, anh ấy nói nhớ cô, muốn gặp cô.”
Kiều Tang hít một hơi thật sâu, cảm thấy tê dại.
Đối mặt với người đàn ông mà mình không thân thuộc, còn phải chịu đựng những điều tốt mà anh ta dành cho cô, đó không phải là hạnh phúc, mà là sự dày vò.
Khi đến Ả Hoa, Lí Đạt đưa Kiều Tang đến văn phòng của Kỳ Ngạn Lễ.
Kỳ Ngạn Lễ vừa họp xong, Kiều Tang rụt rè ngồi trên ghế sofa, Kỳ Ngạn Lễ đứng dậy đi về phía cô ta.
“Không phải em nói đến trung tâm mua sắm mua đồ sao, sao hai tay trống trơn vậy?”
Kiều Tang giật mình và nói dối: “Ồ, em muốn mua ít đồ dưỡng da, nhưng em dạo một vòng, cảm thấy không hợp với em nên không mua.
Kỳ Ngạn Lễ ngồi xuống bên cạnh cô ta và ôm cô ta vào lòng, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve má của cô và yêu chiều nói: “Em muốn mua loại nào có thể nói cho anh biết, anh sẽ sai người đi mua cho em."
“...Không, không cần đâu.”
Kỳ Ngạn Lễ nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt tràn đầy trìu mến, không ngừng khen ngợi cô ta: “Ừm, da của Tang Tang rất đẹp. Cho dù là mười năm, cũng vẫn giống như một cô bé”
Kiều Tang giật mình và thất thần trong giây lát Đây là người đàn ông mà chị gái cô yêu sao?
Người đàn ông này, đối với cô ta mà nói, là một người đàn ông hoàn hảo, nhẹ nhàng, tuấn tú. Ngoài trừ cô ta sẽ không nhìn người phụ nữ nào khác.
Nhưng cô ta, không phải là Kiều Trang....
Và người đàn ông trước mặt hết mực chiều chuộng cô ta lúc này cũng là một trong những thủ phạm giết chết chị gái cô ta.
"Kỳ Ngạn Lễ, năm đónăm đó khi em rơi xuống nước, anh có đi tìm em không?”
Đôi mắt đen của Kỳ Ngạn Lễ run lên, anh ta hiển nhiên không ngờ rằng Kiều Tang lại đột nhiên hỏi vấn đề này: “Anh tìm em cả năm trời, mọi người đều nói anh điên rồi. Một người sống rơi xuống đáy biển, làm sao có thể còn sống được chứ.”
Khóe mắt Kiều Tang hơi cay cay: “Anh có từng nghĩ, nếu năm đó anh và Phó Hàn Tranh không đưa em đến đảo Ly Giang, em và anh sẽ không xa cách tận mười năm không?”
“Anh đã từng suy nghĩ, mười năm qua, đêm nào anh cũng hối hận. Anh hối hận vì đã đưa em đến nơi nguy hiểm như vậy, anh hối hận vì đã không bảo vệ tốt cho em.
Kỳ Ngạn Lễ ôm cổ cô ta, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta và thở dài: “Tiểu Tang, em có thể tha thứ cho anh không? Cả đời này, anh không muốn xa em một giây nào.”
“Kỳ Ngạn Lễ....
“Trước đây em không gọi anh như vậy, Tiểu Tang, gọi anh là A Lễ, nếu không anh sẽ cảm thấy em luôn hận anh.
“A Lễ.?”
Chị cô thường gọi người đàn ông này như vậy sao?
“Tiểu Trang, em gọi thêm vài lần nữa đi, anh muốn nghe.”
Kỳ Ngạn Lễ khẽ cười, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô ta, anh ta dịu dàng nói: “Tiểu Tang, em ngại rồi kìa.”
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Kiều Tang nhẹ nhàng đẩy anh ta ra:
“Có người.”
Kỳ Ngạn Lễ cong môi, thoải mái buông cô ta ra.
“Vào đi.”
Lí Đạt đẩy cửa bước vào và nói: “Tổng giám đốc Kỳ, cô Thẩm Uyển Yêu đến rồi, cô ấy muốn gặp anh.”
Kỳ Ngạn Lễ liếc nhìn Kiều Tang bên cạnh, lạnh lùng nói: “Nói với cô ta, bây giờ tôi không rảnh”
“Vâng.”
Cánh cửa văn phòng đóng lại. Kiều Tang hỏi: “Thẩm Uyển Yêu là
“Em ghen à?”
Mười năm qua, ngoài việc nhớ nhung chị gái cô, Kỳ Ngạn Lễ còn có người phụ nữ khác không?
Ví dụ như Mộ Vi Lan trông hơi giống chị gái cô, Kỳ Ngạn Lễ có từng rung động không?
Kỳ Ngạn Lễ thấy cô ta im lặng, tưởng rằng cô ta thực sự tức giận, anh ta vội vàng giải thích: “Thẩm Uyển Yêu là con gái mẹ kế của anh, cũng là em gái trên danh nghĩa của anh. Đúng rồi, Thẩm Uyển Yêu còn từng là em gái của Mộ Vi Lan, mẹ của Thẩm Uyển Yêu từng cưới vài lần.”
Kiều Tang nhận xét một cách khách quan: “Xem ra mẹ cô ấy là một nhân vật rất lợi hại.”
Kỳ Ngạn Lễ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của cô ta, anh ta mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cô ta và nói: “Cho dù cô ta và mẹ cô ta có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể uy hiếp được em. Có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em.”
Cô ta được Kỳ Ngạn Lễ ôm vào lòng, cô ta có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của người đàn ông này dành cho chị gái mình.
Nhưng tình cảm sâu đậm này có thể kéo dài được bao lâu?
“Mười năm qua...anh có người phụ nữ nào khác không?”
Cô ta không tin, mười năm qua, Kỳ Ngạn Lễ chưa từng có một người phụ nữ nào khác.
“Nếu anh nói không có, em có tin không?”
Kiều Tang lắc đầu, không tin.
“Tại sao em lại không tin? Em không lòng tin vào chính mình, hay là không có lòng tin với anh. Tiểu Tang, em mất tích mười năm, trái tim anh cũng chết mười năm. Mười năm qua, anh dành hết tâm sức để đối phó với Phó Hàn Tranh, anh làm gì còn tinh thần để đi thích người phụ nữ khác?”
Kiều Tang hỏi: “Vậy bây giờ thì sao,