Khi Mộ Vi Lan cúi người xuống nhặt và đưa cho Tiêu Á, cô xin lỗi: “Thật ngại quá, xin lỗi vì đã va phải cô."
Tiêu Ả lắc đầu và cầm lấy bức ảnh: "Không sao, tôi cũng không chú ý nhìn đường." "Người trong bức ảnh này...là gì của cô?
Mộ Vi Lan thật sự rất tò mò, người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ gì với Phó Hàn Tranh, tại sao cô ta lại có ảnh của Phó Hàn Tranh?
Bức ảnh trông khá cũ kĩ, nhưng được giữ gìn cẩn thận và bảo quản khá tốt.
Tiêu Á mỉm cười và nói: “Ồ, đây là bạn trai cũ của tôi."
Mộ Vi Lan sững sờ, cô không ngờ mình ra đường vô tình và phải một người, người đó lại là bạn gái cũ của Phó Hàn Tranh!
Mặc dù trước đây cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Phó Hàn Tranh là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh không thể nào chưa từng yêu ai. Nhưng khi bạn gái cũ của anh đứng trước mặt cô, cô vẫn không thể không so sánh được.
Rất rõ ràng, người phụ nữ đứng trước mặt cô hiện giờ có phần nhỉnh hơn cô về mọi mặt.
Không phải cô kém cỏi tự ti, mà là ngoại hình và phong cách ăn mặc của cô và Tiêu Á không giống nhau.
Tiêu Á giống như một người phụ nữ mạnh mẽ trong kinh doanh.
Nhưng mà, không phải Phó Hàn Tranh nói rằng anh không thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ hay sao? Lẽ nào, là bởi vì anh từng bị tổn thương bởi một người phụ nữ mạnh mẽ"?
Tiêu Á thấy cô có chút sững sờ, cô ta cổ tình hỏi: "Cô quen bạn trai cũ của tôi à?"
Mộ Vi Lan ngượng ngùng nói: “Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi quen Phó Hàn Tranh." "Vậy sao? Trùng hợp quá rồi, cô với Phó Hàn Tranh là..."
Mộ Vi Lan hào phóng nói: "Bạn gái."
Tiêu Á bật cười, đưa tay ra chào hỏi: "Xin chào, tôi là Tiêu Á."
Vừa hay đến giờ ăn, Tiêu Á mời Mộ Vi Lan đi ăn trưa. Mộ Vi Lan cũng ngại từ chối cô ta, hơn nữa, trong lòng cô còn muốn hỏi vài điều mà cô không biết.
Hai người chọn một nhà hàng Trung Hoa, gọi tám món, bao gồm thịt và rau, còn có vài món dimsum.
Tiêu Á thở dài: "Tôi ở bên Mỹ năm năm, vừa mới trở về, lâu rồi không được ăn hương vị ẩm thực quê nhà."
Mộ Vi Lan gật đầu nói: “Tôi cũng từng ở nước ngoài ba năm, đồ ăn ở nước ngoài quả thực không ngon bằng các món ăn trong nước."
Tiêu Á vừa ăn vừa lướt nhìn bộ sản phẩm dưỡng da bên cạnh Mộ Vi Lan, cô ta nói: "Đối tượng sử dụng của nhãn hiệu này hình như đa phần đều là bà bầu, không có công dụng gì nhiều. Cô...đang mang thai à?”
Ánh mắt Mộ Vi Lan sững lại, cô vô thức phủ nhận và nói: “Da tôi rất nhạy cảm nên mua nhãn hiệu này.”
Tiêu Ả cong môi, cô ta nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp úp của Mộ Vi, cô ta khẽ mỉm cười và hỏi: “Cô và Hàn Tranh sắp kết hôn?"
Mộ Vi Lan cảm thấy chuyện này không cần phải lừa ai, nhưng vẫn phải để tâm một chút: “Sắp rồi, nhưng vẫn chưa chọn ngày cụ the." "Đến lúc đó nhớ mời tôi đến uống rượu mừng nhé."
Mộ Vi Lan chỉ cười, không nói năng gì. Tiêu Á lại tiếp tục nói: “Tôi thật sự không ngờ Phó Hàn Tranh sẽ có ngày kết hôn, quá bất ngờ rồi."
Mộ Vi Lan cầm đũa trong tay và ngập ngừng: "Tại sao anh ấy lại không kết hôn?” Phó Hàn Tranh là người có chủ nghĩa không kết hôn à?
Tiêu Ả uống một ngụm nước trái cây, cô ta nhìn chằm chằm Mộ Vi Lan và hỏi: "Cô Mộ, cô ở bên cạnh Phó Hàn Tranh bao lâu rồi?” "Một thời gian rồi."
Trên thực tế, nếu không tính lần mang thai hộ ba năm trước, cô và Phó Hàn Tranh ở bên nhau chưa đầy nửa năm. "Có vẻ như cô chưa hiểu rõ về anh ấy lắm. Cô không nhận ra rằng tính cách của anh ấy đôi khi không bình thường sao?" "Không, anh ấy rất tốt, chỉ là tính tình hơi cứng nhắc một chút, và không giỏi thể hiện bản thân mà thôi."
Tính tình của Phó Hàn Tranh quả thực có chút không ổn định, nhưng cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô.
Tiêu Á lắc đầu: "Cô Mộ, cô hiểu lầm ý của tôi rồi. Ý của tôi là, cô không cảm thấy tính cách của Hàn Tranh đôi khi tương phản quá lớn không. Nó khác đến mức không giống như phản ứng của cùng một người? Hay là do thời gian cô Mộ ở bên cạnh anh ấy quá ngắn nên chưa từng thấy Phó Hàn Tranh như thế?"
Mộ Vi Lan khẽ cau mày: "Cô Tiêu, rot cuộc cô muốn nói gì vậy?" "Năm năm trước, tôi chia tay Hàn Tranh rồi mới đi Mỹ. Cô có biết vì sao tôi lại chia tay với anh ấy không?"
Thấy Mộ Vi Lan mím môi im lặng, Tiêu Á chậm rãi ăn đồ ăn và nói: "Bởi vì đôi khi anh ấy sẽ biến thành một người mà tôi hoàn toàn không quen biết. Tôi không biết tôi nói như thể, cô có hiểu không. Nhưng mà cô Mộ, tôi khuyên cô nên thận trọng một chút. Khi cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu con người của Phó Hàn Tranh, cô đừng vội vàng kết hôn với anh ấy."
Mộ Vi Lan đặt đũa xuống, và tỏ ra khó chịu: "Cô Tiêu, tôi dùng bữa với cô chỉ vì phép lịch sự. Nhưng nếu cô tiếp tục nói những điều để chia rẽ tôi và Phó Hàn Tranh, tôi nghĩ mình không cần phải ăn nữa."
Mộ Vi Lan cầm đồ đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Đi được hai bước, cô dừng lại và lạnh lùng nói: “Những điều tốt của Phó Hàn Tranh, cô không cảm nhận được, vì vậy năm năm trước cô phải chia tay với anh ấy. Nếu đã chia tay rồi, vậy thì đừng làm phiền đến cuộc sống hiện tại của anh ấy nữa."
Tiêu Á buông đũa xuống, cười khẩy nói: "Nếu tôi nói Phó Hàn Tranh mắc bệnh tâm thần phân liệt, anh ấy có thể biến thành một người hoàn toàn xa lạ với cô bất cứ lúc nào. Cho dù như vậy, cô có dám ở bên cạnh anh ấy không?"
Trái tim Mộ Vi Lan khẽ thắt lại, đôi mắt cô run rẩy.
Cái gì cơ? Tâm thần phân liệt?
Mộ Vi Lan siết chặt lòng bàn tay, cô quay người lại và nhìn Tiêu Á, cô nói rõ từng từ từng chữ: "Cho dù Phó Hàn Tranh biến thành một người khác, tôi cũng sẽ không giống như cô, vội vàng rời bỏ anh ấy." "Hừ, nói thì dễ nghe đấy. Mộ Vi Lan, đợi đến khi cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh như vậy, cô chắc chắn sẽ giống như tôi thôi. Cô không sợ một người có bệnh tâm thần hay sao? Có thể một ngày nào đó anh ấy sẽ đột nhiên biến thành một người khác, vô thức làm hại cô."
Bệnh tâm thần?
Mộ Vi Lan cười nhạo nói: “Cô Tiêu, cô thực sự yêu Phó Hàn Tranh sao? Cô dựa vào đâu mà nói anh ấy bị bệnh tâm thần? Phó Hàn Tranh ở bên cạnh tôi, anh ấy rất tốt. Trong mắt tôi, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Mong cô đừng bôi nhọ anh ấy."
Mộ Vi Lan nói xong, cô quay người và rời khỏi nhà hàng.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tâm trí cô rối bời.
Lời nói của Tiêu Á cứ văng vẳng bên tai
Phó Hàn Thanh thực sự bị tâm thần phân cô. liệt sao?
Nếu có, tại sao anh ấy không nói cho cô biết?
Sau khi lên taxi, Mộ Vi Lan gửi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh "Em ra ngoài mua ít đồ, đi ngang qua Phó Thị, em muốn đến tìm anh, bây giờ anh có bận không?"
Phía bên kia không trả lời tin nhắn của cô mà trực tiếp gọi điện đến.
Phó Hàn Tranh hỏi: "Em đang ở đâu? Anh kêu Từ Khôn đến đón em." "Không cần phiền phức vậy đâu, em đang trên xe taxi rồi, mấy phút nữa sẽ đến chỗ anh.”
Phó Hàn Tranh "ừm" một tiếng rồi khẽ hỏi: "Em ra ngoài mua gì thế?” "Em mua chút đồ dưỡng da, trong nhà sắp dùng hết rồi." "Sau này cần mua gì chỉ cần nói cho anh biết là được, anh sẽ sai người đi mua. Bây giờ em đang mang thai ba tháng đầu, bác sĩ nói progesterone quá thấp, nên phải thật cẩn thận." "Hàn Tranh, sao anh nói nhiều thế, giống như bà già suốt ngày lẩm bẩm." Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Nhưng bị anh lẩm bẩm suốt ngày như thế, cô lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Phó Hàn Tranh cau mày, nghiêm túc nói: "Nếu em không nghe lời, sau này anh sẽ trói em bên cạnh anh, bây giờ vô cùng..."
Mộ Vi Lan ngắt lời anh, học theo giọng điệu của anh nói: “Em biết, bây giờ là thời điểm quan trọng, em sẽ nghe lời anh. Sau này không có sự đồng ý của anh, em không ra ngoài là được chứ gì?”
Nói chuyện một lúc, xe taxi đến trước cửa tòa nhà Phó Thị, Mộ Vi Lan thanh toán tiền và xuống xe: "Em đến nơi rồi, đang vào trong thang máy, không có tín hiệu, không nói chuyện với anh nữa."
Khi Mộ Vi Lan đến văn phòng của Phó Hàn Tranh, anh bước tới và cầm lấy túi đồ trong tay cô, anh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa. "Mệt không?"
Mộ Vi Lan lắc đầu: “Không mệt, phụ nữ mang thai không yếu đuối như vậy đâu.”
Phó Hàn Tranh đưa cốc nước cho cô, Mộ Vi Lan cầm lấy và uống vài ngụm nước. "Em ăn trưa chưa?"
Mộ Vi Lan xoa xoa bụng: "An có mấy miếng, bây giờ hơi đói bụng." "Em muốn ăn gì, anh kêu Từ Khôn đi mua." “Gì cũng được, ăn chút cháo là được rồi."
Phó Hàn Tranh gọi điện cho Từ Khôn và dặn dò anh đi đặt đồ ăn trưa.
Mộ Vi Lan cứ nhìn Phó Hàn Tranh chăm chẳm.
Phó Hàn Tranh nhướn mày: "Cứ nhìn anh mãi, nhớ anh sao?"
Cô đặt cốc nước xuống, ngả đầu vào lòng anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Em hơi nhớ anh nên mới đến tìm anh. Nhưng mà, em có quấy rầy anh làm việc không?" "Biết rồi còn đến tìm anh?" Phó Hàn Tranh trêu chọc cô.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn khuôn cắm đẹp trai của anh và nói: "Hàn Tranh, có phải anh có chuyện gì giấu em không?" "Sao em lại hỏi như vậy?"
Mộ Vi Lan giật giật khóe môi: “Anh vẫn chưa nói cho em biết, lần đầu tiên của anh là khi nào."
Phó Hàn Tranh thấy hơi buồn cười, anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng: “Em hứng thú với chuyện này vậy sao?" "Em sắp kết hôn với anh, em không có tư cách biết sao?" "Nếu anh nói cho em biết, em không ghen? Cũng không tức giận sao?"
Mộ Vi Lan lắc đầu: "Em chắc chắn sẽ không tức giận, em không phải là trẻ con nữa. Anh có vài ba mối quan hệ là chuyện bình thường, anh cũng không phải là mấy đứa nhóc con nữa, độ tuổi này của anh đã già lắm rồi, lão già như anh có chút chuyện cũng không có gì đáng chê trách được..." "Em nói ai là lão già?”
Haizz...nhắc đến tuổi tác, Phó Hàn Tranh có chút nhạy cảm.
Mộ Vi Lan nịnh nọt anh: “Trong mắt em, anh là người đàn ông trẻ và đẹp trai nhất trên đời!” "Tự tát vào mặt mình đau không?"
Mộ Vi Lan lại gần: "Không, anh vốn dĩ là như thế. Đừng có đối chủ đề, anh phải kể chuyện tình cảm của anh cho em biết. Chuyện tình cảm của em rất đơn giản, anh cũng biết hết rồi. Nhưng mà em lại không biết gì về chuyện tình cảm của anh cả."
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Em thực sự muốn tìm hiểu quá khứ của anh?"
Mộ Vi Lan cũng gật đầu nghiêm tức. "Tiểu Lan, quá khứ của anh không hào nhoáng và rực rỡ như em nghĩ. Nó có những khoảng toi, có những khoảng khắc anh không thể làm gì được. Là một người đàn ông có lòng tự trọng, anh không muốn kể những thất bại trong quá khứ của mình cho người phụ nữ mình thích." "Nhưng em muốn nghe, em cũng muốn chia sẻ gánh nặng với anh, cho dù việc đó rất khó khăn. Nhưng nếu anh không muốn nói, em cũng sẽ không ép buộc anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT