Chẳng phải vừa nãy anh nói, em không hiểu anh bằng người phụ nữ khác hay sao?"
Mộ Vi Lan không quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm cô phía sau, Phó Hàn Tranh cúi đầu, khẽ hôn lên vành tai của cô và nói: "Bà Phó đúng thật là không hiểu anh bằng những người phụ nữ không liên quan đến anh." "Em vẫn chưa đồng ý gả cho anh đâu...hừ..."
Cô ngẩng đầu lên, môi cô bị anh chặn lại. Một nụ hôn bất chợt buông xuống. Tai của Mộ Vi Lan đỏ bừng vì nụ hôn.
Khi Phó Hàn Tranh buông cô ra, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nói: “Nhẫn đã tặng anh rồi, còn nói không muốn gả cho anh?"
Mộ Vi Lan cúi mặt, cô cầm lấy tay anh và chăm chú nhìn chiếc nhẫn nam trên ngón tay anh, cô mím môi cười nói: “Mắt nhìn của em thật tốt.” Quả nhiên chiếc nhẫn này rất phù hợp với Phó Hàn Tranh, phù hợp với khí chất của anh ấy.
Phó Hàn Tranh đưa tay lên xoa đầu cô, hôn lên trán cô và nói: “Ừm, bà Phó mua gì cũng đều phù hợp."
Mộ Vi Lan cong môi, giây tiếp theo, cô lại trừng mắt nhìn anh và nói: “Hàn Linh còn nói anh không thích ăn lẩu."
Nhìn xem, Hàn Linh hiểu anh nhiều cỡ nào, nói cái gì đúng cái đó. "Sau này mỗi tuần anh sẽ ăn lẩu với em một lần, được không?"
Mộ Vi Lan không tức giận nữa, không phải là bởi vì Phó Hàn Tranh sẵn sàng đi ăn lẩu cùng cô, mà là Phó Hàn Tranh vì cô có thể sẵn sàng thay đổi thói quen ăn uống của mình. Cho dù Hàn Linh có hiểu anh thì cũng đã làm sao, Phó Hàn Tranh có thể vì cô mà thay đổi những thói quen đó.
Nhưng Mộ Vi Lan không quá ngang ngược và cũng không quá vô lý như vậy, cô sẽ không yêu cầu Phó Hàn Tranh cùng cô đi ăn lẩu.
Hơn nữa, ăn lẩu cũng không phải là thứ tốt cho sức khỏe. Phó Hàn Tranh không thích ăn, cô cũng có thể vì anh mà không ăn lẩu.
Phó Hàn Tranh véo mũi cô: "Vui chưa? Tối nay có để anh ngủ ở phòng khách nữa không?" "...Em đùa chút thôi.” "Anh đi họp đây, em ngủ trưa đi." “Ừm.”
Khi Phó Hàn Tranh quay người rời đi, người phụ nữ nhỏ bé phía sau lưng anh kéo áo anh, kiễng chân lên và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Sau đó, cô nhanh chóng chạy vào trong phòng nghỉ.
Hơi ấm trên môi Phó Hàn Tranh vẫn chưa phai nhạt, Mộ Vi Lan đã chạy vào phòng nghỉ, đôi môi của anh khẽ cong lên.
Khi Phó Hàn Tranh trở lại sau cuộc họp, anh thả lỏng tâm trạng của mình, nới lỏng cà vạt đeo trên cổ và đẩy cửa phòng nghỉ ra. Anh nhìn thấy Mộ Vi Lan đã ngủ say trên giường, cô ngủ rất ngon. Anh bước lại gần và có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của cô.
Cô cầm điện thoại trên tay, có lẽ là chơi điện thoại rồi ngủ thiếp đi.
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, anh muốn thay đổi thói quen không tốt này của cô, bức xạ của điện thoại không tốt cho phụ nữ mang thai.
Anh nhẹ nhàng rút lấy điện thoại ra khỏi tay cô, đầu ngón tay vô tình chạm vào màn hình, màn hình bật sáng, không bị khóa, trên màn hình là giao diện giỏ hàng của một trang mua sắm nào đó.
Sau khi Phó Hàn Tranh lấy điện thoại của cô, anh liếc nhìn giỏ hàng, có đầy đủ những thứ linh tinh trong giỏ hàng, hầu hết là các sản phẩm skincare và đồ ăn.
Anh nhìn vào phía trên của màn hình điện thoại, bên trên có một dải logo lớn ghi “11.11"
Những năm gần đây, giới trẻ đã coi ngày 11.11 là một ngày lễ rất quan trọng. Mặc dù Phó Hàn Tranh không bao giờ mua sắm linh tinh, nhưng cũng biết một chút về ngày lễ này.
Anh kiểm tra giỏ hàng, rồi ấn nút chọn tất cả, sau đó ấn thanh toán, cài đặt thêm thẻ ngân hàng mới và thanh toán thành công.
Sau khi thanh toán xong, anh tắt app đi và tắt máy điện thoại của cô.
Mộ Vi Lan ngủ mê man, chỉ cảm thấy được một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy mình.
Sau đó, đôi môi của cô cũng trở nên nóng rực, hơi thở hổn hển.
Cho đến khi cô không thể hít thở được không khí, cô mới mở mắt ra, một khuôn mặt điển trai tuấn tú hiện lên trước mắt cô.
Mặc dù cô đã nhìn rõ là Phó Hàn Tranh, nhưng vẫn giật mình và đẩy anh ra.
Sau khi anh buông cô ra, Mộ Vi Lan ngủ một lúc lâu, cô khẽ hỏi: “Họp xong rồi à?" "ừm."
Cô ngái ngủ dựa vào lòng anh, nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Phó Hàn Tranh dựa nửa người vào đầu giường, anh cúi đầu hôn lên trán cô và trầm giọng nói: “Sau này đi ngủ đừng đem theo điện thoại lên giường, không tốt cho mắt.” "Không chơi điện thoại em sẽ không ngủ được, em quen rồi."
Mộ Vi Lan dù sao cũng chỉ mới ngoài đôi mươi, cô vẫn có rất nhiều thói quen xấu của những người trẻ tuổi.
Phó Hàn Tranh định giúp cô thay đổi từ từ.
Trước khi ngủ đọc một cuốn sách cũng sẽ tốt hơn nhiều so với việc xem điện thoại.
Một lúc sau, Mộ Vi Lan vươn tay sờ lấy điện thoại. Cô mở máy ra và mở app mua sắm rồi hỏi: “Hàn Tranh, anh có muốn mua gì không? Sắp đến 11.11 rồi, em có thể mua chung, còn có thể gộp đơn và giảm được rất nhiều tiền."
Phó Hàn Tranh không trả lời.
Mộ Vi Lan nghĩ cũng đúng, một người giàu có như Phó Hàn Tranh, sao có thể quan tâm đến những khoản giảm giá nhỏ của ngày 11.11 chứ?
Bỏ đi, cô vẫn là một người dân bình thường là được, Phó Hàn Tranh tiếp tục sang chảnh giàu có.
E là Phó Hàn Tranh cũng chưa từng mua đồ trên app mua sắm.
Cô mở app lên và ấn vào giỏ hàng, Mộ Vi Lan thấy có điều gì đó không đúng, cô cau mày. "Kỳ lạ, tại sao giỏ hàng của em lại trống trơn vậy? Lẽ nào em không để ý xóa hết rồi?"
Không thể nào, cô không đến mức lỡ tay như vậy.
Cô nhấp vào "Taobao của tôi", cô bỗng nhiên nhìn thấy có 15 đơn hàng đang chờ phát hàng!
Cô mua nhiều thứ như vậy khi nào thế?
Cô ngủ mơ tự động thanh toán rồi sao? Mộ Vi Lan cầm điện thoại, quay đầu nhìn người đàn ông yên lặng bên cạnh: “Hàn Tranh, anh có động đến điện thoại của em không?" “Ừm.” "Anh thanh toán hết giỏ hàng của em à?" “Có vấn đề gì không?"
Khóe môi Mộ Vi Lan khẽ giật: "Anh thanh toán kiểu gì vậy?"
Điện thoại của cô, giỏ hàng của cô, chỉ có thể dùng thẻ của cô để thanh toán phải không?
Anh điềm tĩnh nói: “Anh cài đặt một thẻ ngân hàng mới, dùng tên của em để mở thẻ. Trong thẻ có để cho em ít tiền tiêu vặt." 14
Mộ Vi Lan trông không vui lắm, còn có chút không nói nên lời.
Phó Hàn Tranh cau mày, tưởng rằng Mộ Vi Lan khinh thường khi dùng tiền của anh, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng: “Có vấn đề gì không?"
Mộ Vi Lan cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới nói ra: "Em đang đợi ngày 11.11 giảm giá, bây giờ anh thanh toán hết giỏ hàng của em rồi, em không thể nhận ưu đãi chiết khẩu của ngày 11.11 nữa. Phó Hàn Tranh, sao anh tiêu hoang như vậy hả.”
Khóe miệng Phó Hàn Tranh khẽ giật. Hiếm khi anh mới muốn tỏ ra lãng mạn một chút, kết quả là còn bị cô mắng.
Mộ Vi Lan nhấp vào các món đồ đang chờ phát hàng, cô không chấp nhận: “Không được, em phải hoàn tiền tất cả những món đồ này, đợi đến 11.11 mới mua."
Phó Hàn Tranh thực sự rất bất lực. Suy nghĩ của vợ anh có vẻ như không được bình thường.
Một cô gái bình thường, lúc này không phải sẽ ôm chầm lấy người đàn ông của mình và nói lời yêu thương vì đã thanh toán hết giỏ hàng của mình hay sao?
Mộ Vi Lan còn ở đó hoàn tiền. Phó Hàn Tranh đưa tay bóp trán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT