Lục Hỉ Bảo ăn ngấu nghiến, cô ăn phần dạ sách bò, bò Mỹ và tôm mới được dọn ra, và còn gọi thêm một ly cocktail.
Mộ Vi Lan muốn ngăn cản, nhưng bị Phó Hàn Tranh ngăn lại. "Hỉ Bảo, chắc không phải cậu vẫn còn chưa hết thất tình đấy chứ?"
Vì vậy, cô mượn đồ ăn để xả giận?
Lục Hỉ Bảo vừa uống cocktail vừa ăn lẩu, cô mim cười nói: “Làm gì có chuyện ấy! Mình làm sao có thể vẫn còn nhớ đến tên đàn ông cặn bã Trì Quân đó chứ! Không thể nào!"
Nhưng cô càng bình tĩnh như vậy, Mộ Vi
Lan càng cảm thấy cô có vấn đề.
Tửu lượng của Lục Phi Bảo rất kém, khi cô uống hết ly rượu cocktail đó, khuôn mặt cô đỏ bừng và say mê man, cộng với việc cô ăn rất nhiều nên rất no, cô nằm bò trên mặt bàn và bắt đầu lảm nhảm. "Tại sao Trì Quân không thích mình...Vi Lan! Cậu nói xem vì sao Trì Quân không thích mình! Là vì mình không xinh đẹp bằng tiểu thư của nhà họ Tô sao? Mình và Trì Quân ở bên nhau ba năm... Tại sao anh ấy chỉ cần tiền mà không cần người? Haha...có tiền làm gì cũng được! Cũng đúng...ở bên cạnh người có tiền...dạ sách bò, tôm, thịt có thể tùy ý gọi! Tùy ý gọi!”
Mộ Vi Lan liếc nhìn Phó Hàn Tranh và nói: “Chúng ta đưa Hỉ Bảo về nhà trước đi. Trông cô ấy thế này, chắc không thể tự về một mình được đâu." "Em biết cô ấy sống ở đâu không?"
Mộ Vi Lan giật mình, cô cũng không biết Hỉ Bảo sống ở đâu. Bổ mẹ của Hỉ Bảo hình như không sống ở thành phố Bắc Thành, mà sống ở một thị trấn nhỏ ngoài Bắc Thành. Hỉ
Bảo làm việc ở Bắc Thành, chắc là đã thuê phòng ở Bắc Thành rồi chứ? "Vậy phải làm sao? Hỉ Bảo, Hỉ Bảo, cậu sống ở đâu? Mình đưa cậu về nhà ngủ có được không?”
Mộ Vi Lan vỗ nhẹ Lục Hỉ Bảo, Lục Hỉ Bảo cười nói: "Nhà mình? Nhà mình...Nhà mình ở bệnh viện!"
Khóe miệng Mộ Vi Lan khẽ giật, với tình trạng này của Hỉ Bảo, có vẻ như sẽ không hỏi được gì.
Phó Hàn Tranh gọi điện cho Giang Thanh Việt: “Lục Hỉ Bảo uống say rồi, chúng tôi đang quán lẩu Xuyên Du trên tầng 4 của quốc tế Bách Thằng!"
Sau khi cúp máy, Mộ Vi Lan lo lắng hỏi: "Hỉ Bảo ra ngoài cùng với em, em giao cô ấy cho Giang Thanh Việt có ổn không?" "Giang Thanh Việt sẽ không đến mức lợi dụng Lục Hỉ Bảo khi đang say đâu."
Mặc dù Mộ Vi Lan không thân với Giang Thanh Việt, nhưng nhìn vẻ ngoài lãnh đạo cao quý của Giang Thanh Việt, thực sự không thể nào suy nghĩ xấu cho người đàn ông ấy.
Phó Hàn Tranh thấy cô không yên tâm, anh lại nói: “Hơn nữa, Giang Thanh Việt là giáo viên thực tập của Lục Hỉ Bảo, Lục Hỉ Bảo cũng biết rõ anh ta."
Nghĩ đến đây, Mộ Vi Lan mới yên tâm: “Trì Quân quá khốn nạn. Mặc dù Hỉ Bảo không nói ra, nhưng bọn họ ở bên nhau ba năm trời, Trì Quân bỏ cô ấy để theo con gái nhà giàu, trong lòng cô ấy chắc chắn rất khó chịu."
Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô phần nộ, anh cong môi và nói: “Ngày trước khi Tiểu Lan của anh chia tay với Giản Triết, có phải cũng như thế này không?"
Đang yên đang lành, sao anh lại chuyển chủ đề sang cô?
Mộ Vi Lan thành thật nói: “Em không quyến luyến Giản Triết như vậy. Lúc đó em biết anh ta, Thẩm Uyển Yêu và Thẩm Thu thông đồng với nhau, cướp đi số tiền cứu mạng của bố em. Lúc đó em rất hận anh ta, hận đến mức muốn cầm dao chém anh ta, em làm sao có thể nhớ đến anh ta được chứ?”
Phó Hàn Tranh nhìn ánh mắt của cô, anh nở một nụ cười. Anh đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của cô.
Giang Thanh Việt nhanh chóng chạy đến, ngay cả chiếc áo trắng blouse trên người cũng không thay ra. Khi anh bước vào trong quán lẩu, anh thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Anh mặc áo trắng blouse trong quán lẩu, hình ảnh này thực sự là quá kỳ lạ rồi.
Phó Hàn Tranh nói: "Lục Hỉ Bảo giao lại cho anh đấy."
Nói xong, Phó Hàn Tranh kéo Mộ Vi Lan rời đi. Mộ Vi Lan lo lắng quay đầu lại nhìn, Phó Hàn Tranh xoay đầu cô lại.
Lục Chỉ Bảo nằm bò trên bàn, sắc mặt đỏ ứng, Giang Thanh Việt lạnh lùng lườm cô, có chút bất lực, anh nhẹ nhàng bế cô lên.
Lúc này, Lục Hỉ Bảo khẽ cử động, cô vòng tay ôm cổ Giang Thanh Việt và lẩm bẩm: “Trì Quân..." Sắc mặt Giang Thanh Việt lạnh lùng, anh vươn tay kéo tay cô xuống, động tác có chút thô bạo và hất tay Luc Chi Bảo ra.
Giang Thanh Việt cau mày, trong lòng có chút bực bội, nhưng vẫn cúi người ôm Lục Hỉ Bảo lên.
Cô còn dám gọi tên Trì Quân nữa, Giang Thanh Việt không dám bảo đảm sẽ không ném cô xuống đất. "Trì Quân..."
Người phụ nữ nhỏ bé trong tay anh vùi mặt vào ngực anh.
Giang Thanh Việt ngập ngừng, khóe môi co giật, anh ôm chặt cánh tay của Lục Hỉ Bảo, siết chặt eo cô, sắc mặt trở nên tối tăm vào phần, nhưng cũng không nỡ ném người phụ nữ trong tay xuống đất.
Phía bên kia, sau khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan lên xe, Phó Hàn Tranh cúi người thắt dây an toàn cho Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan ngước nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu sau này Phó Hàn Tranh cũng ngoại tình lừa dối cô, liệu cô có tha thứ cho anh không?
Cô phải thừa nhận một điều, đó là tình cảm lúc đầu của cô dành cho Gián Triết không mặn nồng sâu đậm hơn so với tình cảm mà cô dành cho Phó Hàn Tranh hiện giờ.
Có thể là bởi vì cô tiếp xúc da thịt vô số lần với người đàn ông trước mặt, và cô và Giản Triết khi ở bên nhau thì không có. Hoặc cũng có thể là bởi vì cô và anh đã có hai đứa con, vì thế nên có nhiều sự ràng buộc. Đôi khi Mộ Vi Lan thậm chí không thể chắc chắn rốt cuộc là cô yêu Phó Hàn Tranh trước, hay là cô chấp nhận Phó Hàn Tranh là bố ruột của con gái cô trước.
Phó Hàn Tranh cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm, anh ngước mắt nhìn cô: “Em nhìn anh như thế làm gì?" "Em đang nghĩ, nếu sau này anh ngoại tình, liệu em có tha thứ cho anh không?"
Phó Hàn Tranh hỏi: “Kết quả? Em có tha thứ cho anh không?"
Mộ Vi Lan cau mày và nói đùa: "Anh mong đợi câu trả lời này như vậy, có phải là đã có ý định này rồi không?" "Tổ tiên của nhà họ Phó không có người đàn ông nào ngoại tình, đến đời của anh cũng không thể làm loạn thanh danh của nhà họ Phó."
Mộ Vi Lan mím môi cười: “Nhưng tổ tiên chắc là có thể thiếp gì đó chứ, có bà hai bà ba, làm gì có sức lực mà đi ngoại tình."
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô và mỉm cười nói: “Tổ tiên của nhà họ Phó rất nghèo, không phải là gia đình giàu có, nên không có tiền lấy năm thế bảy thiếp, cũng không có tiền cho gái.”
Anh nửa đùa, nửa nghiêm túc.
Mộ Vi Lan không thể nghe ra được câu nói này của anh là thật hay giả, chỉ cảm thấy rất thú vị: “Không phải mọi người đều nói, đàn ông có tiền sẽ trở nên hư hỏng sao? Anh có thế không?"
Không biết tại sao, hôm nay Mộ Vi Lan rất cố chấp với câu hỏi này, cô chỉ muốn đáp án, cho dù Phó Hàn Tranh chỉ nói bâng quơ, cô cũng muốn hỏi.
Có thể là do cô đang trong thời gian mang thai, nên dễ suy nghĩ lung tung phải không?
Phó Hàn Tranh nheo mắt, đưa tay lên xoa đầu cô và nói: "Sao em chỉ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh vớ vẩn này thế." "Có điều muốn hỏi thì phải nói, loại người như Giản Triết và Trì Quân không phải là ít. Em không thể vì điều kiện mọi mặt của anh tốt hơn Giản Triết và Trì Quân mà quên đi bản tính xấu xa của đàn ông. Nếu anh thực sự ngoại tình, thì cũng có khác gì Giản Triết bọn họ đâu. Nhiều nhất là một loại cặn bã cấp thấp, một loại cặn bã cấp cao. Anh vẫn chưa trả lời em đâu, anh có thể không?"
Mộ Vi Lan kiên trì hỏi.
Phó Hàn Tranh khẽ mỉm cười: "Anh có tiền hơn ba mươi năm rồi, trước đây anh không linh tinh. Sau khi có bạn tình hợp pháp, anh càng không lung tung vớ vẩn nữa. Có làm gì cũng chỉ có thể làm trên người em. Em hài lòng chưa?"
Người đàn ông này thật là tự phụ. Nhưng chết tiệt, Mộ Vi Lan lại thích dáng vẻ ngạo mạn này của anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT