Mộ Vi Lan nhìn chăm chú vào điện thoại rồi bật cưới, "Sao anh lại đưa số điện thoại của em cho bọn họ chứ? Bây giờ bọn họ chắc chắn đang nghĩ anh bị ái đấy!"
“Em biết anh không bị ái là được
Mộ Vi Lan mím môi nhịn cười.
Người đàn ông này, thật là mưu mô!
Sau khi ăn xong, trên đường về nhà, sau khi Mộ Vi Lan kết bạn với cô gái kia, cô gái đó rất nhanh liền chào hỏi với cô. rồi."
“Hi, anh chàng đẹp trai”
Mộ Vi Lan trực tiếp gửi ảnh của mình vào.
Đối phương trả lời một dấu hỏi chấm.
Mộ Vi Lan thẳng thắn hỏi: “Đây là vợ tôi, có xinh không?"
Đối phương gửi một dãy dấu chấm lửng biểu thị không có gì để nói.
Vài giây nữa trôi qua, Mộ Vi Lan muốn gửi một biểu tượng, nhưng wechat lại hiển thị, đối phương đã không phải là bạn bè của cô.
Mộ Vi Lan: “.. Cô ta block em rồi."
Phó Hàn Tranh sâu lắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, “Vợ anh? Là ai?"
Mộ Vi Lan thật muốn đào một cái hố để chui xuống!
Cô lén lút gửi, sao anh có thể xem trộm người ta nói chuyện chứ!
Phó Hàn Tranh chau mày, có chút phấn khích nhìn cô, "Sao anh lại không biết anh có vợ thế?"
Mộ Vi Lan đỏ mặt nhìn sang góc nghiêng của mặt anh, nhanh chóng hôn vào cắm của anh, “Bây giờ thì biết rồi chứ?”
Anh đã mấy ngày chưa cạo râu rồi, nên dưới cằm có chút rậm rạp, nhưng lại không hề lôi thôi, một chút râu đó nếu không nhìn gần thì cũng không thấy gì, mà nhìn gần, thì cũng là toát lên sức hấp dẫn nam tính.
Mộ Vi Lan thấy người đàn ông của mình thật đẹp trai, có như nào cũng rất đẹp trai.
Phó Hàn Tranh đôi mắt nóng bỏng nhìn cô, “Ừm, bây giờ biết rồi, đưa vợ xấu xí về nhà.”
". Em xấu xí chỗ nào chứ?"
Mộ Vi Lan không vui, không tha thứ hỏi anh: “Hai cô gái vừa nãy kia xinh hơn em sao?"
Sao cô không thấy như vậy, hay là cô quá tự luyến rồi?
Cô tự đánh gia mình không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng đủ thanh toát sáng sủa, cô xấu xí chỗ nào chứ?
Phó Hàn Tranh buồn cười hỏi: “Bình thường những người xinh đẹp, đều sẽ không hỏi người khác cô ấy có xinh hay không."
Mộ Vi Lan không đi nữa, đứng yên ở chỗ cũ.
Phó Hàn Tranh quay người nhìn người phụ nữ đang bực tức, cuối cùng chìa tay ra ôm cô, bàn tay to ôm vào eo sau của cô, kéo cô vào trong lòng anh, cúi đầu, đôi môi mát lạnh che đậy lên đôi mắt cô, hạ thấp giọng lên tiếng: “Hai cô gái vừa nãy có bộ dạng như thế nào anh còn không nhìn rõ, thì làm sao biết bọn họ có xinh hơn em không chứ?”
Nhưng mà Phó Hàn Tranh nghĩ, chắc chắn là không xinh bằng tiểu Lan của anh.
Mộ Vi Lan cười, nét không vui trên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT