Bên trong phòng bao của khách sạn Crowne Plaza, ở trên chiếc bàn hình tròn đặt 8 món ăn. Mỗi một món đều là món đắt nhất của khách sạn, ở giữa đặt một cái đầu bò đang nướng, cả một bàn đều là thức ăn mặn, đặc biệt thích hợp với việc uống rượu.
Nhưng mà Mộ Vi Lan không biết có phải liên quan đến chuyện bản thân không thích ăn những món này hay không, hay là vì đang mang thai, cho nên cô nhìn thấy mấy món ăn này cảm thấy không thoải mái. Từ khi bê thức ăn lên tới giờ, cô vẫn luôn có cảm giác khó chịu, từ bụng tới cổ họng luôn muốn nôn.
Ở bên trong phòng chỉ có 5 người, một bên là Lí Hạo và hai nhân viên anh ta dẫn theo, một bên là tổng giám đốc Miêu và trợ lý của ông ta.
Ở trên bàn ăn, quản lý Lí vẫn luôn ra hiệu cho Lưu Hiểu Đông và Mộ Vi Lan. Lưu Hiểu Đông biết uống rượu cho nên anh ta rất tận lực, còn Mộ Vi Lan đây là lần đầu tiên đến đây. Tuy rằng cô nhớ những lời trước khi vào khách sạn Lí Hạo đã nói với cô, nhưng mà cô lại không biết nên tiếp rượu như thế nào, hoặc có lẽ dưới đáy lòng cô phản đối với điều này.
"Tổng giám đốc Miêu, tôi mời ông một ly!”
Lí Hạo đứng dậy mời rượu, những người khác tất nhiên cũng đứng dậy mời theo. Thứ Mộ Vi Lan uống là nước ép hoa quả, sau khi tổng giám đốc Miêu nhìn thấy thì cười chế giễu: “Cô Mộ, làm nghề dịch vụ sao lại không uống rượu? Nào, rót rượu cho cô ấy, để cô ấy uống với tôi mấy ly!”
Lí Hạo không ngờ tới, tổng giám đốc Miêu lại tự cho mình cơ hội như vậy. Cơ hội này cầu còn không được, cho nên Lí Hạo lập tức rót rượu cho Mộ Vi Lan: "Vi Lan, nể mặt tổng giám đốc Miêu, cô uống với tổng giám đốc Miêu mấy ly đi!”
Mộ Vi Lan ngẩng mặt nói dối: “Quản lý, tôi bị dị ứng với rượu cho nên không thể uống."
Nếu như là bình thường thì cho dù cô không uống được, nhưng vì đơn hàng thì cô cũng sẽ cố gắng uống mấy ly. Nhưng mà bây giờ trong bụng cô đang có một sinh mạng, cho nên một giọt rượu cũng không được uống. Cho dù hôm nay Lí Hạo có muốn đuổi việc cô thì cô cũng sẽ không uống.
Lí Hạo sững người lại, anh ta quan sát sắc mặt của tổng giám đốc Miêu. Quả nhiên là trầm xuống rồi, biểu thị rõ là không vừa lòng. Anh ta cười ha ha, làm giảm bầu không khí ngượng ngùng: "Vi Lan, cô bị dị ứng với rượu từ lúc nào mà tôi không biết vậy?"
Tổng giám đốc Miêu mặt lạnh nói: "Tiểu Mộ, không thể uống rượu còn làm nghề dịch vụ à?"
Cho dù Lí Hạo và tổng giám đốc Miêu tiếp rượu, nhưng mà Mộ Vi Lan ý trí kiên định, không hề có suy nghĩ là mình sẽ uống rượu. Lí Hạo cố tình đẩy Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan không kịp đề phòng nên ngã về phía tổng giám đốc Miêu.
Bàn tay của tổng giám đốc Miêu đột nhiên nắm lấy tay của Mộ Vi Lan, ông ta thấp giọng nói: “Không uống được cũng không sao. Trông cô cũng còn trẻ, mới tốt nghiệp à?"
Mộ Vi Lan vội vàng rút tay của mình ra khỏi tay của ông ta: “Ừ, mới tốt nghiệp được nửa năm."
Cô cầm cốc nước hoa quả lên nói: "Tổng giám đốc Miêu, tôi lấy nước hoa quả thay rượu, mời ông một ly."
Nói xong cô cũng không thèm để ý phản ứng của tổng giám đốc Miêu, trực tiếp uống hết cốc nước hoa quả. Khi bàn tay đang để trên bàn của tổng giám đốc Miêu hướng về phía đùi của Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan lập tức đứng dậy, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông họ Miêu kia.
Lí Hạo nhăn mày: “Vi Lan, cô làm gì vậy. Mau ngồi xuống tiếp tổng giám đốc Miêu."
Mộ Vi Lan cắn răng: “Xin lỗi, tôi muốn đi rửa tay! Thất lễ rồi."
Cô cầm túi xách vội vàng đi ra khỏi phòng bao.
Đầu óc Mộ Vi Lan mơ hồ, sau khi cô chạy ra khỏi phòng bao, nghĩ công việc nay chắc không làm được rồi, sợ rằng lương nửa tháng này cũng không lấy được. Sợ người ở trong phòng bao kia chạy ra tìm cô, cho nên cô nắm chặt túi xách, vừa để ý ở đằng sau, vừa nhanh chân chạy ra khỏi khách sạn. Lúc chạy ra khỏi khách sạn, cô va vào một người cửa.
Mặt của cô suýt chút nữa cắm xuống đất, nhưng mà ở eo đột nhiên có một bàn tay giữ lấy cô. Trong khoang mũi, cô ngửi thấy một mùi hương thơm nam tính quen thuộc. Mộ Vi Lan còn cho rằng bản thân mình nằm mơ. Cô ngẩng mạnh đầu lên nhìn người ở trước mặt, đúng lúc người đó cũng đang cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Vành mắt cô đột nhiên đỏ bừng... Phó Hàn Tranh... Sao anh lại ở đây?
Mộ Vi Lan đang định mở miệng hỏi anh, thì ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vàng.
"Mộ Vi Lan! Cô quay lại đây!”
Lưu Hiểu Đông từ phòng bao chạy ra, điều này cho thấy Lí Hạo sai anh ta đi tìm cô. Mộ Vi Lan sợ bản thân mình rơi vào hang sói, cho nên cơ thể mảnh khảnh vô thức nép chặt vào trong lòng Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh không đẩy cô ra, anh cúi đầu xuống nhìn gương mặt hoảng loạn sợ hãi của cô, anh ôm chặt lấy cô.
Thẳng tới khi Lưu Hiểu Đông chạy tới muốn giơ tay lôi cô quay trở lại, thì lại bị khí thế cường đại lạnh lùng của Phó Hàn Tranh làm cho sợ hãi.
"Cô, Mộ Vi Lan, cô làm sao vậy! Không uống rượu cũng được thôi, muốn cô tiếp tổng giám đốc Miêu cô cũng không mất miếng thịt nào mà! Cô mà không quay trở lại thì ngay cả bát cơm cũng không có mà ăn đâu!"
Phó Hàn Tranh cúi đầu hỏi người con gái đang ở trong lòng: “Em muốn quay lại không?"
Mộ Vi Lan không cần nghĩ đã từ chối: “Không muốn!”
Lưu Hiểu Đông hận rèn sắt không thành, anh ta chỉ vào người cô: "Cô!"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn anh ta: “Không nghe thấy à? Cô ấy không quay lại."
Nói xong người đàn ông lôi tay của Mộ Vi Lan, bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Đi tới xe Phó Hàn Tranh không nói gì, Mộ Vi Lan càng không dám nói.
Bầu không khí yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Ở bên ngoài là màn đêm tối mịt.
Lúc lâu sau Phó Hàn Tranh mới liếc nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: “Giỏi rồi, biết đi xã giao cơ?"
Rõ ràng là Phó Hàn Tranh đang chế giễu cô, nếu như cô mà đi xã giao thật thì vừa nãy làm gì có chuyện hoảng loạn chạy ra ngoài?
Mộ Vi Lan mím môi không nói chuyện. Phó Hàn Tranh nhăn mày, lôi cô tới gần anh. Nhưng mà khi bàn tay của anh vừa tiếp xúc với tay cô thì dưới đáy mắt của anh âm u đi một chút.