Hơi thở nóng rực của anh sát lại gần cô, anh nở một nụ cười đầy ý vị: “Cái đó? Tiểu Lan, em nói cái đó là cái gì?"
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này rõ ràng là biết còn cố tình hỏi cô!
Cô lùi ra khỏi lòng anh, kéo chăn bông che kín đầu rồi bực bội nói: “Anh không muốn nói thì thôi!"
Phó Hàn Tranh mỉm cười nhìn người phụ nữ nhỏ bé đã tự quấn mình thành một cái bánh chưng nhỏ, anh nhẹ nhàng kéo chăn của cô, cô giữ rất chặt, Phó Hàn Tranh nhất thời không kéo được ra: “Không sợ khiến con anh khó chịu à?"
Mộ Vi Lan quả nhiên vén chăn ra, sắc mặt ửng hồng: “Con còn ở trong bụng em, là con của em, không phải con của anh!"
Trong lòng anh bây giờ, e rằng chỉ có sự tồn tại của đứa con phải không!
Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng đố kị ghen tuông của cô, anh kéo cô vào trong lòng: “Không có anh, em làm sao mà tự mang thai được?"
Khuôn mặt Mộ Vi Lan đỏ bừng lên:
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc: "Được rồi, không đùa nữa. Tối nay em muốn ăn gì, anh đi mua.”
"Em muốn ăn bánh bao, miến tiết vịt, và phải bỏ rất nhiều ớt và giấm!"
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, hiển nhiên không hài lòng với những đồ cô muốn ăn: “Không có dinh dưỡng, em còn muốn ăn gì nữa?"
"Em chỉ muốn ăn những thứ này, nếu anh để em ăn thứ khác, em cũng không muốn ăn."
"Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi mua."
Mộ Vi Lan khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phó Hàn Tranh ăn mặc sang trọng, khí chất nổi bật đứng trong đám đông, giúp cô mua bánh bao và miến tiết vịt.
Cảnh tượng đó, chỉ cần cô nghĩ đến thôi cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.
Mặc dù Phó Hàn Tranh coi cô như cái bóng của Kiều Tang, nhưng chắc là anh cũng có một chút cảm tình với cô phải không?
Mộ Vi Lan tự an ủi mình như vậy. Khi cô đang đợi Phó Hàn Tranh mua đồ ăn tối về, điện thoại của cô đổ chuông.
Người gọi đến là một số điện thoại lạ.
Mộ Vi Lan không nghĩ nhiều, cô nhấc máy lên nghe.
"Alo, ai đó...?"
"Xin chào, cô Mộ phải không? Tôi là Kiều Tang.”
Khi Phó Hàn Tranh mua bánh bao và miến tiết vịt trở về, anh cầm trên tay hai túi nhựa trắng rẻ tiền, rất không hợp phù hợp với khí chất của anh.
Mộ Vi Lan ngồi trên giường bệnh, cô không nhịn được cười, lấy điện thoại ra và chụp vài tấm hình. Phó Hàn Tranh vô thức đưa tay lên che mặt, cau mày hỏi: “Làm cái gì đấy?"
“Chủ tịch Phó, anh đột nhiên trở nên giản dị như thế này, em đương nhiên phải chụp ảnh làm kỉ niệm rồi!"
Phó Hàn Tranh đặt đồ ăn xuống bàn, đưa tay ra: “Đưa anh xem nào."
"Không, đưa anh xem, anh chắc chắn sẽ xóa đi."
Mộ Vi Lan giống như là cất giấu bảo vật, cô nhét điện thoại xuống dưới gối, không cho Phó Hàn Tranh cầm lấy.
Cô nâng bàn ăn trên giường bệnh lên và vỗ vào mặt bàn: "Em phải ăn tối rồi, mau dọn đồ ăn lên!”
Phó Hàn Tranh quá lười dạy dỗ cô, anh đặt bánh bao và bán miến tiết vịt nóng hổi lên trên bàn và mở ra.
Mộ Vi Lan đói bụng lâu rồi, nhìn đống đồ ăn ngon trên mặt bàn, cô liền xé túi dầu ớt và giấm đổ vào trong bát miến tiết vịt.
Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Ăn ít đồ ăn dầu mỡ thôi.”
Khẩu vị của Phó Hàn Tranh trước giờ rất thanh đạm, đặc biệt là sau khi có Tiểu Đường Đậu, chế độ ăn trong nhà cũng ít dầu, ít muối và ít cay hơn.
Mộ Vi Lan ăn bánh bao và miến tiết vịt chua cay, cô rất hài lòng và thỏa mãn: “Ngon quá, anh có muốn thử một miếng không?"
Nhưng anh lại bày ra bộ mặt không thích ăn nhìn cô.
Mộ Vi Lan cuốn một miếng miến tiết vịt đưa đến bên miệng Phó Hàn Tranh: “Anh thử một miếng thôi sẽ biết nó ngon như thế nào!”
Nhưng anh không hề có ý há miệng ra, Mộ Vi Lan bĩu môi nói: “Không ăn thì thôi. Đồ ăn ngon như vậy anh lại không thích ăn, thật là tiếc quá đi."
Ai ngờ, ngay khi Mộ Vi Lan đưa miếng miến tiết vịt vào trong miệng, đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh đột nhiên chặn lấy môi cô.
Anh cuốn lấy miếng miến cô vẫn chưa kịp nhai trong miệng rồi lại cắn cô một cái, sau đó mới buông ra và nếm thử thức ăn trong miệng.
Chỉ trong một vài giây, Mộ Vi Lan hoàn toàn ngây người, cho đến khi anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy mơ hồ và nói: "Hương vị cũng tạm được.”
Chỉ tạm được?
Nhưng Mộ Vi Lan ngại không nói ra, cô đỏ mặt, cúi đầu và tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Phó Hàn Tranh ăn một ít cơm rang cho bữa tối, nhưng rõ ràng là anh không hứng thú với cơm rang bên ngoài. Anh ăn được vài miếng, rồi bỏ nó sang một bên và không ăn nữa.
Khi Mộ Vi Lan gắp miếng bánh bao cuối cùng và chuẩn bị cho vào miệng, Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay cô và đưa miếng bánh bao vào miệng mình.
Mộ Vi Lan bực tức lườm anh: “Sao anh lại cướp đồ ăn của em...ưm.."
Phó Hàn Tranh ôm lấy cơ thể cô, hôn mạnh lên đôi môi của cô, thành công chiếm hữu lấy môi cô...
Đến khi Mộ Vi Lan sắp không thở được nữa, Phó Hàn Tranh mới buông cô ra, anh nhướn mày trêu chọc cô: "Trả lại cho em đấy."
Người đàn ông này...từ khi nào lại trở nên lưu manh như vậy chứ!
Nhìn Phó Hàn Tranh thế nào trông cũng rất nghiêm túc, sao bây giờ mặt anh lại dày thế cơ chứ!
Nhưng mà, trái tim cô lại như được