Bên trong não bộ có một tiếng sấm vang lên dữ dội.
Cho nên, Phó Hàn Tranh sớm đã nhìn ra ý đồ của cô, đặt cô ở bên cạnh chỉ là muốn xem cô sẽ làm như thế nào? Mượn cơ hội lấy trộm con chip, lật đổ cô sao?
Kỳ Ngạn Lễ nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô, anh ta đứng dậy bước tới bên cạnh cô, cúi đầu xuống nói ngay bên tai: “Vi lan, bây giờ cô biết mình phải làm gì rồi chứ. Cô không có được trái tim của Phó Hàn Tranh. Con người anh ta, lòng phòng bị rất mạnh. Cho dù... cô có mang thai con của anh ta, anh ta cũng có thể lợi dụng đứa bẻ để tính kế cô."
Ánh mắt của Kỳ Ngạn Lễ nhìn chằm chằm chiếc bụng bằng phẳng của Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan nhắn mày, vô thức đưa tay lên che bụng: "Anh, sao anh chắc chắn là tôi mang thai?"
"Chúng ta là đối tác với nhau, loại chuyện này cô không cần phải lừa tôi, tôi sẽ không hại cô."
Ngón tay của Mộ Vi Lan dần dần cuộn chặt lại, gương mặt của cô trắng bệch, giọng nói có chút yếu ớt: "Nếu như con chip là giả, vậy bây giờ phải làm sao?"
“Chẳng phải cô đã nói sau khi việc thành cô sẽ rời đi hay sao? Sao nào, cô thay đổi ý định rồi à?"
Cô cắn môi: “Tôi, tôi không ngờ tới sự việc sẽ thành ra như vậy..."
"Vậy ý của cô là, cô muốn tiếp tục hợp tác với tôi?"
Lúc trước cô lừa Phó Hàn Tranh, trong lòng vẫn luôn áy náy. Nhưng mà bây giờ xem ra, giữa cô và Phó Hàn Tranh cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân. Ai cũng vô tình như ai. Nếu đã như vậy thì cô còn áy náy gì nữa?
Cô hít một hơi dài, mở miệng nói: "Nếu bây giờ Phó Hàn Tranh đã biết mục đích của tôi rồi, vậy thì tôi ở bên cạnh anh ấy cũng không còn tác dụng gì nữa. Tôi còn làm gì được nữa?"
Đôi mắt của Kỳ Ngạn Lễ thâm sâu nhìn chằm chằm bụng của cô, khóe môi anh ta đột nhiên lạnh lùng cong lên, nói từng chữ một: “Thực ra, cô chỉ cần bỏ đứa bé trong bụng là đủ khiến Phó Hàn Tranh hỗn loạn rồi."
Đồng tử của Mộ Vi Lan co lại, vẻ mặt trắng bệch như không có máu.
"Kỳ Ngạn Lễ.”
"Chẳng nhẽ cô tiếc đứa bé này? Hay là nói, cô dự định sinh đứa bé này ra? Trên người nó chảy dòng máu của Phó Hàn Tranh, đó là kẻ thù giết chết bố của cô đó."
Trong lòng Mộ Vi Lan đau đớn, Kỳ Ngạn Lễ giống như sát muối vào vết thương của cô, khiến toàn thân cô đau đớn không thôi.
Cô cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải anh nói Phó Hàn Tranh căn bản không hề yêu tôi sao? Nếu như đã không yêu tôi thì cho dù tôi có bỏ đứa bé này đi, anh ấy cũng sẽ không để ý."
"Anh ta không yêu cô, nhưng mà đứa bé trong bụng cô dù sao cũng là cốt nhục của anh ta, hổ dữ không ăn thịt con. Cô xem anh ta đối với Tiểu Đường Đậu là yêu chiều hay là hận? Nghe nói, 3 năm trước, anh ta bị trầm cảm, may là có Tiểu Đường Đậu cho nên mới khỏi được một chút. Cô nói xem, nếu như bỏ đứa bé này, có lẽ sẽ khiến cảm xúc của anh ta tan vỡ, sẽ rơi xuống vực thẳm một lần nữa."
Toàn thân Mộ Vi Lan không có chút độ ấm nào, cô ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn Kỳ Ngạn Lễ, từ từ nói: “Kỳ Ngạn Lễ, anh quá ác độc."
"Chẳng nhẽ cô chưa từng có suy nghĩ bỏ đứa bé sao? Vi Lan, tôi cho rằng chúng ta làm những chuyện này, thái độ nên thống nhất với nhau.”
Sau khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi phòng làm việc của Kỳ Ngạn Lễ, sức lực toàn thân tựa như bị rút cạn hết vậy. Cô chống tay lên tường, một tay sờ bụng, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Lúc ban đầu khi vừa biết sự tồn tại của đứa bé này, cô nghĩ muốn bỏ đứa bé đi. Nhưng mà... Không biết từ bao giờ, cô lại đột nhiên nghĩ muốn đứa bé bình an ở trong bụng mình.
Dù sao đó cũng là một sinh mạng, là đứa con thứ hai của cô và Phó Hàn Tranh.
Lúc Mộ Vi Lan ngủ trưa, cô mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, Phó Hàn Tranh cầm dao đâm vào bụng cô, đôi mắt đỏ bừng muốn giết chết đứa bé. Mộ Vi Lan khóc cầu xin anh, nhưng mà anh làm ngơ, đâm mạnh con dao vào bụng cô...
"Không!"
Mộ Vi Lan bừng tỉnh, trên trán cô đầy mộ hôi giống như người bị sốt toát mồ hôi ra vậy. Cô nhìn vào màn hình máy tính tối om trước mắt, trong lòng cảm giác lo sợ.
Thì ra chỉ là một giấc mơ...
Thật may, chỉ là một giấc mơ.
Sau khi tan làm, Mộ Vi Lan đang đi xuống tầng thì nhận được điện thoại cua Kỳ Ngạn Lễ.
"Tôi đã giúp cô đặt lịch phẫu thuật vào sáng sớm ngày mai, sau khi phẫu thuật xong tôi sẽ tới bệnh viện đón cô. Bệnh viện và thời gian cụ thể, tối nay tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô."
Mộ Vi Lan nhăn mày: “Phẫu thuật gì?"
"Cô đừng có nói với tôi là cô thật sự sẽ sinh đứa bé này? Cô sinh đứa bé này ra, vậy về sau cô và Phó Hàn Tranh sẽ dây dưa không dứt!"
Mộ Vi Lan cắn răng, tức giận nói: "Kỳ Ngạn Lễ, tôi nói cho anh biết, đứa bé là của tôi, anh không có quyền quyết định sự sống chết của nó! Anh bảo tôi lừa Phó Hàn Tranh, phản bội Phó Hàn Tranh, tôi đều làm rồi. Nhưng mà muốn dùng đứa bé để báo thù, thì tôi nói cho anh biết, đó là không thể nào!"
Nói xong Mộ Vi lan trực tiếp tắt điện thoại của Kỳ Ngạn Lễ.
Cô tức giận nhưng mà cũng có chút lo lắng. Cô đã cùng một thuyền với Kỳ Ngạn Lễ rồi, anh ta rất quỷ quyệt vào xảo quyệt, cô đang ở trong tình thế khó xử rồi. Nhưng mà đứa bé này, cô sẽ không cho phép Kỳ Ngạn Lễ làm hại nó!
Sau khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi tòa nhà Á Hoa, như thường lệ cô nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen đậu ở trước cửa Á Hoa.
Sau khi cô lên xe, Phó Hàn Tranh kéo cô vào trong lòng anh, dịu dàng hỏi: "Mệt không?"
Cô rất muốn phá vỡ sự giả dối này, nhưng mà cô lại luyến tiếc vòng tay của Phó Hàn Tranh, cho nên cô dựa người vào vai anh, nhắm hai mắt lại và nói: "Không mệt."
Đôi mắt đen nháy của anh nhìn chằm chằm vào bụng cô, bàn tay to lớn của anh đột nhiên đặt lên trên bụng của cô, anh xoay mặt cô lại và hôn lên sống mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Lan, xin nghỉ việc ở Á Hoa, anh đưa em và Đường Đậu đi du lịch, có được không?"
Trái tim Mộ Vi Lan chấn động, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh, sao đột nhiên lại muốn như vậy? Nhưng mà, cho dù em có xin nghỉ thì Đường Đậu vẫn phải đi học mà. Với cả công việc của anh nhiều như vậy, sao có thời gian đi du lịch chứ?”