*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến bệnh viện, Phó Hàn Tranh được đẩy vào trong phòng phẫu thuật.
Bác sĩ thực hiện ra ngoài hỏi Mộ Vi Lan: "Cô là người nhà của Phó Hàn Tranh sao?"
"Tôi không phải."
"Người bệnh bây giờ cần phải lập tức làm phẫu thuật, nếu cô không phải người nhà của cậu ấy, vậy thì hãy gọi người nhà cậu ấy đến đây đi!”
Mộ Vi Lan sợ Phó Hàn Tranh bị thương nặng, làm như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian, lại như đinh đóng cột nói với bác sĩ: “Tôi phải!"
Bác sĩ chau mày, không vui, “Cô rốt cuộc có phải không? Không phải người nhà thì không thể kí tên thay được đâu!”
“Tôi phải, anh ấy là chồng tôi, tôi chỉ là đang cãi nhau với anh ấy, nên có chút tức giận mà thôi."
Nói đến vế sau, Mộ Vi Lan càng không đủ sức lực.
Chồng cái gì chứ, Phó Hàn Tranh làm gì phải là chồng cô!
Sau khi Mộ Vi Lan kí xong tên, bác sĩ liền mạnh mẽ lấy đơn kí tên ở trong tay của cô đi, trách mắng nói: “Chồng đã bán sống bán chết rồi, mà vẫn còn cãi nhau, thật là hiếm thấy!"
Mộ Vi Lan bị bác sĩ trách mắng một hồi, cắn môi ngồi ở hàng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trên người cô, vẫn đang mặc bộ ngủ, thậm chí, đến cả đôi dép lê trên chân vẫn chưa đổi.
Phó Hàn Tranh rốt cuộc là gì của cô, mà cô lại phải sốt ruột hơn người nhà của anh chứ!
Mộ Vi Lan cúi mặt xuống, vừa thất vọng bản thân không đủ nhẫn tâm, vừa lo lắng cho Phó Hàn Tranh đang ở trong phòng phẫu thuật.
Cô ở bên ngoài phòng phẫu thuật, ngồi đợi vẻn vẹn ba tiếng đồng hồ, khi đang dựa vào cái ghế lạnh lẽo sắp ngủ thiếp đi, thì cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
Bác sĩ làm phẫu thuật cho Phó Hàn Tranh bỏ khẩu trang xuống từ phòng phẫu thuật bước ra.
Cơn buồn ngủ của Mộ Vi Lan ngay lập tức biến mất, chạy đến nôn nóng hỏi: “Bác sĩ, Phó Hàn Tranhh thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
"Phần não chảy máu không nghiêm trọng, chỉ là bị chấn động não nhẹ, chỗ bị thương nghiêm trọng nhất là cánh tay phải của cậu ấy, nhưng mà đã xử lí xong rồi, tiếp thep chỉ cần điều trị cho tốt, sẽ không để lại di chứng gì, thương gân động cốt một trăm ngày, cần phải dưỡng bệnh cho tốt.”
Mộ Vi Lan lúc này mới yên tâm, sự căng thẳng ở trong lòng được giãn ra, "Được, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ đi, Mộ Vi Lan ôm lấy mình, rồi hắt xì một cái.
Cô vừa nãyngủ ở hành lang, hình như là bị lạnh rồi.
Phó Hàn Tranh chắc vẫn chưa tỉnh, cũng may, nếu như anh đã không sao, thì cô cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Cô cầm điện thoại, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Hướng Nam Tây.
Hướng Nam Tây bên kia, hình như đã ngủ rồi, giọng nói có chút lờ mờ, "Chuyện gì thế?”
"Phó Hàn Tranh bị gãy tay rồi, ở bệnh viện, vừa làm xong phẫu thuật, cô đến chăm sóc anh ấy một chút đi."
Hướng Nam Tây lập tức tỉnh ngủ, nâng giọng lên cao, "Cô nói cái gì? Phó Hàn Tranh bị gãy tay sao?"
Hướng Nam Tây vừa cầm điện thoại nói chuyện với Mộ Vi Lan, vừa vội vàng bật dậy mặc quần áo.
Mộ Vi Lan bình tĩnh nói: “Ừm, cô mau đến đây đi, ở bệnh viện nhân dân ấy."
Sau khi Hướng Nam Tây cúp máy, mặc quần áo, chạy xuống vườn dưới tầng, lái xe đi đến bệnh viện, nhưng cô vừa nghĩ, không đúng.
Hàn Tranh bị thương, Mộ Vi Lan không nhân cơ hội này tự mình chăm sóc cho Hàn Tranh, mượn cớ tăng thêm tình cảm với Hàn Tranh, sao đột nhiên lại bảo cô qua đó chăm sóc Hàn Tranh?
Cô đi chăm sóc Hàn Tranh, Mộ Vi Lan không đố kỵ không ghen tuông chút nào sao?
Kì lạ, quá kì lạ rồi.
Sau khi Mộ Vi Lan đợi Hướng Nam Tây đến bệnh viện, mới chuẩn bị rời đi. “Cô vào trong đi, Phó Hàn Tranh ở phòng này."
Hướng Nam Tây cảm thấy kì lạ, "Cô sẽ tốt bụng như vậy, nhường Hàn Tranh cho tôi sao?"
Mộ Vi Lan lạnh lùng nói: “Cho dù cô nghĩ như thế nào, thì tôi và Phó Hàn Trang cũng sẽ không có khả năng gì nữa rồi, nếu cô đã thích anh ấy, vậy cô cứ đi giành lấy là được rồi."
Nói xong câu này, Mộ Vi Lan liền quay người trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Cô vừa ra khỏi bệnh viện, gió đêm liền thổi đến, đây mới chỉ là đầu thu, mà sao cô lại cảm thấy gió đêm nay tê buốt như vậy chứ?
Cô ôm chặt lấy mình, tiện tay vẫy một chiếc taxi về nhà.
Lúc ở trên xe, cô mở màn hình điện thoại ra, trong xe mờ tối, ánh sáng điện thoại chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Cô cúi mặt xuống, mở danh bạ ra, tìm đến số điện thoại của Phó Hàn Tranh rồi bấm vào, ngón tay nhỏ nhắn ấn lên nút xoá màu đỏ.
Cô không muốn sẽ phải có thất vọng và chán nản như ngày hôm nay nữa, cái cảm giác này, ba năm trước cô đã lĩnh hội đủ rồi.
Ngón tay đặt lên nút xoá rồi ngưng lại ba giây, cuối cùng vẫn là ấn xuống, xoá đi, rồi trở lại màn hình.
Bệnh viện, trong phòng bệnh VIP.
Sau khi hết thuốc tê, Phó Hàn Tranh bị cơn đau làm cho tỉnh lại.
Anh vừa mở mắt, liền theo phản xạ khàn giọng gọi, "Tiểu Lan."
Hướng Nam Tây ngồi ở bên cạnh đơ người ra, vội vàng bước đến, nhẹ nhàng nói: “Hàn Tranh, anh sao thế? Có phải anh đang rất đau không? Tôi đi gọi bác sĩ nhé?"
Phó Hàn Tranh mở mắt ra, khi nhìn thấy người phụ nữ ở trước mặt, con mắt đen hơi hơi nặng trĩu xuống.
"Mộ Vi Lan đâu?"
“Cô ta... cô ta đi rồi." Hướng Nam Tây cố tình ngập ngừng ấp úng nói, “Mộ Vi Lsn nói cô ta buồn ngủ quá, nên gọi điện thoại đến bảo tôi chăm sóc anh, tôi vẫn chưa đến bệnh viện, cô ta đã về nhà rồi...”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh lạnh lùng sâu lắng.
Rõ ràng, không vui.
Hướng Nam Tây vừa rót nước, vừa cố ý nói: “Hàn Tranh, anh đừng trách tôi nhiều lời, tôi thấy trong lòng Mộ Vi Lan vốn dĩ không có anh, anh đã bị thương như này rồi, cô ta đến cả chịu khổ một chút cũng không chịu, mà lại vội vàng về nhà nghỉ ngơi, anh nói cô ta, còn là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu đấy, vô tình với anh như vậy, sau này đối với tiểu Đường Đậu."
Những lời nói gây chia rẽ của