*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Mộ Vi Lan rời khỏi khách sạn, cũng không có ý nghĩ muốn chơi lặn nước nữa, ngồi dưới một gốc cây to, gió biển mát lạnh, Khưu Trạch Giai vừa chơi lướt ván xong, nhìn thấy cô từ xa, liền từ bãi cát đi về phía cô.
Cô đang ngẩn ngơ, Khưu Trạch Giai vỗ cô một cái, làm cô giật nảy mình.
"Sao anh đi đường cũng không có âm thanh gì thế, làm tôi giật cả mình."
"Tôi đi đường tiếng lớn như thế, là do cô suy nghĩ quá chuyên tâm rồi."
Khưu Trạch Giai ngồi xuống bên cạnh cô, thấy bộ dạng phiền não không vui của cô, hỏi: “Sao trông cô không được vui thế? Ra ngoài du lịch vẫn không thấy vui sao?"
"Khưu Trạch Giai, tôi hỏi anh nhé, nếu như trong lòng một người đàn ông cất giấu một cô gái khác, vậy anh ấy có chấp nhận một tình yêu mới không?"
“Cái này phải xem hoàn cảnh rồi, ví dụ nói, xem người con gái ở trong lòng kia đã kết hôn chưa, nếu như kết hôn rồi, thì chắc chắn sẽ cắt đứt tương tư, hoặc là người con gái ở trong lòng kia nếu như hoàn toàn không có ý đó với tôi, thì tôi chắc chắn phải tiếp tục tìm kiếm tình yêu mới rồi, tôi không thể vì một người không có khả năng, mà lại cả đời không kết hôn được đúng không?"
Mộ Vi Lan chống cằm, suy nghĩ như có tâm sự.
Khưu Trạch Giai lấy vai chạm vào vai của cô, “Cô chắc sẽ không cãi nhau với bạn trai cô rồi đấy chứ chứ? Anh ấy đâu? Sao chỉ có một mình cô ra ngoài thế này?"
“Anh ấy... anh ấy thấy không khoẻ, nên đang ở khách sạn nghỉ ngơi."
Khưu Trạch Giai hoàn toàn không tin, nói: “Vi Lan, tôi là thấy cô tương đối ăn ý với tôi, tôi mới nói cho cô biết đấy nhé, dựa vào trực giác của đàn ông mà nói, tôi thấy bạn trai cô hình như không thích cô giống như cô thích anh ấy, anh ấy đối với cô tương đối lạnh nhạt, hơn nữa, cũng rất khó chung sống”
Mộ Vi Lan đơ người ra, đến cả một người ngoài mới quen biết được mấy ngày, cũng có thể nhìn ra, Phó Hàn Tranh không thích cô sao?
Cô cắn môi, nói: “Không phải như thế đâu, anh ấy chỉ là tính cách lạnh lùng, nhưng khi ở nơi không có người, anh ấy đối với tôi rất nhiệt tình.”
"Thật sao? Vậy tôi không nhìn ra."
Mộ Vi Lan nuốt nước miếng, do dự hỏi: “Anh thấy tôi và anh ấy, không hợp nhau sao?"
Khưu Giai Trạch thật thà gật đầu, “Ừm, có chút, không cảm giác được anh ấy thích cô, cặp đôi bình thường không nên chung sống theo cách đó, có cặp đôi nào mà ngay cả khi đang ăn sáng, người bạn gái còn phải nhìn sắc mặt của bạn trai cô ấy không?"
Đến cả Khưu Trạch Giai cũng nhìn ra cô dè dặt bên cạnh Phó Hàn Tranh, cô suy sụp nói: "Cảm giác anh ấy cho tôi lúc gần lúc xa, có lúc tôi cảm thấy anh ấy có một chút thích tôi, nhưng có lúc, tôi lại cảm thấy anh ấy vốn dĩ không thích tôi, anh nói xme có phải tôi quá chủ động quá gần gũi rồi không, vì vậy mới khiến cho anh ấy không trân trọng tôi?”
"Con gái chủ động là tốt, tuy nói bây giờ là thời đại minh chủ tự do, nhưng con gái quá gần gũi, đàn ông thực sự sẽ không trận trọng, bình thường đàn ông đều có tâm lí muốn chinh phục, cô khiến cho anh ấy cảm thấy quá dễ dàng đạt được, quả thực sẽ dễ mất đi hứng thú, mà đàn ông đối với cô lúc gần lúc xa, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là cô đối với anh ấy mà nói, có cũng được không có cũng chả sao."
Mộ Vi Lan mặt mày nặng trĩu xuống, nâng cằm nhìn về phía biển cả và bãi cát cách đó không xa, tự lẩm bẩm nói: “Vậy thế nào mới có thể khiến cho anh ấy thích tôi đây?"
"Chuyện này à, không thể miễn cưỡng được,cô ở đây xoắn quýt, chi bằng đi chơi với tôi, khó mà mới được một lần đến đảo Li Giang, cô định cứ ngồi ngẩn ngơ ở đây để lãng phí thời gian à?"
Còn chưa đợi Mộ Vi Lan trả lời, Khưu Trạch Giai lập tức kéo lấy tay của cô, đi về phía nơi bán vé.
Sau khi Phó Hàn Tranh cúp máy của Kỳ Ngạn Lễ, vết thương lâu năm ở trong lòng liền bị nứt ra.
Anh nhìn đồng hồ, Mộ Vi Lan đã ra ngoài được một tiếng rồi.
Anh gọi điện thoại cho cô, reo rất lâu, nhưng không có ai nghe máy, sắc mặt của Phó Hàn Tranh lại tối dầm đi vài phần.
Đến chập tối, Mộ Vi Lan và Khưu Trạch Giai toàn thân ướt sũng quay lại khách sạn.
Phó Hàn Tranh cầm điện thoại đang định ra khỏi sảnh khách sạn để đi tìm cô, thì nhìn thấy cách đó không xa, Mộ Vi Lan và Khưu Trạch Giai hai người cười nói vui vẻ đang đi về phía khách sạn.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống, bao phủ lên khuôn mặt của bọn họ, bọn họ càng êmm ái, thì lọt vào trong mắt Phó Hàn Tranh, lại càng chướng mắt.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn, thì nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía của cô.
Cô đơ người ra, vội vàng chạy đến,
"Anh ra ngoài tìm em sao?"
Sau khi Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời quay người trực tiếp đi vào trong khách sạn, Mộ Vi Lan chìa tay ra nắm vào cánh tay của anh, “Là khi người ở khu vui chơi trên biển đông quá, nên mới quay về muộn như thế này."
Có phải anh đang tức giận không? "Em không cần giải thích với anh."
Mộ Vi Lan khẳng định, anh tức giận rồi.
“Em khó khắn lắm mới được một lần đến đảo Li Giang, em cũng không biết là anh làm sao, từ sáng nay đến bây giờ cứ luôn không vui vẻ, em hỏi anh, anh lại không nói, em muốn ở lại trong khách sạn với anh, anh lại bảo em đi...”
Phó Hàn Tranh rủ mắt nhìn chằm chằm cô, cô đã hai mắt đỏ hoe, ấm ức đứng ở đó.
Tâm trạng của Phó Hàn Tranh vốn