Hàn Dương Phong ở dưới khuôn viên gần sảnh của chung cư, anh chu đáo chuẩn bị tươm tất tất cả mọi thứ, thời điểm này chỉ chờ Tuyết Linh xuất hiện thôi. Sau lần này, anh và cô sẽ có quan hệ rõ ràng.
....
Cùng thời điểm, Tuyết Linh bới tóc lên cao, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng nữa rồi xách một túi đồ lên, trong đó là những vật dụng đã được cô dùng qua để trang trí cho căn hộ.
Tuyết Linh vứt rác xong thì trở lại căn phòng, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ nhưng lại có một điều bất thường, Tuyết Linh chợt tắt đi nụ cười trên môi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
Giây sau, một người đàn ông ở đâu trong căn phòng này liền phóng ra, xuất hiện trước mặt Tuyết Linh. Tính cảnh giác bắt đầu trỗi dậy, nên khi cây gậy vung xuống Tuyết Linh đã dùng tay để đỡ nên tránh tổn thương ở phần đầu.
Tên che mặt liền tròn mắt nhìn cây gậy gãy làm đôi, rồi lại nhìn qua cô, miệng mấp máy trầm trồ:"Tay cô ta làm bằng gì vậy?"
"Các người là ai?"
"Chúng tôi tới đây đón cô." Nói rồi, một đám gồm năm đến sáu người đồng loạt bổ nhào đến, thao tác của chúng rất nhanh nhẹn, dứt khoát nhưng Tuyết Linh lại còn nhanh hơn.
Những người này đều là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, Tuyết Linh tuy là một võ sĩ, nói trên lập trường đều ngang tài ngang sức, thậm chí là còn hơn bọn chúng. Có điều, bọn chúng đông như vậy, đánh nhau như vậy không phải là cách.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tuyết Linh đặt trên bàn liền reo lên, thu hút sự chú ý của những tên đó, chúng quay mặt nhìn nhau, ra hiệu bằng mắt sau đó gật đầu.
Một tên đứng sau cùng, rút ra trong túi một khẩu súng có tiêm gây mê, ngắm thẳng về Tuyết Linh mà bóp còi.
"Phụt." Kiêm tiêm ghim chặt lên tay Tuyết Linh, cảm giác ê nhức liền truyền tới. Cô nhanh chóng rút kiêm tiêm ra, nhưng thuốc mê đã truyền đến kích thích từng tế bào từ lúc nào không hay.
Năm giây sau, đầu óc Tuyết Linh bắt đầu quay cuồng, ý thức cũng dần mất đi. Cô thử lắc đầu rồi vỗ vài cái vào thái dương để trấn tỉnh lại nhưng không được.
Thấy như vậy, nhưng tên kia liền nắm bắt cơ hội, nhằm lúc Tuyết Linh đang yếu thế, liền đánh cô ngất đi.
Chỉ còn chút sức lực cuối cùng, Tuyết Linh cố gắng né đòn, nhưng lực đã cạn, cô không trụ nỗi nữa mà ngã nhào ra sàn.
"Nhanh đưa cô ta đi!"
.....
Ở dưới sảnh, Hàn Dương Phong diện trên người một bộ comple rất lịch sự và sang trọng. Vẻ bề ngoài thường ngày không mấy chăm chút thì đã đẹp rồi, nhưng bây giờ lại được anh đầu tư hơn càng thấy anh đẹp đến mê loạn.
Một tay Hàn Dương Phong cầm bó hoa lớn, tay còn lại thì cầm điện thoại.
Đứng giữa những ánh đèn nhấp nháy, Hàn Dương Phong nhấc máy gọi cho Tuyết Lê, tâm trạng lúc này của anh rất vui, nhưng không kém phần hồi hộp.
Bất chợt, sự hồi hộp ấy lại chuyển sang trạng thái bất an, lo sợ vì đã năm cuộc gọi rồi Tuyết Linh không bắt máy.
Hàn Dương Phong lo lắng, tay buông lỏng bó hoa sau đó chạy đi lên phòng.
Thang máy vừa mở, Hàn Dương Phong đã nhìn thấy sáu người đàn ông từ phòng Tuyết Linh ngang nhiên đi ra, lại còn bế thúc cô lên vai.
"Này, các người làm gì vậy?"
Hàn Dương Phong không vội suy nghĩ, liền chạy nhanh tới. Cũng do hành động hấp tấp, thiếu cảnh giác của anh mà anh đã bị trúng một kiêm tiêm gây giống như Tuyết Linh khi nãy.
Hàn Dương Phong nắm chặt rồi rút kiêm tiêm ra, nhíu mày nhịn đau, chốc lát, anh cảm thấy toàn thân mình tê liệt, mắt cũng hoa đi, toàn bộ khung cảnh trước mắt như bị sương mù bao phủ. Anh chống tay vào tường, lắc mạnh đầu nhưng cũng không thể trụ nổi, cuối cùng thì cũng ngất đi.
...
Bệnh viện Liên Hoa.
Sau khi Lộ Khiết làm phẫu thuật xong thì trở lại văn phòng làm việc. Cô tính thu xếp xong vài chuyện nữa rồi sẽ ra về.
Tiếng chuông báo tin nhắn mới vang lên trong túi của Lộ Khiết, sáu chữ hiện thị trên màn hình điện thoại khiến sắc mặt Lộ Khiết lập tức thay đổi.
"Cẩn thận với Trạch Tịnh Thần." Người gửi tin nhắn này đến là một người nạp danh, Lộ Khiết hoàn toàn không biết đó là ai, cũng không biết người đó gửi tin nhắn đó cho cô là có ý gì?
Nhưng điều này không khỏi khiến Lộ Khiết nghĩ ngợi. Trạch Tịnh Thần trước giờ là một con người ngay thẳng, chính trực, hoà đồng. Vậy tại sao phải cảnh giác với anh ấy?
Lộ Khiết bần thần suy nghĩ, lập tức có người mở cửa phòng rồi bước vào. Nhanh chóng lấy lại tâm trạng, Lộ Khiết xoay người, lập tức giật mình, theo bản năng liền bỏ chiếc điện thoại xuống bàn.
Nhìn biểu hiện của Lộ Khiết có vẻ như né tránh, anh liếc mắt lướt qua người cô như dò xét, khoé môi cong lên:"Bác sĩ Lộ, cô làm sao vậy?"
"Không sao. Tôi chỉ hơi mệt một chút thôi, cũng chỉ vì ca vừa rồi khá khó. Bây giờ không còn chuyện gì nữa, tôi về trước nhé." Lộ Khiết nhíu mày, cười trừ.
Lộ Khiết vừa nói vừa vội vàng dọn đồ bỏ vào túi xách, nhìn bộ dạng gấp gáp khác thường của cô khiến anh ngộ ra điều gì đó.
Thái độ của Trạch Tịnh Thần vẫn thản nhiên, thấy vậy, Lộ Khiết cũng không lo nghĩ nhiều, liền đi tới cửa, đưa tay cấm lấy nắm đấm cửa nhưng cửa đã bị ai đó khóa trái.
Trạch Tịnh Thần khẽ nhếch môi cười:"Bác sĩ Lộ, sao cô lại gấp gáp tới vậy?" Anh rảo bước đi đến bên bàn mà Lộ Khiết vừa đứng, cầm chiếc điện thoại của cô lên:"Cô bỏ quên đồ này."
Lộ Khiết vẫn đứng ở cửa, nhìn Trạch Tịnh Thần bằng ánh mắt dè chừng, phòng thủ. Cô không nói một lời, chỉ canh chừng hành động của anh.
Thấy vậy Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, ánh mắt cũng thay đổi, dần trở nên sắc bén và lãnh đạm, thuận thế ngồi lên trên bàn.
"Bác sĩ Lộ. Việc gì cô phải lo sợ như thế?"
"Trạch Tịnh Thần, rốt cuộc anh là ai?"
"Bây giờ cô hỏi câu này có phải đã quá muộn rồi không?" Trạch Tịnh Thần nhỏ giọng:"Cô biết Lya là ai chứ?... Chậc.... À mà quên, làm sao cô biết được khi Tư Cảnh Nam liên tục che giấu cô chứ."
Trạch Tịnh Thần nhướng mày nhìn Lộ Khiết, sau đó mỉm cười:"Nhưng mà cô ở bên cạnh Tư Cảnh Nam lâu như vậy chắc cô cũng sẽ biết mọi chuyện mà hắn đã làm chứ?"
"Anh có ý gì?"
"Tôi sẽ không dài dòng với cô nữa, ngày hôm nay tôi sẽ cho cô biết con người thật của Tư Cảnh Nam. Đến khi nghe xong, cô có nên suy nghĩ lại khi tiếp tục ở bên cạnh hắn hay không?"
Thái độ Trạch Tịnh Thần trở nên nghiêm túc, giọng lúc trầm lúc bổng kể về sự việc xảy ra vào chín năm về trước.
[ Năm Tư Cảnh Nam mười chín tuổi, anh được trường đại học cử đến ngôi trường quốc tế ở Hồng Kong để thực tập, đồng thời cũng là giáo viên dạy ở lớp của Trạch Tiểu Ninh.
Sau ba tuần thực tập ở trường, Tư Cảnh Nam đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi nữ sinh trong trường, trong số đó có người tên Trạch Tiểu Ninh. Tuy nhiên, Tư Cảnh Nam lúc đó rất xa hoa và kiêu ngạo, mọi lời chào hỏi, quà cáp hay tỏ tình đều bị phớt lờ, thậm chí có lần anh còn phũ phàng vứt quà đi, lạnh lùng mà từ chối.
Cũng đã có một lần, nữ sinh trong trường vì quá thích Tư Cảnh Nam, nhưng không được đáp lại. Thế nên cô ta ôm hận trong lòng, khóc lóc nức nở, đứng trên sân thượng thét lớn:"Nếu Tư Cảnh Nam không chấp nhận tình cảm của tôi thì tôi sẽ nhảy xuống đó."
Khi đó, mọi người ở dưới đều ôm miệng hốt hoảng, có người sợ quá nên ngất xĩu, thầy cô giáo trong trường cũng đều hoang mang, lo sợ. Duy chỉ có một mình Tư Cảnh Nam là có thái độ bình thản.
Đi ngang qua đám người đang xôn xao bàn tán, Tư Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô gái kia một cách chán ghét và khinh bỉ, anh cũng có nghe lời nói của cô ta vừa rồi, chỉ là cảm thấy quá nhàm chán và vô vị. Nên đã bỏ đi không nói lời nào.
Cô gái kia cảm thấy quá mất mặt, dù không dám nhưng cũng không còn cách nào khác, đành nhảy xuống.
Bởi vì Tư Cảnh Nam có quyền lực rất lớn, chủ tịch trường này cũng phải kính nể anh từ bảy đến tám phần. Thêm vào đó, trong chuyện này Tư Cảnh Nam không hề có lỗi. Nên việc nữ sinh đó nhảy lầu, chỉ đơn giản là tự tử do quá áp lực.
Nói Tư Cảnh Nam lạnh lùng, thờ ơ với tất cả thì không phải. Đối với anh, cô gái tên Trạch Tiểu Ninh này khá rụt rè nhưng lại rất chăm chỉ và siêng năng, nên anh đã chú ý và giúp đỡ cô gái này rất nhiều.
Việc Tư Cảnh Nam giữ thái độ kiêu ngạo như vậy khiến những thanh niên có gia thế trong trường đem lòng căm ghét.
Chúng vốn biết Tư Cảnh Nam có mối quan hệ mập mờ với Trạch Tiểu Ninh nên đã lên một kế hoạch khá hoàn hảo.
Sau tiết học, một người con trai từ lớp khác chạy vào, đặt một lá thư trên bàn Tiểu Ninh rồi nói:"Là giáo sư Nam bảo tôi đưa cho cậu."
Trong thư có viết:"Tôi có một số quyển sách mà em cần, tối nay em đến The CTC Hotel, tôi sẽ đưa cho em."
Tiểu Ninh vốn là người ngây thơ, vả lại còn rất tin tưởng Tư Cảnh Nam, cho nên tối đó cô không suy nghĩ mà đến thẳng The CTC Hotel.
.....
Không biết chuyện gì xảy ra nhưng qua hôm sau, tin tức Trạch Tiểu Ninh mất tích đã lan truyền khắp trường. Một lần nữa, chuyện của Tiểu Ninh bị phớt lờ.
Trạch Tịnh Thần đau khổ tột độ khi nhận được tin em gái mình đã chết. Tiểu Ninh chính là nguồn sống duy nhất của anh, lại mà có kẻ nhẫn tâm hại chết đứa em gái mà anh thương yêu nhất.
Trạch Tịnh Thần thề với trời rằng, mối thù này anh nhất định phải trả, dù sống hay chết cũng phải giết được Tư Cảnh Nam.
Và lý do chính cho việc Tư Cảnh Nam gặp tai nạn vào năm hai mươi tuổi, khiến Tư Cảnh Nam rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, buộc phải dùng nhóm máu của Diệp Tú Chi, còn Yến Tử Kỳ tức mẹ nuôi của Tư Cảnh Nam tìm cách nào cũng không ra hung thủ, tất cả đều là âm mưu do một tay Trạch Tịnh Thần gây ra.]
Lộ Khiết nghe xong thì cả người đông cứng như đá, Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, tiếp tục khiêu khích:"Tư Cảnh Nam không những đã hại chết em gái tôi, khiến nữ sinh trong trường tự tử chết, từ bỏ trách nhiệm mà còn làm những chuyện còn kinh tởm hơn thế nữa, cô có muốn nghe tiếp không?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
"Có phải cô quá mù quáng khi tin tưởng vào Tư Cảnh Nam rồi không?.... Lúc trước, tôi thích cô vì tính cách của cô rất kiên định và dứt khoát." Trạch Tịnh Thần khẽ lắc đầu:"Nhưng bây giờ cô khiến tôi quá thất vọng."
"Vậy việc tiếp cận tôi cũng nằm trong kế hoạch của anh."
"Trước lúc gặp cô tôi hoàn toàn không có ý định đó, nhưng sau khi biết được giữa cô và Tư Cảnh Nam có liên quan, tôi liền lấy cô làm con mồi chính."
Lộ Khiết mím môi, nhìn Trạch Tịnh Thần bằng ánh mắt kiên quyết:"Tôi mặc kệ anh, dù bây giờ anh có nói bất cứ điều gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đều không tin, anh nói tôi thiếu chính kiến, nói tôi mù quáng. Phải, tôi là như vậy đấy, nhưng chỉ với mỗi anh ấy, anh ấy là chồng tôi, việc anh ấy làm tôi vẫn sẽ tin tưởng vô điều kiện. Chuyện của em gái anh, nhất định không liên quan đến chồng tôi."
Câu nói phủ định của Lộ Khiết thật sự đã phá vỡ giới hạn của Trạch Tịnh Thần, em gái của anh nhận lời gặp Tư Cảnh Nam ở khách sạn, tám mươi phần trăm là đã không có ý tốt. Vậy mà Lộ Khiết còn lớn tiếng bênh vực.
Trạch Tịnh Thần tiến tới, nắm chặt lấy hai bả vai Lộ Khiết rồi ép cô vào tường, trừng mắt, gằn giọng:"Cô vốn không hiểu gì cả. Tư Cảnh Nam là một tên khốn nạn. Hắn gài bẫy em gái tôi, khiến em gái tôi ra đi không nhắm mắt. Những kẻ như vậy, sống chỉ làm chật đất mà thôi. Nói cho cô biết, những kẻ chống đối tôi đều không có kết cục tốt. Tiểu Vũ chính là tấm gương sáng mà các người nên noi theo."
Lộ Khiết mở tròn mắt nhìn Trạch Tịnh Thần với vẻ ngỡ ngàng, cả người như bị dán keo, hoàn toàn không nhúc nhích gì được.
Nghe được những câu này, Lộ Khiết hoàn toàn bất lực và thất vọng, đồng thời cảm thấy thương cảm cho Tiểu Vũ.
Người đàn ông này quá mưu mô, độc ác.
Trạch Tịnh Thần thả tay ra khỏi vai Lộ Khiết, tay chân cô bắt đầu bủn rủn, không đứng vững nữa nên ngã khụy xuống.
"Trạch Tịnh Thần, anh không còn là con người nữa rồi."
Phải, Trạch Tịnh Thần đã không còn là một con người nữa, từ sau cái chết của Tiểu Ninh, Trạch Tịnh Thần đã là ác quỷ.
"Đêm Giao Thừa cũng sắp đến rồi, tôi sẽ tặng cho các người một món quà, khiến các người nhớ mãi không quên." Trạch Tịnh Thần xoay lưng đối diện với Lộ Khiết, nhếch môi cười đầy ẩn ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT