Tuyết Linh đi được một đoạn, cô liền nhìn thấy cảnh diễn xiếc đường phố, cảm giác vừa thích thú vừa hào hứng quay người lại:"Hàn tổng, anh xem..."

Nụ cười trên môi Tuyết Linh chợt tắt hẳn, đổi lại là ánh mắt ngỡ ngàng:"Hàn tổng đâu rồi?"

Tuyết Linh đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng trong đám người quẩn qua quẩn lại đều không có người nào có diện mạo mà cô đang muốn tìm.

Ở đây là Việt Nam, Tuyết Linh không biết đường, lại bỏ điện thoại lại trên xe, Tiếng Việt cũng không biết nói... cô sẽ xoay sở thế nào đây?

Tuyết Linh không hoảng loạn, điềm tĩnh đi về lại hướng cũ, nhưng càng đi thì càng lạc. Người đi dạo phố ngày một đông, muốn tìm một người trong vô số người này cũng là điều không dễ dàng gì.

Đi được một đoạn, Tuyết Linh dừng trước một quán cà phê nhỏ. Nơi đây ít người hơn nơi vừa nãy, ngó nghiêng một hồi, cô liền đi tới vỗ vai người đàn ông đứng cạnh một chiếc xe máy:"Thật ngại quá, anh có biết nói Tiếng Trung không?"

Người đàn ông cỡ trạc tuổi Tuyết Linh bị tác động liền quay người lại, ánh mắt anh ta mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Tuyết Linh.

Diện mạo của anh ta cũng làm Tuyết Linh bất ngờ không kém, giây sau Tuyết Linh bất giác nở nụ cười, nhướng mày nhìn người đó nói:"Hồng Tâm? Là anh sao?"

"Tuyết Linh? Là cô thật sao?" Người được Tuyết Linh gọi là Hồng Tâm đó vẫn chưa hết bỡ ngỡ, anh ta nửa vui nửa ngờ nói. Sau đó anh ta rời khỏi chiếc xe, đi tới cạnh cô:"Lâu quá rồi không gặp, cô thay đổi rất nhiều, suýt chút nữa tôi không nhận ra cô luôn đó."

Hồng Tâm và Tuyết Linh là bạn bè nhiều năm, quen biết nhau kể từ khi tầm sư học võ. Cả hai người đều là học trò ưu tú nhất của người thầy năm đó, cho nên ông ấy quyết định, bỏ công sức của mình hết lòng, tận tình dạy miễn phí cho riêng hai người. Hai người lúc đầu cũng không mấy thân thiết, nhưng trải qua quá trình luyện tập khắc nghiệt, hai người cũng dần kết thân thành tri kỷ.

Nhiều năm sau, Tuyết Linh đi du học ở MIT, Hồng Tâm lại ở lại thành phố T để tiếp tục đam mê của mình, không lâu sau, người thầy dạy võ cho Tuyết Linh cũng qua đời, cô trở về nước, tham gia tang lễ của thầy rồi tiếp tục đi học. Đó là lần cuối cô gặp Hồng Tâm.

"Anh cũng thế." Tuyết Linh nhướng mày, huých tay anh ta một cái:"Sao hả? Lâu nay anh sống ở Việt Nam sao?"

"Đúng vậy, tôi chuyển đến đây từ ba năm trước, mới đầu có hơi không quen nhưng dần dần cũng thích ứng rất tốt." Hồng Tâm nói một hồi rồi mới chợt nhận ra điều khác lạ, anh lên tiếng:"À phải rồi, sao cô lại ở đây?"

"Haizz..." Tuyết Linh khẽ thở dài rồi tặc lưỡi nói:"Anh đừng nói nữa, tôi đến đây để công tác, nhưng nhìn không khí ở nơi đây rất tốt nên tôi mới đi dạo một lát, nào ngờ lại bị lạc đường, điện thoại lại bỏ trên xe, tôi chẳng biết làm thế nào."

"Nói như vậy là cô đi cùng một người nữa sao?"

Tuyết Linh gật đầu:"Phải, do tôi đi nhanh quá nên bị lạc mất anh ấy, nên bây giờ tôi mới phải lang thang rồi gặp anh ở đây. Này Hồng Tâm, anh dẫn đường cho tôi về khách sạn đi, chắc anh ấy đã trở về rồi!"

"Được, đi thôi!" Hồng Tâm mỉm cười cùng cô bước đi.

"Này, đứng lại!"

Bước chưa được ba bước nữa thì một giọng nói to lớn, hùm hổ phát ra từ phía sau, khiến cho Hồng Tâm và Tuyết phải khựng chân, quay người lại nhìn.

Một đám người mặc đồ đen, không biết từ đâu chui ra mà đông tới vậy. Tuyết Linh khẽ nhíu mày, ngầm đoán tình hình diễn ra trước mắt, bọn người này đến đây để tìm cô hay là.... Tuyết Linh ngẩng đầu nhìn Hồng Tâm:"Người quen của anh sao?"

"Tôi không quen ai trong số đó cả." Hồng Tâm khẽ lắc đầu nhún vai, thái độ của anh hiện tại không những không sợ mà còn điềm nhiên nhìn cô hỏi:"Sao vậy, cô biết chúng à? Nhưng nhìn sắc mặt chúng không ôn hòa chút nào vậy?"

Tuyết Linh nhíu mày, nhận ra chúng không phải là người quen của Hồng Tâm thì chắc chắn sẽ là đám người trong giới Hắc Đạo, chúng theo dõi cô đến tận đây ngoài sợi dây chuyền ra thì không nhằm một mục đích gì khác.

"Chạy thôi! Chạy thôi!" Tuyết nhỏ giọng nhất có thể, đôi tay khẽ đưa tay hất hất tay Hồng Tâm.

"Hả?" Tuyết Linh nói gì đó trong miệng, Hồng Tâm không nghe rõ nên cúi đầu hỏi lại.

"Chính là cô ta, bắt cô ta lại!"

Chưa kịp định hình xong chuyện gì xảy ra, tên đứng đầu cao giọng ra lệnh, Tuyết Linh đã lấy đà nắm tay Hồng Tâm chạy cùng hướng với bọn chúng khiến Hồng Tâm ngỡ ngàng trong năm giây.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Bây giờ không có thời gian để nói, giữ mạng trước đã!"

"Hả? Giữ mạng? Nghiêm trọng vậy sao?"

Lát sau mới hiểu ra vấn đề, Hồng Tâm mới dựa theo tình hình mà hành động. Anh nắm chặt tay Tuyết Linh chạy thật nhanh về phía trước.

....

"Đứng lại, mệt chết đi được, đừng để tao bắt được chúng mày!" Tên dẫn đầu bọn chúng tức tốc chạy trước, đến khi khoảng cách với Tuyết Linh càng xa, chúng dừng lại thở dài, chỉ tay về phía trước thở hì hụt nói rồi nhanh chân tiếp tục đuổi theo.

Tuyết Linh và Hồng Tâm chạy được một hồi, tưởng rằng đã cắt đuôi được bọn chúng nên anh và cô dừng lại để nghỉ ngơi một lát. Có điều chưa vui mừng được bao lâu thì lại xuất hiện một đám người mới, tuy nhiên bọn chúng ít người hơn đám kia, có điều bọn chúng to con hơn nhiều.

Hồng Tâm liền thụt người lại vào trong vách khuất, khẽ nhíu mày, thở khó khăn nói:"Này, rốt cuộc cô đã đắc tội với bao nhiêu người vậy?"

Tuyết Linh chống hai tay lên gối, thở lấy hơi nói:"Tôi vốn không quen biết họ."

"Vậy..." Hồng Tâm tròn mắt kéo dài ngữ âm, nhưng chưa nói gì Tuyết Linh đã lên tiếng:"Chúng đang nhằm vào tôi, anh không liên quan tới chuyện này, đi trước đi. Tôi cắt đuôi chúng." Nói xong, Tuyết Linh liền xoay lưng đi về phía bọn chúng.

"Khoan đã!" Hồng Tâm nắm khuỷu tay cô lại, hất cằm nói:"Chúng đông như vậy, cô nhắm một mình cô địch lại không? Tôi và cô là bạn bè bao năm rồi, làm sao tôi có thể bỏ mặt cô được chứ? Tôi không phải người tham sống sợ chết."

Tuyết Linh suy nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó cùng Hồng Tâm tìm cách đối phó. Vừa hay, ánh mắt hai người dừng lại bởi chiếc xe môtô bên lề đường, sau đó hai người nhìn nhau, thừa biết ý đồ, Tuyết Linh liền nhướng mày, phản ứng rất nhanh nhẹn, cô lao tới ngồi lên chiếc xe Ducati Panigale, bật chìa khoá rồi khởi động xe.

Hồng Tâm nhanh như chớp phóng lên sau xe Tuyết Linh. Người chủ của chiếc xe chạy ra, chưa kịp kêu lên thì Hồng Tâm đã rút một chiếc Black Card ném về phía người chủ chiếc xe:"Chúng tôi mua chiếc xe này của anh!"

Chiếc xe Ducati Panigale liền phóng như tên lửa, những tên ngoài sau không biết là quỷ hay người, chúng biết được cô sẽ dùng biện pháp này để tẩu thoát nên mỗi tên cũng dùng một chiếc xe rượt theo xe của Tuyết Linh.

Chạy được một lúc, Tuyết Linh mới nhớ mình không biết chạy xe môtô và bị nhảy cảm với tốc độ. Lúc trước ngồi trên xe Lộ Khiết cũng vậy, Lộ Khiết chỉ chạy tới tốc độ được cho là thỏa mãn với bản thân mình, nhưng đối với Tuyết Linh là một cực hình.

"Hồng Tâm!" Tuyết Linh hét lớn.

"Sao thế?"

"Tôi... tôi không biết chạy xe này!"

"Hả? Cô vừa nói cái gì?"

"Aaaaaaa!" Hai người cùng nhau hét lớn, đám người ngoài sau sắp đuổi kịp. Tuyết Linh đành liều mạng, cắn răng tăng tốc. Những chiếc xe ôtô đằng trước giữ một khoảng cách nhất định nên xe của cô dễ dàng lách qua, đồng thời cắt đuôi được bọn chúng.

Nói Tuyết Linh không biết lái môtô thì đúng thật, nhưng tốc độ và cách bẻ lái lại xuất quỷ nhập thần.

Dù chạy thục mạng, dù nghĩ đủ mọi cách, dù tốc độ có nhanh tới mức nào thì Tuyết Linh cũng không thể thoát khỏi những tay đua chuyên nghiệp. Bọn chúng chặng ngang cắt đường Tuyết Linh chạy, sau đó cùng nhau đi xuống xe.

Tuyết Linh nhanh chóng bóp phanh dừng xe lại, nhìn chúng bằng ánh mắt căm ghét, tắt xe rồi gạt chân chống cùng Hồng Tâm bước xuống.

"Các người không biết mệt sao? Chứ tôi mệt lắm rồi đấy!" Hồng Tâm nhướng mày khiêu khích.

"Thằng ranh con này, chuyện không liên quan gì đến mày thì mày mau cút đi, bọn tao chỉ cần con nhỏ này, nếu mày ngoan cố, bọn tao cũng không ngại tiễn mày lên đường!" Tên đầu hói da ngâm ngâm bước tới, chỉ tay về Hồng Tâm.

Hồng Tâm mỉm cười đầy thân thiện tiến lên, gác tay trên vai Tuyết Linh hất cằm nói:"Thì ra anh bạn này cũng là người Trung Quốc, xem ra chúng ta cũng là đồng hương. Có cần phải... căng thẳng thế này không?"

Tuyết Linh chau mày hất Hồng Tâm ra, nói:"Nói nhiều với chúng làm gì? Giải quyết bằng lời nói chẳng ích gì, chi bằng dùng vũ lực đi!"

Hồng Tâm tặc lưỡi, bẻ các khớp tay, nhếch môi cười nhạt:"Ý kiến hay lắm, cũng lâu rồi tôi chưa rèn luyện xương khớp, thôi thì lần này thử xem xem năng lực của tôi có hơn những lần trước đó không?"

Thấy Hồng Tâm tự tin như vậy bọn chúng cũng hơi lo ngại, nhưng số lượng chênh lệch nhau rất lớn, bọn chúng đông hơn nên xác suất thắng rất cao.

"Tên nhãi ranh kia sống hay chết không cần biết, tập trung bắt lấy cô ta!"

"Lên!"

Hồng Tâm nhìn Tuyết Linh cười nhẹ, anh đưa tay đập tay với Tuyết Linh ý chỉ hợp tác thuận lợi, đả kích thành công, nhất định phải thắng, rồi sau đó cùng nhau phóng đến bên bọn chúng.

Một mình Tuyết Linh sức lực tuy lớn nhưng chắc sẽ không địch lại, nhưng còn lần này, cùng với một người ngang tài ngang sức là Hồng Tâm cùng nhau đối phó với chúng, không còn gì ngoài vẹn cả đôi đường.

Nói bọn chúng xuất phát từ Hắc Đạo cũng đã quá đề cao, nhưng đúng thật là như vậy thì bang phái nào chứa chúng chắc sẽ mất mặt lắm. Nếu đã cử người tới đây bắt cô thì phải chọn đến tầm sát thủ mới đúng. Còn đám người này chỉ mới động thủ chỉ hai ba chiêu thức thì chúng đã nằm kêu la inh ỏi rồi.

"Haizz! Bọn này kém cỏi thật!" Hồng Tâm phủi tay đứng dậy vứt một câu cho bọn chúng rồi chạy đến bên Tuyết Linh:"Đi thôi! Cô không sao chứ?"

"Không sao! Mau đi thôi!" Tuyết Linh gật đầu.

Đi đến chiếc xe, Tuyết Linh cầm lấy tay lái, định ngồi lên thì bị Hồng Tâm lập tức cản lại:"Khoan đã, cô định lái nữa sao?"

Vẻ ngoài Hồng Tâm toát ra vẻ hoảng sợ, vừa nãy cô suýt nữa cho anh đi chầu Diêm Vương, nếu giờ mà để cô lái, không biết là sẽ đi tới phương xa nào nữa.

Tuyết Linh cong môi:"Hì! Tôi quên mất. Anh lái đi!"

Đưa Tuyết Linh băng qua đoạn đường vừa nãy, Hồng Tâm đưa cô trở về khách sạn nhưng đi một lúc chiếc xe lại hết xăng. Hồng Tâm đành phải dừng lại ở một đoạn đường rồi định nhờ người đến giúp đỡ.

Tuyết Linh vừa bước xuống xe, bóng dáng một người đàn ông quen thuộc dần bao trùm lấy cả thân thể cô. Hàn Dương Phong ôm cô rất chặt, đến mức Tuyết Linh không cách nào thở được, biểu hiện này của anh đủ để cho thấy khoảng thời gian lạc mất cô anh đã lo sợ tới mức nào.

Vài giây rồi vài phút trôi qua, Hàn Dương Phong vẫn ôm Tuyết Linh thật chặt, tiếc nuối không muốn buông. Còn Tuyết Linh dù có khó chịu như thế nào cũng không phản kháng, cô cũng ôm anh, nhẹ nhàng nói:"Hàn tổng, anh ôm tôi chặt quá, tôi đau..."

Đã nói tới vậy mà anh vẫn không buông, Tuyết Linh cũng không nói nữa mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Hồng Tâm bỗng nhướng mày quan sát, cô nàng này chẳng phải là bạn gái của Lạc Thần sao? Chẳng lẽ họ chia tay rồi? Nếu biết trước như vậy anh đã nhanh chóng bắt lấy cơ hội đó trước rồi! Thật là chậm chạp! Hồng Tâm bất giác thở dài rồi xem lại chiếc xe để xem nó có phải là hết xăng không.

Hàn Dương Phong buông Tuyết Linh ra, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt như vừa lấy lại hơi thở, anh hơi nhíu mày, bắt đầu trách móc:"Em đã chạy đi đâu vậy, em có biết tôi tìm em gần hết thành phố này rồi không?"

Tuyết Linh mỉm cười:"Tôi vẫn không sao mà. Tôi biết anh lo cho tôi, lần này là lỗi của tôi, Hàn tổng tôi hứa lần sau sẽ không như vậy nữa."

Nhìn dáng vẻ vô tội của Tuyết Linh, Hàn Dương Phong cũng không nỡ giận, chỉ là anh lo lắng quá nên không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Hàn Dương Phong khẽ quay đầu nhìn người đàn ông lạ mặt kia, rồi hỏi Tuyết Linh:"Người đó là ai?"

"Anh nói người đó sao? Anh ta là Hồng Tâm, một người bạn cũ của tôi, lần này cũng nhờ có anh ta nên tôi mới toàn mạng đứng đây đấy!"

Hồng Tâm cũng đã sửa xong xe, không phải là do hết xăng mà do trục trặc một số bộ phận trong xe nên xe mới bị tắt máy, nhưng Hồng Tâm bây giờ thì đã sửa xong rồi cũng đến lúc anh phải rời khỏi.

Hồng Tâm tiến đến bên Tuyết Linh, mỉm cười với Hàn Dương Phong để ngỏ ý chào hỏi nhưng bắt gặp ánh mắt giống như cảnh cáo của Hàn Dương Phong nên Hồng Tâm mới thu nụ cười kia lại, người như vậy tránh nên động thì hơn.

"Cô cũng đã tìm được người, tôi cũng an tâm, đến lúc tôi phải đi rồi!" Hồng Tâm cười nói.

Ánh mắt Tuyết Linh hiện lên vẻ áy náy, cô nói:"Lâu rồi chúng ta nới gặp lại, không ngờ tới lại gây phiền phức tới cho anh. Anh không giận tôi chứ?"

"Sao lại phải giận, cô là người bạn tôi kính trọng nhất, lâu rồi mới gặp, cô tạo giấu ấn như thế cho tôi khiến tôi nhớ cô lâu cũng là một điều tốt. Hẹn ngày tái ngộ."

Tuyết Linh mỉm cười:"Hẹn ngày tái ngộ."

Hồng Tâm rảo bước đi tới, đến chỗ Hàn Dương Phong thì dừng chân, liếc nhìn anh:"Tôi biết anh thích Tuyết Linh, nhưng nói cho anh biết, nếu anh làm cô ấy tổn thương tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

"Tôi cũng mong không có sự chen ngang của anh." Hàn Dương Phong liếc mắt dò xét Hồng Tâm từ đầu cho tới chân, sau đó lạnh nhạt đáp.

Hồng Tâm nhếch môi cười nhạt, sau đó liền đi tới chiếc mô tô, khởi động xe rồi lái đi, anh giơ tay chào tạm biệt Tuyết Linh rồi tăng ga một đường chạy thẳng.

Ánh mắt Tuyết Linh dường như vẫn còn lưu luyến người bạn cũ, khiến Hàn Dương Phong rất khó chịu, anh kéo Tuyết Linh lại, hỏi rõ:"Rốt cuộc em và hắn ta có quan hệ gì?"

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Hồng Tâm là bạn cũ của tôi, rất lâu rồi tôi mới gặp lại anh ta."

Nhìn biểu cảm của Hàn Dương Phong cô biết anh đang nghi ngờ quan hệ giữa mình và Hồng Tâm, Tuyết Linh cười:"Tôi nói thật đó, tôi chỉ xem anh ta là bạn."

Nghe Tuyết Linh trả lời vậy, tâm trạng Hàn Dương Phong cũng dịu hẳn đi, anh tiến gần đến bên cô, cúi đầu ôn nhu hỏi:"Vậy em nói xem em xem tôi là gì?"

Tuyết Linh cười:"Anh... rất đặc biệt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play