"Lạc Thần, anh làm gì vậy?" Tuyết Linh nhíu mày, đẩy Lạc Thần ra, khó chịu cất tiếng nói.

"Tuyết Linh, sao em lại tránh mặt anh?"

Tuyết Linh bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lạc Thần thì nhanh chóng quay sang hướng khác, chẳng khác nào cô thừa nhận câu anh vừa nói. Đúng thật là như vậy, Tuyết Linh rất khó xử khi đối mặt với Lạc Thần, nói đúng hơn là cô muốn từ chối sự theo đuổi của anh.

Cô biết anh ở YT nên cố tình không tới, biết anh đợi cô nên cố tình về trễ. Cô không biết lúc này mình bị sao nữa. Tuyết Linh nhắm mắt hít sâu một hơi, hạ giọng thẳng thừng nhìn Lạc Thần.

"Em không có trốn tránh."

"Em nói dối, tại sao lại không muốn gặp anh?" Lạc Thần nắm chặt lấy hai tay của Tuyết Linh, ánh mắt như cầu khẩn:"Linh Linh, em biết không, anh cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy em bên cạnh Hàn Dương Phong. Em thay đổi nhiều rồi, em không còn giống như ngày xưa nữa."

"Em không thay đổi, là do anh nhìn nhận sai chiều, em gần Hàn tổng là không phải vì em thích anh ấy, mà là vì em là trợ lý, giữa em và Hàn tổng chỉ có công việc."

Lạc Thần buông tay cười nhạt, chỉ có anh mới biết bản thân mình, trái tim mình đau đớn tổn thương tới nhường nào.

"Linh Linh, anh vẫn còn rất yêu em."

Lạc Thần nhỏ nhẹ nói, cầm lấy tay của Tuyết Linh, đặt lên trái tim mình.

"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"

Một cảm giác ấm áp đột ngột truyền tới, cô nghe được trái tim anh đang đập rất nhanh, anh đang rất hồi hộp, mong chờ câu trả lời từ cô.

Tuyết Linh rủ mặt xuống, im lặng bất động suy nghĩ. Phút sau, Tuyết Linh rút tay lại, nhìn Lạc Thần trả lời:"Lạc Thần, em xin lỗi!""

Có lẽ cô đã thay lòng? Lạc Thần tự nghĩ, ánh mắt đượm buồn yếu ớt nhìn Tuyết Linh:"Linh Linh, anh sẽ không bỏ cuộc đâu, dù em có thay lòng hay không, anh cũng sẽ dành lại tình cảm của em."

Tuyết Linh cũng chỉ im lặng không nói, đứng sát vách tường lặng thầm nhìn vẻ mặt của anh.

Cách đó không xa, Hàn Dương Phong đứng tựa lưng vào vách tường, khẽ nghiêng đầu nhìn hai người kia ở khoé mắt, thầm lặng mà nghe họ nói chuyện.

Đưa ly rượu trên tay lên nếm một ít, Hàn Dương Phong cảm thấy đắng và nhạt nhẽo, nhưng nghĩ lại câu trả lời từ Tuyết Linh với Lạc Thần, Hàn Dương Phong lại hứng thú trở lại.

Khoé môi Hàn Dương Phong dần cong lên, nở nụ cười thần bí, sau đó liền rời khỏi.

...

Trên văn phòng làm việc của Tư Cảnh Nam, Hàn Dương Phong thản nhiên mở cửa bước vào.

Trên chiếc ghế sofa dài ở giữa phòng, Tư Cảnh Nam đang trong tư thế chờ đợi. Dường như anh có chuyện quan trọng gì đó muốn nói với Hàn Dương Phong.

Chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế, Hàn Dương Phong nhìn anh trai mình bằng ánh mắt nghiêm trọng.

"Anh có tin gì về hắn chưa?"

Tư Cảnh Nam chau mày lắc đầu, mặc dù không biết hắn là ai nhưng mục đích của hắn anh đều biết rõ.

"Hắn ta muốn nhắm đến khối tài sản trong tay con gái chú Diệp, ngoài ra hắn ta còn muốn chống đối công việc làm ăn của Hắc Dạ Môn."

Hàn Dương Phong hiểu ý, liền lấy ra trong túi một sợi dây chuyền, với mặt sợi dây chuyền được làm bằng một khối thạch anh màu xanh vô định hình, nó được đúc kết không tuân theo bất cứ quy luật gì. Nhìn thì thấy có vẻ bình thường nhưng thật sự rất bí ẩn.

Nhìn kỹ vào sợi dây chuyền, Hàn Dương Phong liền nhận ra ngay, đó chẳng phải là sợi dây chuyền mà con gái chú Diệp đang giữ và cũng là thứ mà những ông trùm Hắc Đạo điên cuồng tìm kiếm lâu nay sao?

"Chuyện này là thế nào? Em tìm thấy nó ở đâu?"

Hàn Dương Phong đặt sợi dây chuyền lên bàn, thoải mái tựa người vào lưng ghế.

"Là của Tuyết Linh."

Câu trả lời khiến Tư Cảnh Nam khá bất ngờ, anh nhìn lại sợi dây chuyền, rồi chậm rãi cầm nó lên, bên trong khối thạch anh thật sự có chứa một mảnh kim cương, nó đúng chính xác là sợi dây chuyền - chìa khoá của một khối tài sản lớn.

Như vậy chứng tỏ rằng, Tuyết Linh chính là con gái của chú Diệp. Anh biết rằng mục đích của Hàn Dương Phong không phải là sợi dây chuyền cũng như khối tài sản khổng lồ này, cả anh cũng chẳng hứng thú. Mà mục đích thật sự chính là âm thầm công bố sự thật cho Diệp Tấn biết, để ông nhận ra và nhanh chóng bảo vệ lấy Tuyết Linh.

"Chú Diệp chưa biết chuyện sao?"

"Vẫn chưa." Thời gian qua, nhiều vấn đề lặt vặt ngăn cản, Hàn Dương Phong phải đích thân đứng ra giải quyết, không lơ là một sai sót nhỏ nào vì không thể lường trước được điều gì, ai mà biết một vấn đề nhỏ có thể dẫn tới hậu quả gì. Vì vậy, Hàn Dương Phong tiếp tục giữ kín chuyện, không nói cho Diệp Tấn biết, cũng không muốn trả lại dây chuyền cho Tuyết Linh.

Diệp Tấn đã một lần đứng ra giải quyết mối quan hệ giữa Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong, cũng giống với việc giữ lại mạng sống cho hai người. Nên bây giờ, con gái chú ấy gặp nguy hiểm, hai người không thể làm ngơ được.

Đứng ở lan can, Hàn Dương Phong đưa ánh mắt nhìn xuống dưới sảnh lớn, trông thấy Diệp Tấn đang trò chuyện cùng với mẹ của mình, ánh mắt lại đi chuyển sang Tuyết Linh, trầm ngâm nhìn cô đang uống rượu cùng với đám bạn ở bệnh viện, có cả Lộ Khiết và Trạch Tịnh Thần.

"Có lẽ Tuyết Linh vẫn chưa biết vai trò quan trọng của dây chuyền nên mới vô tư như vậy."

Tư Cảnh Nam đặt hai tay lên lan can, trầm giọng nói.

Hàn Dương Phong đáp:"Cô ấy còn không biết bản thân mình cũng đang gặp nguy hiểm."

...

Phía dưới sảnh, Tuyết Linh bất chấp uống ly này sang ly khác, uống đến mặt đỏ bừng, kèm theo vẻ mặt xuống sắc rõ rệt nhưng không ai nhận ra. Rõ ràng là cô đang có tâm tư, nhưng không thể nói ra. Đành phải dùng rượu để giải quyết.

Trạch Tịnh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn lên hành lang trên tầng hai, Tư Cảnh Nam đã rời đi, giờ chỉ còn lại một mình Hàn Dương Phong vẫn đang nhìn xuống.

Bất giác Trạch Tịnh Thần trở nên thâm trầm và bí hiểm. Chốc lát lại nhìn qua Tuyết Linh, chẳng lẽ, sợi dây chuyền đang ở trong tay Hàn Dương Phong?

Điều Trạch Tịnh Thần nghĩ có thể đúng. Anh đặt ly rượu xuống bàn, rồi vờ như không biết gì, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng mọi người.

"Bác sĩ Trạch, anh không đưa Tưởng Ân tới sao?" Tiểu Vũ hứng thú hỏi. Mối quan hệ của anh và Tưởng Ân không rõ cho lắm, làm mọi người có chút tò mò thì cũng là đương nhiên.

"Nhắc mới nhớ, Tưởng Ân có việc gì sao?"

Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, "Cô ấy gọi cho tôi nói hơi mệt nên không tới được."

"Hai người có tính là sẽ đến với nhau không?" Bác sĩ Minh hỏi đùa.

"Chúng tôi chỉ là bạn thôi, vả lại, tôi có người mình thích rồi!"

"Ồ..." Mọi người đồng thanh ồ lên một tiếng, đồng lúc nâng lý lên chúc mừng.

"Nhưng mà, người bác sĩ Trạch thích là ai vậy?"

Trạch Tịnh Thần đưa ánh mắt lướt nhìn Tuyết Linh rồi mỉm cười trả lời Tiểu Vũ:"Câu hỏi này tôi xin phép được giữ kín."

"Bác sĩ Trạch, anh quá thần bí đấy!"

...

Đã một lúc lâu, Hàn Dương Phong vẫn không rời mắt khỏi Lộ Khiết, cô ấy là người con gái đầu tiên mà anh yêu sâu đậm, cả bây giờ cũng không thể nào quên. Hàn Dương Phong bất chợt lắc đầu, dùng tay đấm nhẹ vào thái dương:"Hàn Dương Phong mày đang nghĩ gì vậy, bây giờ cô ấy là vợ của anh trai mày đấy!"

Hàn Dương Phong đã tập quên đi rất nhiều lần, nhưng người con gái đầu tiên mình yêu làm sao anh có thể dễ dàng quên đi được chứ? Tuy nhiên, khi Tuyết Linh đến, Hàn Dương Phong lại cảm thấy có một cái gì đó khác lạ, dần dần xâm chiếm lấy tâm can anh, khiến anh không bận tâm không được. Có lẽ, cô gái ấy chính là một sự lựa chọn, một người con gái tốt mà trước đây Lộ Khiết nói.

...

Lộ Khiết đang định đưa rượu lên uống thì ngưng, cô quay đầu nhìn Tuyết Linh có vẻ gì đó thất thần, chẳng phải mới khi nãy còn rất tươi tắn sao?

"Linh Linh, uống ít thôi!" Lộ Khiết nhíu mày, dành lấy ly rượu từ trong tay của Tuyết Linh.

Bây giờ Tuyết Linh đã say ngất, chắc chắn không biết trời đất thế nào đâu. Lộ Khiết khẽ lắc đầu thở dài, chắc là gặp chuyện gì buồn nữa đây mà.

"Tiểu Khiết, mình muốn uống nữa..."

Rời khỏi hành lang, sau đó Hàn Dương Phong trở lại đại sảnh rộng rãi, hòa mình vào dòng người đông đúc đang chuẩn bị rời khỏi buổi tiệc, rồi đi tới phía của Tuyết Linh.

Buổi tiệc cũng đã tan, mọi người cũng đã rời khỏi hết. Tuyết Linh thì đã say mèm, Lộ Khiết định sẽ giữ Tuyết Linh ở lại đây một đêm, nhưng Tuyết Linh cứ nằng nặc đòi về cho bằng được.

"Tôi đưa cô ấy về!" Cả hai giọng nói của hai người đàn ông đồng lúc vang lên, mỗi người một tay níu Tuyết Linh lại.

Lộ Khiết nhìn Trạch Tịnh Thần và Hàn Dương Phong đòi đưa Tuyết Linh về thì ú ớ không biết nói gì. Chưa kịp mở lời thì Hàn Dương Phong đã chen vào.

Anh tiến tới hất tay Trạch Tịnh Thần ra rồi lạnh nhạt nói:"Tôi ở gần căn hộ với cô ấy, tôi nghĩ tôi đưa cô ấy về thì sẽ tiện hơn, thay mặt cô ấy cảm ơn Trạch thiếu."

"Vậy anh đưa Tuyết Linh về giúp em." Hàn Dương Phong gật đầu, bảo Lộ Khiết yên tâm. Anh cởi áo khoác ra, khoác lên người của Tuyết Linh cho đỡ lạnh rồi bế cô ra xe.

Trạch Tịnh Thần chỉ biết đứng nhìn bất động, trong lòng có chút giận dữ nhưng không muốn để Lộ Khiết nghi ngờ nên không bộc trực ra ngoài.

"Thôi cũng trễ rồi, tôi cũng nên về. Lộ Khiết, chúc cô sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn bác sĩ Trạch. Anh về cẩn thận."

"Được."

Sau khi Trạch Tịnh Thần rời đi cùng mọi người rời đi, Tư Cảnh Nam liền tiến tới, ôm chầm lấy cô từ phía sau, phả hơi rượu thoang thoảng vào tai cô.

"Vợ à, chúng ta lên phòng nói chuyện đi, được không?"

"Anh lại làm sao nữa vậy?"

"Anh thích trẻ con." Tư Cảnh Nam nhướng mày trả lời. Câu trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi nhưng ắt hẳn có liên quan tới nhau, bỗng chốc hai má Lộ Khiết đỏ ửng, liếc nhìn xem mọi người giúp việc xung quanh có nghe thấy hay không?

Chưa kịp trả lời thì phản ứng của Tư Cảnh Nam nhanh hơn, anh bế Lộ Khiết lên, âm trầm đi thẳng lên lầu, để lại phía sau là vẻ mặt ngưỡng mộ của đám người giúp việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play