Kể từ tối hôm đó trở đi đến một tuần sau, Hồng Kong không gặp chuyện gì bất thường nữa nên Hàn Dương Phong liền trở về thành phố T để giải quyết công việc ở Hàn thị.
Đáng lẽ giải quyết xong mớ bừa bộn kia, Hàn Dương Phong phải dành thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới việc ở công ty, cộng thêm một "nguồn năng lượng mới của công ty" như tiếp thêm sức lực cho Hàn Dương Phong, khiến anh không cảm thấy chút gì là mệt mỏi, chán nản mà thay vào đó là sự hứng thú xen lẫn niềm vui tiềm ẩn.
Bước vào văn phòng làm việc, đập vào mắt Hàn Dương Phong là dáng vẻ chăm chỉ, cùng với sự hấp tấp tính toán của trợ lý Tuyết. Khoé môi Hàn Dương Phong không chủ động mà cong lên.
Ánh mắt Tuyết Linh lúc ấy khá chập chờn, theo phản xạ ngước nhìn lên, nhìn thấy Hàn Dương Phong đột ngột xuất hiện ở đây không khỏi khiến cô bất ngờ, cô nhanh chóng đứng dậy, lủi thủi bước về phía anh, giọng nói nhanh nhẹn xen lẫn cảm giác vui vẻ nói:"Hàn tổng, anh về khi nào vậy?"
"Tôi mới về tối qua."
Nghe Hàn Dương Phong trả lời như vậy, Tuyết Linh cũng gật đầu cho qua và không hỏi thêm gì nữa. Tuần trước, Giản Bân có nói anh sẽ về vào tuần này, nhưng không có nói là ngày rõ ràng mà lại còn giao cho cô đến đón, đương nhiên việc anh xuất hiện đột ngột ở đây sẽ khiến cô không khỏi bất ngờ.
Tuyết Linh không nói gì thêm liền nhanh chóng trở lại bàn làm việc, làm việc với Hàn Dương Phong đã được hơn nửa tháng, thời gian tuy không dài nhưng tác phong và tính cách của Hàn Dương Phong cô đều nắm rất rõ.
Nhìn thấy Hàn Dương Phong đã ngồi xuống, Tuyết Linh kéo ngăn tủ, lấy văn kiện cần anh phê duyệt rồi đem tới đặt lên bàn cho anh, rồi sau đó thì rời khỏi văn phòng.
Trong chốc lát, Tuyết Linh quay trở lại, công việc đã nhiều vậy mà cô vẫn còn nhớ đến việc chuẩn bị đồ uống cho anh.
Hàn Dương Phong vừa xử lý văn kiện, vừa đảo mắt nhìn cốc sữa trắng nóng hổi, không giống với thường ngày là cà phê. Hàn Dương Phong cười thầm, nói thật, anh không thích uống sữa cho lắm, đúng hơn là rất ghét, nhưng mà cốc sữa này là ngoại lệ, anh không đổ đi như lúc trước, mà cầm lấy nó rồi thưởng thức ngon lành.
Thấy vậy, Tuyết Linh nở nụ cười tao nhã, biết là anh giải quyết công việc ở Hồng Kong rất vất vả, dẫn tới vẻ ngoài có hơi tiều tụy, thiếu sắc khí, nên việc dùng sữa nóng rất có lợi.
Tinh thần Tuyết Linh cũng chuyển biến tốt hơn, Hàn Dương Phong không biết rằng, trong tuần anh đi Hồng Kong, Tuyết Linh rất thờ ơ, lạnh nhạt hơn khi có Hàn Dương Phong, còn nữa, cô chỉ chú tâm vào công việc, không nói chuyện với ai. Cả Giản Bân, người bạn đồng hành thân thiết thì cũng chỉ hai ba câu là cùng.
Nhưng mà khi Hàn Dương Phong trở về, việc đầu tiên khi nhìn thấy anh là thái độ vui vẻ và nụ cười rạng rỡ.
Nhận thấy Hàn Dương Phong uống cốc sữa, Tuyết Linh hài lòng, cúi nhẹ đầu chào hỏi rồi quay về bàn làm việc.
"Trợ lý Tuyết, thông báo với bộ phận kỹ thuật, hai tiếng nữa vào phòng họp. Tôi có vài vấn đề muốn nói trước khi cho ra mắt hãng xe Slud Adixin."
"Vâng, Hàn tổng."
.....
Chiếc xe taxi dừng ở trước khuôn viên của Hàn thị, Diệp Hâm Đình trả tiền cho tài xế rồi mở cửa đi xuống xe.
Trên khuôn mặt trắng trẻo lúc nào ra ngoài cũng đeo kính đen, vì để không bị các nhà báo và fan hâm mộ làm phiền, cô lấy thói quen này làm tất yếu.
Đứng trước tập đoàn Hàn thị, Diệp Hâm Đình chậm rãi tháo kính râm xuống rồi vén mái tóc dài ra sau để thuận lợi ngước nhìn tập đoàn cao lớn.
Tối qua, cô vừa nghe quản lý của mình hỏi ý kiến và thông báo về việc cô sắp có vai diễn mới cũng như bản hợp đồng mời làm người mẫu đại diện cho Hàn thị.
Người quản lý khi ấy thiết nghĩ, một dự án phim hơn nghìn tỷ, dù sao cũng có thế hơn với Hàn thị, Diệp Hâm Đình chắc sẽ chọn vai diễn vì đó cũng là sở thích của cô. Nhưng sự việc lại không giống như người quản lý nghĩ.
Khi thông báo với Diệp Hâm Đình về vai diễn nữ chính của một bộ phim hành động, bom tấn gì đó cô không tỏ vẻ vui gì mấy nhưng đến khi người quản lý thông báo về việc Hàn thị muốn mời cô làm người mẫu đại diện cho sản phẩm mới, Diệp Hâm Đình mở tròn mắt, nhảy dựng lên, giọng nói truyền bên tai người quản lý trông rất bất ngờ và vui vẻ.
Chờ đợi không tới hai giây, Diệp Hâm Đình liền đồng ý với Hàn thị và từ chối vai diễn kia. Quản lý cũng cảm thấy lạ, lần đầu tiên Diệp Hâm Đình bỏ vai diễn, chấp nhận làm điều mình không mấy thích. Tuy vậy, quản lý không nghĩ gì nhiều, liền sắp xếp lại lịch trình cho Diệp Hâm Đình.
Bước vào sảnh chính của Hàn thị, dòng nhân viên ra ra vào vào, bước đi xung quanh bỗng tụ lại một chỗ, che miệng xì xào to nhỏ rồi cười phấn khích, tiếp theo là lấy điện thoại ra rồi chụp hình Diệp Hâm Đình.
"Đó chẳng phải là Diệp Hâm Đình sao, cô ấy đến đây làm gì vậy?" Tuy là nhân viên nghiêm túc của Hàn thị, nhưng việc có diễn viên nữ mà họ thần tượng xuất hiện ở đây không khỏi khiến họ nôn nóng, phấn khích.
Diệp Hâm Đình từ chối lời hỏi của nhân viên tiếp tân, trực tiếp đi vào thang máy.
Dọc chặng đường mà Diệp Hâm Đình đi qua, đâu đâu cũng có tiếng nói bàn tán, người thích thì nhiều, người chê thì bị khắc chế. Diệp Hâm Đình chỉ lắc nhẹ đầu cười lạnh lùng, vẫn giữ nguyên thần thái riêng của mình, nhanh nhẹn bước đi.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Hàn Dương Phong, Diệp Hâm Đình vẫn giữ thái độ nghiêm túc, lịch sự của mình nhưng vẫn không giấu được sự nôn nóng, hối hả trong đáy mắt.
Khi ấy, Giản Bân cũng từ đâu đi tới, nhìn thấy một cô gái lạ đang đứng trước cửa văn phòng làm việc riêng của Hàn tổng, ở khoảng cách khá xa nên anh không biết cô gái kia là ai, đang định làm gì, tự ý xông vào hay là đứng đợi? Giản Bân không quan tâm, theo bản năng làm việc của một trợ lý, anh nhanh nhẹn chạy tới, dang tay ra ngăn cản.
"Xin lỗi...!" Giản Bân nghiêm giọng nói, bất giác nhìn kỹ lại diện mạo của cô ta thì anh mới nhận ra, "Cô Diệp?"
"Chào anh, tôi có hẹn với Hàn tổng."
Giản Bân thu tay lại, chỉn chu cười nhẹ:"À, thì ra cô Diệp tới là vì chuyện hợp đồng, hiện giờ thì Hàn tổng vẫn còn đang họp nên không có ở trong văn phòng..." Giản Bân đưa tay về hướng hành lang, nơi dẫn tới phòng đợi hay tiếp đón khách:"Hay là cô Diệp đợi Hàn tổng một lát?"
Nghe lời đề nghị của Giản Bân, trong lòng Diệp Hâm Đình cười giễu cợt, người cao quý như bản thân mình đây mà lại ngồi trong căn phòng đó. Trong lúc chờ đợi Diệp Hâm Đình buông câu đáp lại, cũng là lúc Hàn Dương Phong và Tuyết Linh bước ra khỏi phòng họp và đang đi về phía hai người đang đứng.
Hàn Dương Phong và Tuyết Linh vừa đi vừa cười vì cuộc họp thành công tốt đẹp. Bỗng dưng nụ cười của cả hai dần tắt đi khi nhìn thấy Diệp Hâm Đình.
Đối với anh thì không có bất ngờ gì vì chính anh là người nhờ Giản Bân mời Diệp Hâm Đình tới đây để bàn chuyện hợp tác. Còn với cô thì do anh không nói rõ nên mới gây cho cô sự bất ngờ.
Tuy sự kinh ngạc chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng sao với Tuyết Linh, nó dường như xảy ra rất dài, một suy nghĩ không biết gọi tên đột ngột phát tán trong đầu cô và nó từ từ đi xuống, len lỏi vào từng tế bào khiến Tuyết Linh rất khó chịu.
Bước chân Hàn Dương Phong dần tiến tới bên Diệp Hâm Đình, cũng theo vậy mà Tuyết Linh càng siết chặt lấy chiếc kẹp hồ sơ trên tay mình.
Đến cả khi hai người họ cùng đi vào phòng lúc nào cô cũng chẳng hay.
Giản Bân đến bên cô, nhìn theo hướng mắt vô thần, bỗng lên tiếng:"Trợ lý Tuyết!"
Tiếng gọi của Giản Bân làm cô thức tỉnh, quay lại nhìn anh bất giác cười:"Có chuyện gì sao?"
"Cô sao vậy?"
"Không sao, tôi không sao..." Tuyết Linh lắc đầu cười trừ, sau đó cùng với Giản Bân đi ra khỏi đó.
....
"Chắc cô cũng đã nhận được lời mời, tới đây chắc là đã quyết định hợp tác với Hàn thị. Đây là hợp đồng tôi đã chuẩn bị, cô Diệp xem qua, có chỉ tiêu nào không hợp lệ hoặc không vừa ý thì cứ trao đổi trực tiếp với tôi."
Ngồi ở bàn trà, Hàn Dương Phong nói xong thì tay đẩy hợp đồng tới, tay còn lại cẩn trọng đặt cây bút lên, thần thái lúc anh nghiêm túc nói chuyện đúng là tuyệt mỹ, rất có tác dụng khi thu hút người khác.
Diệp Hâm Đình cẩn thận đọc từng chi tiết, chỉ tiêu mà Hàn Dương Phong đưa ra rất hợp ý với cô nên cô đã hài lòng đặt bút ký.
"Việc Hàn thị phát triển hãng xe Slud Adixin này rất có tác động lớn tới thị trường thế giới, hay nói cách khác, vấn đề phát triển hai mặt của Hàn thị đã tạo một bước ngoặt lớn, dần trở thành đòn bẩy làm Hàn thị ngày càng lớn mạnh hơn. Khi vừa mới tung tin, hai chiếc xe này đã được đặt trước với giá tính bằng đô la Mỹ. Vì vậy, việc chọn ra người mẫu đại diện thuyết trình cũng là vấn đề rất quan trọng, có ảnh hưởng lớn tới Hàn thị."
Đây cũng chính là lý do mà Hàn Dương Phong do dự muốn suy nghĩ lại khi Diệp Hâm Đình ra ý kiến muốn được làm người mẫu đại diện.
"Vì vậy nên tôi muốn cô Diệp chuẩn bị thật tốt, để hai bên cùng có lợi."
Diệp Hâm Đình nghiêm túc lắng nghe, cô cảm thấy được sự tin tưởng, cùng hi vọng trong ánh mắt của Hàn Dương Phong, cô cười hạnh phúc trong lòng, đây chính là cơ hội của cô, muốn dần dần lấy được tình cảm của anh, cô phải thật cố gắng.
"Việc đó là đương nhiên. Tôi và Hàn tổng sẽ cùng nhau cố gắng." Diệp Hâm Đình mỉm cười đứng dậy, đưa tay về phía Hàn Dương Phong:"Hợp tác vui vẻ."
Hàn Dương Phong cũng đứng lên, bắt lấy tay Diệp Hâm Đình mỉm cười:"Hợp tác vui vẻ!"
Hàn Dương Phong dường như rất vô tư, không nghĩ nhiều về biểu cảm trong từng câu nói hay là ánh mắt thâm tình của Diệp Hâm Đình. Trong khi đó, Diệp Hâm Đình hoàn toàn trái ngược, cô không chỉ nghiêm túc lắng nghe mà còn âu yếm nhìn anh, vẻ đẹp cùng phong cách ấy Diệp Hâm Đình đã tìm kiếm rất lâu, cô sẽ không để ai giành lấy người đàn ông trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT