Chương 30: Bất thối (không rút lui)
Âm nhạc du dương vang vọng ở trong phòng, ánh nến vàng nhạt chập chờn, đem không khí soi đến ấm áp mà mập mờ. Đem món ăn làm xong từng món bày trên bày, đứng ở trong phòng bếp, Lâm Tố Bạch cầm hai ly rượu đã rót xong, cô nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay thậm chí rỉ ra một chút mồ hôi, lại từ đầu đến cuối không cách đem thuốc trong túi để vào trong rượu
Tối hôm nay chính là thời điểm cô và Hạ Lộ hẹn xong muốn rời khỏi, ba tháng, bị nhốt ở trong căn phòng này suốt ba tháng, nhưng đến khi thật sự muốn rời khỏi, Lâm Tố Bạch trái lại sinh ra một chút cảm giác nói không ra lời. Xác thực là vui sướng lớn hơn thấp thỏm, nhưng đột nhiên sinh ra sự không nỡ lại để cô thay đổi xoành xoạch. Cô không dám kết luận muốn tổn hại Mộc Tư Linh đến bước đường này mới để mình thoát khỏi nàng, nhưng mà bây giờ, xác thực cô không cách xuống tay
"Lâm Tố Bạch, giết cô ấy đi, mau giết chết cô ấy, chỉ có giết cô ấy cô mới có thể giành được tự do, nếu như cô ấy không chết, cho dù cô trốn ra ngoài, cô ấy cũng sẽ dây dưa cùng cô, lần nữa đem cô dẫn trở về"
"Nhưng mà...cô ấy thật sự có làm chuyện gì quá đáng sao? cô ấy chẳng qua là muốn cô ở lại bên cạnh cô ấy, cô thật sự muốn vì tự do cướp đoạt đi tính mạng của con người này sao?"
Hai thanh âm ở trong não đang đánh lộn, để trán của Lâm Tố Bạch rỉ ra một tầng mồ hôi mịn, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cô biết nếu như bản thân không ra tay thì sẽ mất đi cơ hội nữa. Suy nghĩ rất lâu, cô vẫn là đem thuốc lấy ra để vào trong rượu, nhìn thấy viên thuốc tan chảy ở trong rượu, Lâm Tố Bạch hít sâu một hơi, bưng ra hai ly rượu đỏ đi ra ngoài
Có lẽ chính mình từng nói hôm nay phải ăn mừng, Mộc Tư Linh mặc rất long trọng, nàng mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát người, vải thượng hạng bao quanh vóc dáng của nàng hoàn mỹ đến không có tỳ vết nào, trên lưng lộ ra vết tích mà mình tối qua ấn xuống, đôi chân thon dài trắng như tuyết thẳng tắp mảnh mai, giẫm ở trên giày cao gót cùng màu đỏ, một thân hồng trang này, phối với đôi môi sơn đến đỏ như lửa, để nàng xem ra thì giống như một con yêu tinh của bóng đêm, đẹp đến cực hạn yêu dã (đẹp lộng lẫy cực kì)
"Khanh Khanh, tối hôm nay chị rất đẹp" Lâm Tố Bạch cũng là đặc biệt tranh điểm, nghe thấy Mộc Tư Linh khen mình, cô có chút ngại ngùng cười một cái. Thấy đối phương ngồi lên vị trí, Lâm Tố Bạch với chút run rẫy đem rượu đỏ để ở trước mặt của Mộc Tư Linh, cô để quá cẩn thận, tình cảm trong mắt cũng quá nhiều, Mộc Tư Linh nhận ra được cô khác thường, lại cái gì cũng không nói, cười càng rực rỡ hơn chút
"Khanh Khanh, chúng ta khiêu vũ được không?" Mộc Tư Linh chưa vội ăn đồ ăn, mà là đưa tay ra, hướng đến Lâm Tố Bạch mời, nhìn thấy hai mắt đen nháy của nàng, Lâm Tố Bạch đứng lên đỡ lấy eo của nàng, cơ thể của hai người từ từ dán lại với nhau, trong âm hưởng là có chút âm nhạc khoan thai nhẹ nhàng, nhưng mà Lâm lại cảm thấy khúc nhạc này để cô cảm thấy bi thương
Trung văn của khúc nhạc này phiên dịch gọi là 'tiếc nuối', nghe nói là một người chồng sau khi qua đời viết lại, bản thân ông ấy là nhớ lại niềm vui vẻ của hai người cùng nhau trãi qua mà viết lại khúc nhạc này, cho nên giai điệu khoan thai nhẹ nhàng, nhưng Lâm Tố Bạch lại cảm thấy, dường như nhịp của bài nhạc này, ẩn giấu sự khổ sở hiện lên dễ thấy
"Khanh Khanh, tại sao phải khóc chứ?" Lâm Tố Bạch lún vào suy nghĩ, cho đến khi thanh âm của Mộc Tư Linh truyền đến, cô mới phát hiện bản thân sớm đã rơi nước mắt đầy mặt, vì che đậy sự bối rối, cô kết thúc bước nhảy, ngồi lên trước bàn cơm đem nước mắt lau sạch. Thấy đồng hồ đã chỉ hướng chín giờ, cũng chính là nói, cô và Mộc Tư Linh, thời gian chỉ có một tiếng đồng hồ cuối cùng ở bên nhau
"Không tại sao, chỉ là quá vui mà thôi. Mộc Tư Linh, vì tất cả của chúng ta tối nay cạn ly" Lâm Tố Bạch vừa nói, giơ lên rượu đỏ trước mặt, nhận ra được động tác của cô và sự hoảng loạn lóe qua trong mắt của cô, Mộc Tư Linh cuối đầu nhìn rượu trước mặt mình, chậm rãi nhấc lên, nàng có thể rõ ràng thấy được tằm mắt của Lâm Tố Bạch có chút ngưng tụ trong chớp mắt, càng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của đối phương
Mộc Tư Linh biết, rượu này có vấn đề, nhưng đó thì thế nào? nàng từng nói, chỉ cần là Khanh Khanh cho nàng, hy vọng nàng làm, nàng mãi mãi cũng sẽ không cự tuyệt
Ngẩng đầu lên đem rượu đỏ trong ly một hơi uống sạch, Mộc Tư Linh cười lạnh nhìn về Lâm Tố Bạch có chút ngẩng người, lặng lẽ nhìn chằm chằm cô, ngay sau đó đem thị thực đã chuẩn bị xong, đưa đến trước mặt cô
"Khanh Khanh, em đã làm xong thị thực rồi, qua mấy ngày nữa chúng ta thì có thể ra nước ngoài kết hôn. Ở đó không có người nào quen biết chúng ta, cũng không có ai đến làm phiền chúng ta, chỉ em và chị, hai người chúng ta" Mộc Tư Linh cười nói, nhưng tằm mắt của Lâm Tố Bạch lại sít sao nhìn chằm chằm bản thị thực đó, dường như đây không phải bản thị thực thông thường, mà là con dao, là thuốc độc
"Mộc Tư Linh, cô sớm thì chuẩn bị xong rồi có phải không? một khi tôi và cô xuất ngoại, thì sẽ không có cơ hội trở lại nữa. Cô sẽ triệt để cắt đứt liên hệ của tôi và thế giới bên ngoài, đem tôi giam cầm ở bên cạnh cô, phải không? cho dù bây giờ tôi từ chối cô, cô cũng sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn đem tôi dẫn đi" Lâm Tố Bạch lạnh giọng hỏi, nụ cười trên mặt của cô không ôn nhu nữa, nhưng chất vấn của cô chỉ là để nụ cười của Mộc Tư Linh cứng lại
"Tại sao Khanh Khanh nói như vậy chứ? em yêu chị, cho nên em muốn sống chung với chị có cái gì không đúng sao? hay là nói, bây giờ Khanh Khanh vẫn là muốn từ bên cạnh em trốn đi? Khanh Khanh, em sẽ không cưỡng ép chị đi với em, nhưng mà, em sẽ không để chị rời xa em, chị..."
"Đủ rồi, Mộc Tư Linh, thật sự đủ rồi. Chuyện đến như ngày hôm nay cô còn đang diễn cái gì? Hạ Lộ nói cho tôi biết, cô để cô ấy mang đến thuốc mê và thuốc trấn tĩnh, chẳng lẽ mấy thứ đó không phải dùng ở trên người tôi sao? tôi nói cho cô biết, tôi không phải cái gì Khanh Khanh, tôi tên là Lâm Tố Bạch, là một người có cuộc sống bình thường, mà không phải chim bạch yến cô nuôi ở trong lồng. Tôi khát vọng thế giới ở bên ngoài, khát vọng sống cuộc sống của người bình thường, mà không phải sống cùng với một kẻ điên như cô"
Lâm Tố Bạch chợt thấp giọng thét lên, nghe thấy lời nói thật lòng của cô, Mộc Tư Linh trái lại cười rồi đứng lên. Nàng cúi đầu đứng lên, mặc dù nàng quá yêu Lâm Tố Bạch, nhưng nàng cũng có kiêu ngạo của nàng, hôm nay, người mình yêu nhất, thà tin lời nói của người khác, cũng không tin mình sẽ không cưỡng ép chị ấy. Mộc Tư Linh làm biếng giải thích nàng chưa từng dặn dò qua mấy chuyện Hạ Lộ làm kia, cho dù nàng nói, Khanh Khanh ghét mình như vậy, lại làm sao tin chứ?
Từ đầu đến cuối, Mộc Tư Linh đều luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nàng chuyển tới cái tủ trước phòng khách, đem cây súng để bên trong lấy ra. Nhìn thấy đồ trong tay của nàng, Lâm Tố Bạch nhíu chặt chân mày, cô liếc về phía thời gian, còn có nữa tiếng đồng hồ, chỉ cần bản thân kéo dài nữa tiếng thì được rồi
"Khanh Khanh nhịn lâu như vậy rồi, cuối cùng nói ra lời nói ở trong lòng rồi. Nhưng mà, tại sao chứ? Khanh Khanh nói chị cũng là người, nhưng mà tại sao chị không cảm nhận được tình yêu của em đối với chị chứ? trái tim của chị, là làm bằng sắt sao?" Mộc Tư Linh cười đi tới, dùng tay sờ lấy gương mặt của Lâm Tố Bạch, lại bị cô đánh ra
Khanh Khanh, lại là Khanh Khanh, lại là cái tên ảo này. Lâm Tố Bạch ghét Mộc Tư Linh kêu mình như vậy, chuyện này để cô luôn đều có ảo giác chính mình là thế thân. Cô cảm thấy Mộc Tư Linh từ trước đến giờ không có từng thích mình, càng đừng nói là yêu. Nàng thích, nàng trầm mê bám theo, chẳng qua là cái hình tượng của mình ở thế giới ảo kia, là Bạch Tử Khanh, mà không phải Lâm Tố Bạch
"Đừng đụng tôi, cô thật sự để tôi cảm thấy rất ghê tởm" Lâm Tố Bạch đẩy Mộc Tư Linh ra, đỏ mắt kêu lên, nghe được lời nói của cô Mộc Tư Linh cười, ban đầu chỉ là tiếng cười rất nhỏ, về sau càng cười càng điên cuồng. Nàng cầm lên cây súng, nhắm vào Lâm Tố Bạch, nụ cười trên mặt vẫn là rất đẹp
"Phải...em ghê tởm, em yêu chị yêu đến sắp muốn nôn rồi, nhưng em vẫn là đang nổ lực yêu chị. Khanh Khanh, chị ghét em cũng được, hận em cũng chả sao, nhưng mà em là sẽ không buông tha cho chị. Cả đời này, chị sống chị chết, chị đều là của em. Em không cho phép bất cứ người nào đem chị cướp đi, chị thì như vậy bên em...đến khi em chết..."
Lời nói của Mộc Tư Linh để Lâm Tố Bạch cười lên, mà cô cũng thật sự cười ra. Nhìn thấy miệng khẩu súng kia nhắm vào mình, cô không có cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy tâm tro ý lạnh (lòng dạ nguội lạnh, mất hết lòng tin)
"Mộc Tư Linh, cô căn bản không hiểu cái gì là tình yêu, cô chẳng qua là xem tôi như một vật phẩm không có được, mà cô là người coi như từ nhỏ muốn cái gì đều có được, không cách chấp nhận được chuyện này, mới sẽ đem tôi bắt lại. Cô không xứng có được tình yêu, cô nghe rõ đây, tôi mãi mãi cũng sẽ không thích cô, càng sẽ không yêu cô. Tôi hận không được cô bây giờ chết đi, để cô cũng không có cách đến gần tôi!"
Lời nói của Lâm Tố Bạch rõ ràng truyền vào trong tai, để cơ thể của Mộc Tư Linh đều run rẫy lên, nàng cảm thấy trong dạ dày hiện lên một loại đau giống như dao cắt, khí lực của cơ thể đang từ từ rơi mất, mà tằm mắt của nàng trở nên mơ hồ không rõ. Khanh Khanh, hóa ra đây là cách nghĩ của chị sao? ở trong mắt của chị, em thì là một người để chị căm hận và ghét như vậy sao?"
Em rất đau, thật sự rất đau...chị nói không yêu em, nhưng tại sao...chị muốn để em đau như vậy chứ
"Đến đi, giết em đi...nếu như chị hận em như vậy, chị thì giết em đi! là em đem chị nhốt ở nơi quỷ này, là em muốn cơ thể của chị, là em nhớ chị nhớ đến cả bảy năm, là em bất chấp tất cả cái giá muốn có được chị, là em giống như kẻ điên mà yêu chị. Em biết vừa rồi trong rượu chị cho em là có độc, nhưng em vẫn là uống. Vì chị muốn để em uống, cho dù là chết, em cũng sẽ uống vào. Nhưng mà cho dù em chết rồi, em cũng sẽ không để chị...rời xa em"
Dịch thể sềnh sệch thuận theo khóe miệng chảy ra, không cần nhìn cũng biết màu sắc kia chắc là màu đỏ tươi đẹp. Mộc Tư Linh nhịn không được khom người ho khan, nàng dùng tay che lấy miệng, toàn bộ ngón tay rất nhanh bị nhuộm đến đỏ bừng. Nàng cảm thấy cơ thể của mình khó chịu giống như bị người ta cắt ra, nhưng phần đau đớn này, nàng đã không để tâm rồi
Khanh Khanh...Khanh Khanh của nàng, cho nàng đau đớn kịch liệt như vậy, nàng vẫn là yêu cô
"Đừng qua đây, cô đừng qua đây" bộ dạng của Mộc Tư Linh bây giờ so với mỗi lần đã từng đều phải kinh người, cằm của nàng nhuộm máu, đem môi đỏ dữ dội của nàng làm nổi bật đến càng phát ra yêu dã (đẹp lộng lẫy). Thấy nàng từng bước từng bước đi về phía mình, trên chân trắng như tuyết cũng có máu nhỏ xuống, Lâm Tố Bạch kinh ngạc nhìn nàng kéo động lấy chốt an toàn. Cô sớm thì nghĩ Mộc Tư Linh là điên cuồng cố chấp, nhưng cô không ngờ được, khi thật sự đến ngày hôm nay, đối phương sẽ thật sự muốn giết mình
"Khanh Khanh...đừng đi...em sẽ không để chị đi" Mộc Tư Linh che lấy bụng dưới, nàng cảm thấy phần bụng của mình đau đến muốn rách ra rồi, toàn thân đều giống như bị đâm xuyên qua, nhưng mà nàng vẫn không thể ngã xuống, nàng... nàng còn chưa nói xong lời muốn nói
"Đừng qua đây! tôi sẽ không thích cô sẽ không!" mắt thấy Mộc Tư Linh đã đến trước mặt mình, mà phía sau cô là tường, Lâm Tố Bạch ngạc nhiên nhìn nàng đem miệng súng nhắm ngay tim của mình, nụ cười của Mộc Tư Linh cũng càng cười càng rực rỡ. Khoảnh khắc khi đối phương bóp cò. Lâm Tố Bạch nhắm hai mắt lại, nhưng đau đớn trong dự định của cô lại không có đến, trái lại trên môi cảm giác tinh ngọt mềm mại để cô cứng người ở tại chỗ
Cây súng rơi ở trên đất, băng đạn rớt ra, bên trong trống rỗng, không có một viên đạn. Thấy biểu tình của Lâm Tố Bạch kinh ngạc, Mộc Tư Linh cười, sờ lấy mắt của cô
"Lâm Tố Bạch, em yêu chị"
Cố chấp, ích kỷ, điên cuồng, tội nghiệt, tất cả từ ngữ đáng sợ đáng thương dùng ở trên người em, em đều tiếp nhận. Em chính là như vậy, yêu chị đến hết thuốc cứu chữa
Hết chương 30

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play