Sát Thủ Nữ Vương

Chương 79: Chịu oan ức


3 năm

trướctiếp


Chương 79: Chịu oan ức
Chuông báo động vang vọng, đột nhiên khẩn cấp tập hợp, tựa hồ xảy ra chuyện khẩn cấp trọng đại gì
Lạc Vũ hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là vội vội vàng vàng từ trên giường vươn mình mà lên, thành thạo thu thập chỉnh lý, sau đó đi quảng trường tập hợp
Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, một đám thủ vệ liền vọt vào kí túc xá, bắt đầu tiến hành nghi thức tìm tòi, tất cả mọi người như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không làm rõ được nữ vương đây là đang hát tuồng nào
Lạc Lan thì lại nhẹ cau mày, trong lòng thăng lên một luồng dự cảm không ổn
Quả nhiên, mấy phút sau, thủ vệ thì tìm ra một chút hàng cấm, hai cái súng ngắm m40a1, còn có mấy cái trường đao hình xoắn ốc. Thủ vệ vọt vào đám người, đem hai người đàn ông bắt ra, sau một trận hỗn loạn gây rối, bốn phía nhất thời rơi vào một mảng tĩnh mịch, người người cảm thấy bất an, cả thở mạnh cũng không dám
Tối hôm qua kho vũ khí mất trộm, nữ vương nổi giận, cho nên sáng nay mới xảy ra chuyện này, sát thủ gác đêm của kho binh khí cũng bị nữ vương chém rồi, bây giờ xem ra, hai người ăn cắp bị bắt này, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều
Xế chiều hôm đó, hai người ăn cắp thì bị dưới trước mặt mọi người, chém đứt hai tay, máu tươi bắn tung tóe, tình cảnh cực kỳ khủng máu tanh khủng bố, bàn tay chém đứt này rơi xuống ở bên trong sa địa, còn nhảy lên mấy lần, vết máu tí tí tách tách phun khắp nơi
Lạc Vũ liếc mắt nhìn, liền không nhịn được dời tầm mắt, chỉ là bên tai vẫn truyền đến tiếng thét thê thảm đứt quãng. Không lâu lắm, hai người liền ngất đi, cũng không có ai thay bọn họ băng bó vết thương trên cổ tay, máu tươi cuồn cuộn không ngừng tuôn trào mà ra, cánh tay trọc lốc giống như cây côn, thậm chí nhìn thấy xương trắng thật sâu bên trong. Cảnh tượng này quả thực khiến người ta không rét mà run, Lạc Vũ vội vã nhìn lướt qua, trên lưng liền toát ra mồ hôi lạnh
Mùi thanh xông lên trời, hình ảnh khủng bố như là địa ngục, bầu không khí bốn phía cực kỳ nghiêm nghị, không có ai hé răng, hoặc là nói, không có ai dám to gan lên tiếng nói chuyện, ngay cả hô hấp đều là nhẹ nhàng, không dám làm ra nửa điểm tiếng vang
Nữ vương tàn nhẫn vô tình, thì ra không chỉ là một truyền thuyết. Máu tanh tàn nhẫn, lạnh lùng tuyệt tình, chắc chắn sẽ không vì bất luận người nào nhẹ dạ nửa phần
"Nữ vương có phải chuyện nhỏ làm to hay không" Lạc Vũ kề tai nói nhỏ với Tiểu Dung, tuy thanh âm không lớn, nhưng mà xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, coi như là một cây kim rơi xuống đất đều nghe thấy
Tiểu Dung sợ đến người đều không tốt, vội vàng che miệng của Lạc Vũ, gấp đến độ giậm chân, bất an nhìn ngó bốn phía, thấp giọng nói, "Cô nãi nãi, bớt tranh cãi một tí" Trong lúc mấu chốt này, còn dám ở sau lưng nghị luận nữ vương, cẩn thận nữ vương tiện thể đem bàn tay của cô cũng đồng thời chặt đi!
Lời của Lạc Vũ cũng không phải không có đạo lý. Trên hòn đảo nhỏ, chuyện như vậy vốn là rất thông thường, cũng không tính được ăn cắp. Trên hòn đảo nhỏ thường thường lén lút quyết đấu chém giết, phân phối một hai món vũ khí là chuyện cực kỳ bình thường, xem như là thông lệ ngầm hiểu ý trên hòn đảo nhỏ. Cho nên, trên hòn đảo nhỏ người thường thường vì thủ vệ trông coi kho vũ khí hiếu kính ít đồ, hối lộ một chút, sau đó có được một hai món có thể phòng thân giết người, chuyện như vậy chẳng lạ lùng gì, chỉ là không biết nữ vương vì sao đột nhiên tích cực, không nói hai lời, liền đem hai người xem như là giết gà dọa khỉ
Nhưng mà, thân phận của hai người kia có chút vi diệu, quanh năm đi theo phía sau Lạc Lan, xem như là phụ tá đắc lực của đại tiểu thư Lạc Lan, thân tín tâm phúc
Lạc Lan lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, phớt lờ ánh mắt cầu cứu của hai người bị tra tấn, chỉ là ánh mắt hơi có chút tối nhạt, thần sắc phức tạp liếc về phía phương hướng của Lạc Vũ
Nữ vương không nói hai lời liền động người ở bên cạnh của Lạc Lan, chuyện này không khác nào mạnh mẽ đánh Lạc Lan một bạt tai
Lạc Lan thầm cười khổ, mẹ, đây coi như là một cảnh cáo với con sao? Tại sao, tại sao người phải bảo vệ cô ta như vậy? Cô ta chẳng qua là một đứa con gái nuôi nho nhỏ, bé nhỏ không đáng kể mà thôi
Buổi tối gió có chút lạnh, Lạc Vũ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, vừa nhắm mắt liền hiện ra cảnh tượng khủng bố ban ngày kia, tiếng kêu gào sắc bén chói tai, vết sẹo máu me đầm để lớn chừng miệng chén, còn có trường đao hình xoắn ốc cao cao giơ lên kia. Trong không khí tựa hồ vẫn phiêu đãng mùi máu tanh dày đặc, thật lâu không tiêu tan đi, quanh quẩn ở chóp mũi
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lạc Vũ giật mình một cái vươn mình mà lên, một bóng lưng, lại ra một thân mồ hôi lạnh
Đã trễ thế này, sẽ là ai chứ?
Tiểu Dung cũng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh rồi, Lạc Vũ ngủ ở giường trên chẳng muốn xuống, Tiểu Dung liền vén chăn, xuống giường xỏ giày, nhanh chóng đi tới mở cửa ra
Ngoài cửa là Lạc Nhất, hai gò má Tiểu Dung ửng đỏ
"Nữ vương phân phó Lạc Vũ qua đó một chuyến" Ở trước mặt của những người khác, Lạc Nhất đương nhiên sẽ không gọi tiểu thư Lạc Vũ
Lạc Vũ thăm dò đầu, đã trễ thế này qua đó làm gì? Dù thế nào cũng sẽ không phải bơi không che đậy chứ, mấy ngày trước cũng đã học xong. Lạc Vũ có loại dự cảm không tốt, gần đây dự cảm của nàng càng ngày càng chính xác
Tiểu Dung bất an nhìn Lạc Vũ một chút, trong lúc lơ đãng liếc nhìn cổ tay của Lạc Vũ, cực kỳ lo lắng nữ vương một khi không vui, liền đem bàn tay của Lạc Vũ một đao chặt đi. Chẳng lẽ là ban ngày Tiểu Vũ chọc gậy bánh xe lung tung cho nữ vương nghe thấy được? Nhưng mà nữ vương cũng không nên là người chuyện bé xé ra to như vậy, bụng dạ hẹp hòi
Tiểu Dung muốn nói lại thôi, mãi đến tận thân ảnh của Lạc Vũ biến mất ở cạnh cửa, mí mắt cô ấy đột nhiên nhảy một cái, đột nhiên có loại ảo giác Tiểu Vũ sẽ một đi không trở về, lại cũng không về được
Đêm đen nhánh, ánh sao lờ mờ, gió biển mờ nhạt
Trên bờ cát bao la bát ngát, chỉ có một thân ảnh quạnh quẽ mà cô đơn
Chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, trong đầu Lạc Vũ đột nhiên tỏa ra một từ như thế
Cường thế đến để người không dám tới gần, giống như tường đồng vách sắt không gì không xuyên thủng, giống như Hồng Câu (là tên một con sông) khó có thể vượt qua, bất luận người nào ngăn cản tiến vào pháo đài tâm linh của cô. Vĩnh viễn thờ ơ không động lòng, vĩnh viễn không chút biến sắc, vĩnh viễn không vui không bi, cực nhỏ có người hoặc chuyện có thể va chạm nỗi lòng của cô, nhưng mà Lạc Vũ thì khác
Tâm tình của nữ vương tựa hồ không tốt lắm, thế là tâm tình của Lạc Vũ cũng không tốt theo, luôn cảm giác mình lại phải xui xẻo rồi
Lạc Vũ đi lên trước, cách nữ vương hai bước liền ngừng lại, Lạc Vũ không dám đến nữ vương quá gần, luôn cảm thấy nữ vương giờ khắc này tản ra khí tức nguy hiểm, vẫn là tránh xa một chút là sáng suốt hơn
Lạc Hàn quay đầu, một loại ánh mắt lạnh như băng trong nháy mắt bắn tới, mí mắt Lạc Vũ giật lên, nhất thời tê lưng
Nữ vương tựa hồ rất tức giận, hậu quả nhất định rất nghiêm trọng. Y như Lạc Vũ kinh nghiệm nhiều năm, bây giờ khí tràng đáng sợ như vậy, chỉ sợ là bị đánh một trận
Lạc Vũ nhớ lại đến nửa ngày, gần đây không phạm sai lầm lớn gì a, càng không đắc tội nữ vương. Quãng thời gian trước quan hệ của hai người càng ngày càng ấm áp hài hòa, môi cũng hôn rồi, nút lưỡi cũng nhận rồi, bây giờ nữ vương trong chớp mắt bày ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, đến tột cùng là chuyện làm sao?
"Người, qua đây" Nữ vương chỉ chỉ Lạc Vũ, trên mặt nửa phần biểu tình đều không có, làm cho trong lòng Lạc Vũ cực kỳ không chắc chắn
Lạc Vũ tiến lên một bước nhỏ, không dám áp sát quá gần, cơ hồ đứng ở tại chỗ không làm sao di động
"Cút qua đây! Ta lại không ăn thịt người!" Nữ vương giận, quát
Lạc Vũ âm thầm le lưỡi một cái, hung dữ như vậy, một bộ biểu tình khủng bố muốn ăn thịt người, như con cọp như thế, còn nói cái gì không ăn thịt người!
Nhưng mà nói móc quy về nói móc, Lạc Vũ vẫn là cúi đầu, nhắm mắt đi lên phía trước, cảm giác nguy hiểm dần dần ép sát
Quả nhiên, vừa mới tới gần nữ vương, đã bị một cước đá bay ra ngoài, cơ hồ đá ra tới 2,3 mét
Lạc Vũ sắc mặt càng khó coi, che bên eo, chỉ cảm thấy eo thon nhỏ sắp bị nữ vương cho đá gảy rồi
"Đứng lên, qua đây" Nữ vương lại lạnh lùng ngoắc ngoắc ngón tay
Lạc Vũ cắn răng không nói, đau đến trán đổ mồ hôi lạnh. Đây là đang chơi mình sao, vừa đi qua lại sẽ bị đá bay!
"Ngươi là muốn ta nói lần thứ hai à!" Thanh âm của nữ vương rất bình tĩnh, một chút cũng nghe không ra tức giận, dường như yên tĩnh tạm thời trước khi núi lửa phun
Lạc Vũ một tay chống đất, gian nan đứng lên, bước lên, còn không có đứng vững, lại bị nữ vương hung hăng một cước đá vào trên ngực, nặng nề ngã ra, sau đó nặng nề đập vào trên bờ cát
Lạc Vũ sít sao che lấy ngực, đau đến cơ hồ muốn phun ra máu, nhìn nữ vương từng bước một áp sát hướng chính mình, khuôn mặt nhỏ cũng từng chút mất đi màu máu, thảm bại tối tăm
Đừng mà, đừng qua đây!
Đột nhiên một cước đá vào trên lưng của Lạc Vũ, Lạc Vũ nức nở một tiếng, giống như con tôm cong lên thân thể, cuộn thành một đoàn. Giày cao gót của nữ vương nặng nề đá vào trên người nàng, đau nhói sắc bén, Lạc Vũ vung vẩy cánh tay lung tung ngăn cản, lại cũng chỉ là uổng công vô ích
Nữ vương đột nhiên một phát bắt lấy tóc của Lạc Vũ, Lạc Vũ bị đau không thể không ngẩng đầu cao lên, khóe mắt mang theo lệ, chỉ thấy nữ vương đầy mặt vẻ giận dữ, tựa hồ hận không thể một tay bóp chết nàng
"Có nhớ trước đây từng cam kết bảo đảm với ta cái gì hay không?"
Lạc Vũ kêu rên, cánh tay vung vẩy lung tung, phí công muốn kéo ra tay của nữ vương, mỗi một cọng tóc đều đau đến kêu gào lên, sắp đứt rời
Lạc Vũ không biết, nàng không biết, nàng cái gì cũng không biết, nàng hoàn toàn không biết đến cùng phát sinh cái gì. Rõ ràng ngày hôm qua cũng còn tốt, tại sao hôm nay nữ vương như là đột nhiên biến thành người khác, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ
"Ngươi ở trong ngăn kéo giấu cái gì!" Nữ vương lạnh lùng hét lớn
Lạc Vũ giật mình một cái, chỉ chốc lát sau, tóc gáy dựng thẳng, trong ngăn kéo, trong ngăn kéo giấu ma tuý Tiểu Dung trước đó lén lút, hai túi cafein lớn!
Hôm nay khi thủ vệ trãi thảm kiểm tra, Lạc Vũ căn bản không suy nghĩ đến chuyện này, đã sớm đem chuyện ma tuý quên đến sau đầu, vạn vạn không nghĩ tới đồ chơi đáng sợ này lại bị tìm ra, còn là từ trong ngăn kéo của mình tìm ra được!
"Không phải như thế... Nhẹ chút...đừng dùng sức như thế...." Lạc Vũ khóc nức nở xin tha, cả đầu tóc đều sắp bị nữ vương kéo đứt rồi
Nữ vương thoáng buông lỏng tay, chờ đợi Lạc Vũ giải thích, trong lòng mơ hồ có chút kỳ vọng, có lẽ sự tình không phải cô tưởng tượng như vậy
Lạc Vũ há miệng, đang muốn giải thích, lại một chữ đều nói không ra ngoài, á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể im lặng không lên tiếng, không nói một lời, coi như chấp nhận
Nàng có thể giải thích thế nào? Nói những độc phẩm này không phải là của nàng, mà là của Tiểu Dung, Tiểu Dung một mực lén lút hút cafein, mình là vì không cho cô ấy phạm ma túy mới giấu vào trong ngăn kéo của mình? Nếu như lời giải thích như vậy, mạng nhỏ của Tiểu Dung nhất định giữ không được, nữ vương làm việc tàn nhẫn mãnh liệt như vậy, e sợ đêm nay sẽ đem Tiểu Dung bắn chết
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cái này căn bản là ngõ cụt!
Lạc Vũ không nói tiếng nào, tuyệt vọng rũ đầu, nỗi oan ức này nàng gánh chắc rồi!
Nữ vương thấy Lạc Vũ không nói lời nào, quả thực là nổi trận lôi đình, một bạt tai đột nhiên đến, lực đạo lớn đến mức ngay cả mình tay của chính mình đều đau đến chết lặng
Lạc Vũ đầu óc ong ong, lập tức nặng nề ngã xuống đất, trong miệng tràn đầy hạt cát nhỏ mịn, máu tươi pha tạp vào cát mịn nhét đầy miệng mũi, bên trong hô hấp toàn là vị rỉ sắt chua cay
Hết chương 79


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp