Chương 59: Say tàu
Lạc Vũ kéo một cái rương lớn, trên tay còn cầm hai túi đồ lớn, thanh thế cuồn cuộn xuất phát
Kết quả đến sân bay, nói là sương mù quá lớn, một buổi tối đều không thể cất cánh, Lạc Vũ chỉ đành kéo rương lớn cồng kềnh và một đống hành lý đi tới trạm xe lửa
Đây coi như là Lạc Vũ lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, thì ra ở Lạc gia, địa phương gần ngồi ô tô, địa phương xa một chút liền trực tiếp ngồi máy bay lên thẳng chuyên dụng của nữ vương, Lạc Vũ đời này chưa từng thấy qua địa phương đoàn người chen nhau của trạm xe lửa như vậy
Thấy được một đám lớn đầu người lít nha lít nhít, con mắt Lạc Vũ đều sắp hoa đi, càng làm cho nàng khó chịu chính là, chen chúc trong đám người, không khí không lưu thông, khó ngửi đến lợi hại. Hôm nay không khí cũng bắt đầu trở nên nóng lên, mùi mồ hôi tràn ngập chung quanh, Lạc Vũ bóp bóp mũi, khá là ghét bỏ
Lên tàu hỏa, đem một đống lớn hành lý mang lên, Lạc Vũ cảm thấy cánh tay đều sắp muốn tê đi rồi, vừa xót vừa đau, trước đây đi ra ngoài du lịch, những chuyện này đều là thủ hạ của nữ vương làm ra, một đống kia mỗi lần thuộc hạ đều tranh nhau chen lấn tiến lên hỗ trợ, chỉ vì lộ mặt ở trước mặt thiếu chủ, chỗ nào thật sự dám để đại tiểu thư làm loại việc nặng này. Cho nên, hai mươi năm qua, cho dù thỉnh thoảng bị nữ vương giáo huấn, Lạc Vũ vẫn là thiên kim đại tiểu thư nuông chiều từ bé, không hiểu nhân gian khó khăn
Bây giờ, vị trí thiếu chủ bị Lạc Lan đoạt đi, đãi ngộ của chính mình cũng liền rơi mấy cái đẳng cấp, không chỉ không có chuyên cơ đưa đón, còn muốn tự mình đích thân chen tàu hỏa, chuyển hành lý. Lạc Vũ cảm thấy có chút ủy khuất, nằm ở trên giường nằm của tàu hỏa, toàn thân trên dưới không có một chỗ không đau nhứt
Bên tai là tiếng đường ray rầm rầm, ngoài cửa sổ đen kịt một màu, thỉnh thoảng sẽ thoáng hiện vài đạo ánh đèn, bốn phía rất yên tĩnh, phần lớn hành khách đều mệt mỏi ngủ thiếp đi
Lạc Vũ ngơ ngác nhìn trần nhà, trước mắt lại hiện lên gương mặt lạnh lẽo của nữ vương, làm sao vừa rời đi, liền bắt đầu nhớ bà ấy rồi? Lạc Vũ khổ não dụi dụi con mắt, ròng rã nửa năm cũng không thấy được nữ vương, những ngày tháng này làm sao chịu? Lạc Vũ thở dài, lại có chút hối hận, chính mình làm gì giận dỗi với nữ vương a, còn ồn ào đến lợi hại như vậy, hiện tại nữ vương khẳng định tức giận đến không nhẹ, Aiz, chính mình quả nhiên càng ngày càng không làm cho bà ấy yêu thích
Lạc Vũ trở mình, bên tai là tiếng ngáy như sấm của người khác, Lạc Vũ bị huyên náo đến ngủ không yên, hận không thể lấy khối băng keo đem miệng người kia niêm phong lại. Lạc Vũ ở trên giường lăn qua lộn lại, một lúc cảm thấy giường quá cứng, không sánh được giường simmons mềm mại của Lạc gia, một lúc lại cảm thấy giường chiếu không sạch sẽ, tựa hồ có vị lạ gì, thậm chí cảm thấy thân thể có chút ngứa
Lạc Vũ chưa từng ngủ qua giường nhỏ chật hẹp như thế, khi xưa ra ngoài với nữ vương, không phải khách sạn 5 sao, chính là biệt thự xa hoa Lạc gia mua, cho dù là giường nhỏ bên trong nhà xe, đều ở bên trong rộng rãi thoải mái
Lạc Vũ ở trong lòng oán giận một trận, cuối cùng ở trong tàu hỏa hơi lay động, ngủ thiếp đi, nàng cũng thật sự là mệt mỏi
Sáng sớm ngày thứ hai vừa mới xuống xe lửa, Lạc Vũ liền phát hiện nguy rồi. Bóp tiền, điện thoại di động, chứng minh thư mất sạch, tối hôm qua ngủ đến quá sâu, túi bị người trộm đi rồi
Lạc Vũ một mình đứng ở lối ra tàu hỏa, thấy được đám người qua lại vội vã người đến người đi, đột nhiên có loại kích động muốn khóc. Điện thoại di động không còn, cũng không thể gọi điện thoại cho nữ vương cầu cứu, cho dù cầu cứu nữ vương, cũng hơn nửa sẽ bị chửi mắng một trận, đường đường thân là người của sát thủ thế gia, thậm chí ngay cả chút tính cảnh giác cơ bản nhất này cũng không có, hoàn toàn là bôi đen nữ vương
Lạc Vũ tức giận đến giậm chân, bây giờ người không có đồng nào, chính mình chắc sẽ không phải lưu lạc đầu đường chứ
Bây giờ, bản thân Lạc Vũ cũng không thể không thừa nhận, chính mình thực sự là ngu đến mức không thể ngu thêm, rời khỏi nữ vương, chính là phế vật vô cùng, thậm chí ngay cả chút chuyện như thế cũng làm không xong
Trước mắt là đám người dáng vẻ vội vã, Lạc Vũ một mình cô đơn đứng ở tại chỗ, càng ngày càng cảm thấy ủy khuất, như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, không chỗ nương tựa, an lòng kinh hoảng. Rời khỏi nữ vương, cuộc sống thì giống như là thoát khỏi quỹ đạo, trong lòng trống rỗng không vững vàng, không hề có cảm giác an toàn có thể nói
Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, ngồi xổm xuống, cúi đầu, yên lặng nhìn bước chân đoàn người hỗn loạn bận rộn. Tương lai, chờ đợi nàng sẽ là cái gì? Sơn đạo gai góc? hay là vách núi không đáy?
Cũng không biết ngốc bao lâu, mãi đến tận bụng đói đến kêu rột rột. Lạc Vũ cuối cùng mới ngẩng đầu lên đứng dậy. Trên quán nhỏ ven đường là bánh rau hẹ chiên dầu, lúc trước Lạc Vũ còn rất ghét bỏ đồ này, cảm thấy vừa không sạch lại đầy dầu, bây giờ quá đói bụng rồi, vừa nhìn thấy đồ này, thì có loại cảm giác chảy nước miếng, hận không thể nhào tới cắn lên mấy cái
Nhưng mà vừa nghĩ tới chính mình người không có đồng nào, Lạc Vũ chỉ đành lưu luyến quay người rời khỏi, bóp lấy mũi không đi ngửi vị thơm tràn đầy này, cái bụng tựa hồ kêu đến càng lợi hại rồi. Từ nhỏ đến lớn, Lạc Vũ chưa từng thiếu tiền xài, thẻ tín dụng quẹt quẹt quẹt, chưa bao giờ nương tay, dù sao đều là nữ vương trả tiền, Lạc Vũ vẫn chưa từng cảm nhận được tư vị thiếu tiền. Hôm nay, xem như là nàng lần đầu tiên cảm nhận được tầm quan trọng của thứ tiền tài này, từ trước nàng tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ vì chuyện tiền bạc khổ não vạn phần
Kết quả, Lạc Vũ nhăn mặt đứng ở cửa ra tới tới đi đi loay hoay đi dạo, mãi cho đến buổi chiều, rốt cục mới đụng phải một người quen
Khi Lạc 13 thấy được Lạc Vũ, vẻ mặt đầu tiên là mừng rỡ, sau đó thì xụ mặt bắt đầu quở trách Lạc Vũ, "Đổi đi xe lửa làm sao cũng không gọi điện thoại nói một tiếng, tôi ở sân bay đợi ba tiếng cũng không thấy người, sau đó nghe nói tối hôm qua máy bay dừng bay, suy đoán người có lẽ đổi đi xe lửa, kết quả dọc theo đường đi gọi điện thoại cho người lại không nhận, tôi còn luôn lo lắng người có phải xảy ra chuyện rồi hay không"
Lạc Vũ thấy được Lạc 13, quả thực có loại cảm giác thấy được cứu tinh, cho nên cũng không có để ý tới đối phương dong dài quở trách, chỉ là mở tay ra, bất đắc dĩ nói, "Điện thoại di động ta bị trộm lấy đi rồi"
Lạc 13 ngẩn người, sau đó không nhịn được cười nói, "Việc này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ đập phá bảng hiệu Lạc gia" Nếu như bọn sát thủ Lạc gia cũng giống như Lạc Vũ không đầu không đuôi, không hề cảnh giác, sớm đã bị kẻ địch giết chết
Lạc Vũ cũng có chút đành chịu, bất kể là nữ vương hay là Tịch Thất, đều là người cảnh giác quá mức, coi như là ngủ cũng sẽ ở dưới gối giấu súng, hơi có gió thổi cỏ lay một chút, đều sẽ lập tức thức tỉnh. Lạc Vũ có lúc thậm chí sẽ hoài nghi họ đến tột cùng có ngủ hay không. Nhiều năm ở bên cạnh hai người, Lạc Vũ luôn luôn đều ngủ đến giống như heo chết, cho dù có người tiến vào cửa sổ ở trên người nàng đâm hai đao, nàng cũng sẽ không có phát giác. Nhưng mà làm sát thủ mà nói, loại thói quen này lại là trí mạng
Lạc Vũ lên xe với Lạc 13, hòn đảo nhỏ tư nhân của Lạc gia cách nơi này còn có chút xa, ô tô chạy ba tiếng, toàn bộ là sơn đạo xoay quanh uốn lượn, mặt đường còn đặc biệt nhấp nhô không bằng, cho nên dọc theo đường đi Lạc Vũ bị ném tới ném lui, đông tây nghiêng ngã, Lạc Vũ vốn không phải người say xe, đều bị run đến ngực khó chịu muốn ói. Mới bắt đầu vẫn nói chuyện với Lạc 13, sau đó ngay cả một chữ cũng không muốn nhiều lời, mở ra cửa sổ xe hô hấp lấy không khí mới mẻ, ngực lại vẫn cứ khó chịu đến muốn chết
Lạc Vũ cuối cùng đã rõ ràng bốn chữ mệt nhọc tàu xe này rồi, cũng không biết nơi này là nơi quái quỷ gì, đường càng ngày càng nát, bốn phía cũng càng ngày càng hẻo lánh, nếu như Lạc 13 không phải người nàng quen thuộc, nàng nhất định sẽ hoài nghi đối phương là chuẩn bị đem nàng quải đi bán
Xe rốt cục cũng đã ngừng, Lạc Vũ vội vàng xuống xe từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí trong lành, sắc mặt thực sự không dễ nhìn lắm, nếu như không phải mạnh mẽ nhịn xuống, e sợ trước đó thì nôn ở trên xe rồi
"Tiểu thư, ta chỉ có thể đưa người tới đây. Lên chiếc thuyền phía trước kia, sau một tiếng là có thể đến hòn đảo nhỏ rồi."
Lạc Vũ há to miệng, có chút không phản ứng lại, cái gì? Còn muốn đi thuyền, nàng còn tưởng rằng đã tới chỗ cần đến rồi !
Thế là, Lạc Vũ vừa khổ ha ha lên thuyền, thuyền này không tính quá lớn, nhưng mà cũng có thể chứa đựng hơn 100 người, bây giờ trong thuyền trống rỗng, ngoại trừ hai người lái thuyền, cũng chỉ có một mình Lạc Vũ. Hiển nhiên, thuyền này là chuyên môn ra đón một mình Lạc Vũ
Sắc trời dần dần tối lại, trên mặt biển bắt đầu gió nổi lên rồi, thuyền ở trên sóng biển lên lên xuống xuống, thoải mái chập trùng, Lạc Vũ vẫn chưa nghỉ ngơi một phút, ngực liền bắt đầu say sóng rồi. Trước đó ngồi xe thì khó chịu đến muốn ói, bây giờ thuyền nhỏ này lại dao động đến lợi hại như vậy, Lạc Vũ cuối cùng không nhịn được nôn ra ngoài. Nôn ra một trận mới phát giác được hơi khá hơn một chút. Chỉ có điều ngực vẫn cứ buồn phiền đến sợ, đau dạ dày tựa hồ cũng bắt đầu phát tác
Lạc Vũ sắc mặt tái nhợt nằm ở trên ghế của khoang tàu, chỉ hy vọng nhanh lên một chút tới mục đích, nàng đời này còn không có từng chịu đựng loại tội này
Bên tai lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng nói chuyện của buồng lái
"Nữ nhân này lai lịch gì? Lại để chúng ta lái thuyền đón một mình cô ấy?"
"Ai biết, phía trên trực tiếp phái tới"
"Tố chất thân thể kém như vậy, ta thấy cô ấy đi lên đảo ở không đến một tháng" Thanh âm giễu cợt
"Ngươi quá coi trọng cô ấy rồi đó, ta thấy nhiều nhất một tuần, thi thể của cô ấy sẽ trôi trên biển, ngâm đến phát sưng, loại phế vật này ta thấy quá nhiều rồi." Một người khinh thường nói
Lạc Vũ run lên, mặt đầy hắc tuyến, trên đảo này có khủng bố như vậy? Nữ vương đem một mình nàng ném qua đây không phải là muốn hại chết nàng chứ?
"Nè, chúng ta đi đánh cược, ta cá là cô ấy không sống hơn mười ngày" Một người cười giỡn nói, hoàn toàn không có ý thức được mình là đang bàn luận tính mạng của một người
"Ta phi! Còn mười ngày, nhiều nhất năm ngày, người nào thua người đó đi mua rượu!" Vật tư thiếu thốn trên đảo, rượu đều phải từ bên ngoài vận chuyển qua đò, cho nên rượu ở trên đảo xem như là trân phẩm hiếm thấy, ngàn vàn khó cầu
Lạc Vũ nắm chặt nắm đấm, có loại kích động muốn đánh người. Hai tên khốn kiếp này lại dám to gan coi khinh nàng! Thực sự là mắt chó coi thường người khác! Nếu như là ngày thường, Lạc Vũ nhất định sẽ xông tới đem hai người đánh nằm nhoài trên đất, nhưng mà bây giờ, vẫn là bỏ đi, nàng vừa nôn đến trời đất quay cuồng, toàn thân vô lực, tứ chi như nhũn ra, sức chiến đấu giảm mạnh, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lười đến đi quản hai tên khốn hòa nhìn không ra người này!
Chỉ có điều, trên đảo thật sự nguy hiểm như vậy, nữ vương đem một mình mình vứt ở đây, lẽ nào một chút cũng không lo lắng sao?
Trải qua trăm cay ngàn đắng, Lạc Vũ cuối cùng bước lên hòn đảo tư nhân của Lạc gia trong truyền thuyết, đạp ở trên mặt đất kiên cố, Lạc Vũ đều sắp kích động đến khóc, đoạn đường này nhấp nhô trắc trở, thực sự là so với Đường Tăng lấy kinh nghiệm còn gian khổ hơn
Hòn đảo rất lớn, phóng tầm mắt nhìn dĩ nhiên không nhìn thấy bờ, bốn phía đứng đầy thủ vệ cầm trong tay súng trường, rõ ràng, muốn chạy trốn đi không quá dễ dàng, từng cái từng cái thủ vệ trang bị hoàn mỹ này không phải là coi như trang trí
Một loạt đại thụ đứng hàng sinh trưởng trên hòn đảo nhỏ, đá tảng lởm chởm, hạt cát nho nhỏ bị nước biển nhẹ nhàng thấm ướt đánh vỗ, gió biển mát mẻ, mang theo mùi vị nước biển. Mặt trời đã lặn, nguyện vọng muốn thưởng thức tà dương trên biển rơi vào khoảng không, nhưng mà muốn ở chỗ này cả nửa năm, sau này nhiều cơ hội
Lạc Vũ hô hấp thật sâu lấy gió biển mặn mặn, không khí nơi này rất trong lành, cảnh sắc cũng rất xinh đẹp, hoàn toàn không có đáng sợ khủng bố trong truyền thuyết, trái lại như là một nơi nghỉ dưỡng
Lạc Vũ nhìn bãi cát xinh đẹp, ảo tưởng mình và nữ vương nằm ở trên cát mịn mềm mại, phơi ánh mặt trời ấm áp, sau đó gió biển thổi, uống nước chanh, cho dù không hề làm gì, chỉ là yên lặng sánh vai nằm chung, cũng sẽ là tốt đẹp cỡ nào
Hết chương 59
Edit: cuộc đời của chế Vũ bắt đầu te tua từ đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play