Chương 36: Tắm uyên ương
Hợp tác cùng Lạc gia vẫn là Thiên Ảnh, đây là một vấn đề. Nếu như lựa chọn Thiên Ảnh, nữ vương khẳng định nổi trận lôi đình, hận không thể chẻ chính mình. Sau này, cũng không thể không khắp nơi làm kẻ địch với nữ vương, đây cũng không phải kết quả Lạc Vũ mong muốn. Thế nhưng, Lạc Vũ hiểu rất rõ tính tình của mẫu thân, nữ vương tuyệt không thể khoan dung với người cùng chia sẻ địa bàn khác, cho nên sau khi giải quyết đi Thiên Ảnh, tiếp theo chỉ sợ sẽ là Thất Nguyệt Thập Ngũ
Cùng Thiên Ảnh hợp tác tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất, thực lực của Thiên Ảnh không bằng Lạc gia, trên địa bàn cũng cùng Thất Nguyệt Thập Ngũ không xung đột, Thiên Ảnh và Thất Nguyệt Thập Ngũ muốn sinh tồn được, thì không thể không hòa bình liên thủ, cuối cùng mở miệng
"Mình muốn liên thủ với Lạc gia"
"Vụ, môi hở răng lạnh, Thiên Ảnh ngã rồi, đối với chúng ta không có gì hay" Nguyệt Dạ không đồng ý nói. Thất Nguyệt Thập Ngũ chẳng qua là tổ chức vừa bộc lộ tài năng, bất kể là Lạc gia hay là Thiên Ảnh, đều có thể dễ như chơi phá tan bọn họ. Bây giờ Lạc gia tuyên chiến với Thiên Ảnh, Thất Nguyệt Thập Ngũ mới có thể ở trong khe hẹp cầu được sinh tồn. Cho nên thế cuộc tốt nhất chính là, Lạc gia và Thiên Ảnh ngao cò tranh nhau, Thất Nguyệt Thập Ngũ làm Ngư Ông Đắc Lợi, nhân cơ hội phát triển lớn mạnh, "Kết hợp với Thiên Ảnh, Lạc gia tạm thời cũng không động Thất Nguyệt Thập Ngũ, chúng ta nhân cơ hội mở rộng địa bàn thế lực"
Lạc Vũ nâng trà sữa nóng hổi, thở dài. Nàng thực sự không muốn cùi chỏ bẻ ra ngoài, giúp người ngoài đối phó mẫu thân, lại càng không nguyện binh khí gặp mặt cùng Lạc gia, cho nên, cứ biết rõ là sai, cũng không thể không làm ra quyết định ngu xuẩn này
Lạc Vũ ly nặng nề để trên bàn, cuối cùng đánh nhịp nói, "Đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy!"
Từ đầu tới đuôi, Tịch Thất chẳng hề nói một câu, giống như không để ý chút nào, lại giống như đang suy tư
Nguyệt Dạ bất đắc dĩ, chỉ đành thôi, "Đàm phán với Lạc gia định vào ngày mai. Đến khi đó cô phải đích thân dự họp"
"Đại diện của Lạc gia là?" Tay của Lạc Vũ bưng ly hơi dừng lại một chút, đột nhiên có loại dự cảm bất tường
"Nữ vương Lạc gia, Lạc Hàn"
Lạc Vũ lập tức buông ly xuống, sặc khụ lên, Tịch Thất vỗ vỗ phía sau lưng nàng, "Loại chuyện nhỏ này, làm sao sẽ làm phiền nữ vương tự mình xuất phát xuất thân?"
Lạc Vũ đỡ trán, đau đầu, đối mặt loạ thế lực nhỏ Thất Nguyệt Thập Ngũ tầm thườngi này, nữ vương lại sẽ đích thân đến đàm phán, nàng trước kia còn tưởng rằng, Lạc gia nhiều nhất phái Lạc Nhất đến, hoặc là Lạc 13, Lạc 14
"Ta có thể không đi không?" Lạc Vũ xoa xoa huyệt Thái Dương, "Dù sao chuyện bên ngoài đều là ngươi đang xử lý, sòng phẳng phái ngươi đi thì được rồi, miệng của ngươi tốt như vậy, nói không chừng còn có thể giúp Thất Nguyệt Thập Ngũ chiếm một chút tiện nghi của Lạc gia" đem Nguyệt Dạ đẩy đi đàm phán được rồi, nàng mới không muốn mặt đối mặt đàm phán với nữ vương, nếu như nữ vương vỗ bàn một cái, nói không chắc nàng thì theo thói quen run chân quỳ xuống
"Gia chủ Lạc gia cố ý cường điệu, cô nhất định phải tự mình đến" Nữ vương Lạc gia tự mình dự họp, thủ lĩnh Thất Nguyệt Thập Ngũ vắng họp không lộ diện, Không khỏi có vẻ không đủ thành ý, để trên mặt nữ vương khó coi
Đuổi vịt lên giá, Lạc Vũ phát hiện, mình chính là con vịt kia
"Biết rồi, đến thời điểm đó ta sẽ đi" Lạc Vũ gục xuống bàn, dúi đầu vào bên trong cánh tay, khó chịu đáp một tiếng. Đến thời điểm do tuyệt đối không nên bị nữ vương nhìn ra mới tốt
Nữ vương uy nghiêm rất nặng, Lạc Vũ đã từ trong xương thần phục thuận theo, đây là lần đầu tiên Lạc Vũ có thể mặt đối mặt bình đẳng bàn điều kiện với nữ vương. Thời điểm khác, nữ vương một roi thì vung tới, nơi nào còn có cơ hội nói chuyện của Lạc Vũ
Trước đây thật lâu, Lạc Vũ bị Lạc Hàn hiểu lầm, còn chưa kịp biện giải, đã bị Lạc Hàn tàn nhẫn mà đánh một trận. Nàng cảm thấy rất oan ức, rất thương tâm, một mình trốn ở góc tường lén lút lau nước mắt, lúc đó Lạc Nhất nói cho nàng một câu nói như vậy
Nếu như người ở trước mặt nữ vương, mãi mãi cũng chỉ có thể quỳ, cô mãi mãi cũng nghe không được người nói cái gì. Chỉ có trở nên càng ngày càng lớn mạnh, có thể đứng trước mặt nữ vương, nhìn thẳng con mắt của cô, cô mới có thể nghe được tiếng lòng và ủy khuất của người
Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân thành lập Thất Nguyệt Thập Ngũ, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, mà không phải phế vật trong lòng nữ vương, nàng muốn đứng lên, mà không phải mãi mãi cũng chỉ có thể quỳ gối bên chân nữ vương
Bây giờ, cuối cùng nàng có cơ hội có thể bình đẳng đàm phán với nữ vương, cho dù không dám lộ ra thân phận, để lộ mặt nạ, thế nhưng lần này, nàng cuối cùng có thể nhìn thẳng cặp cặp mắt lăng lạnh lẽo kia
Lạc Vũ vừa lo lắng lại vừa vui sướng, chỉ hy vọng lúc gặp mặt đừng bị nữ vương nhìn ra kẽ hở, bại lộ thân phận
Sau khi Trở lại kí túc xá, Lạc Vũ lập tức ngã quắp ở trên giường Tịch Thất, Tịch Thất không để ý đến nàng, trực tiếp cởi quần áo tắm rửa
Tịch Thất luôn luôn không nói, vừa rồi cũng vẫn là Lạc Vũ và Nguyệt Dạ lải nhải thảo luận vấn đề chi tiết nhỏ, Tịch Thất yên lặng ngồi ở một bên, không nói chen lời vào, thỉnh thoảng uống một hớp nước trà xanh
Có người nói, càng là người trầm mặc, tâm tư càng là nặng, lòng dạ sâu, cũng không biết lời này có phải cũng thích hợp với trên người Tịch Thất
Lạc Vũ nhàm chán lật qua lật lại tủ của Tịch Thất, tất cả bên trong đều là súng ống đạn dược, còn có một thắt lưng mười mấy thanh dao găm Tiểu Đao, đái tủ, để một văn kiện thật dầy
Lạc Vũ cực kỳ không đạo đức nhìn lén vài cái, lại phát hiện đây là một phần di chúc, di chúc Tịch Thất lưu lại, xem ngày tháng vẫn là lập xuống gần đây
Lạc Vũ đẩy ra cửa phòng tắm, thò đầu ra, thận trọng mở miệng nói, "Tịch Thất, cậu có phải...cái đó...mắc phải bệnh bất trị gì ?" Lẽ nào Tịch Thất mắc phải bệnh nan y gì, vì không để cho mình thương tâm, cho nên luôn cẩn thận mà giấu diếm, trước khi chết, một mình biến mất, trốn ở một tiểu trấn không người biết, chậm rãi chờ đợi tử vong phủ xuống. Sau đó viết đến 100 bức thư, mỗi nửa năm gửi qua bưu điện một bức, để cho mình tin tưởng cậu ấy sống trên cõi đời này, không đến nỗi quá mức thương tâm...
Lạc Vũ các loại suy nghĩ, hốc mắt bắt đầu hơi ửng hồng. Quá cảm động mẹ nó rồi! Tiểu Thất lúc nào trở nên lãng mạn thâm tình như thế rồi?
"Không có" Hai chữ Tịch Thất gọn gàng nhanh chóng nhất thời phá vỡ tất cả ảo tưởng suy nghĩ của Lạc Vũ, "Ở quanh sát thủ rất nhiều người đều có thói quen lập di chúc" thân là sát thủ ăn bữa nay lo bữa mai, khó đoán sống chết mà nói, ai cũng không thể bảo đảm có thể nhìn thấy mặt trời mọc và mặt trời lặn không
"Thật sao?" Lạc Vũ thầm nghĩ, nữ vương có phải là cũng lập di chúc, đem toàn bộ Lạc gia đưa cho mình chứ? Nhưng mà cái này không quan trọng, nữ vương tuyệt đối sẽ sống lâu trăm tuổi, một đống lớn chuyện hỗn loạn Lạc gia này, mình mới không muốn để ý tới đâu!
"Làm sao, cảm động?" hốc mắt của Lạc Vũ đỏ đỏ, mũi cũng là hồng hồng. Tịch Thất cho rằng Lạc Vũ quá mức cảm động, làm sao biết Lạc Vũ đã suy nghĩ bên trong người cô ấy bệnh nan y, kịch tình cẩu huyết không còn nhiều thời gian
"Làm sao có khả năng!" Lạc Vũ quay đầu, thuận tiện liếc nhìn cảnh xuân Tịch Thất tắm rửa, "Mình đang nghĩ qua hai ngày mình ném một phần bảo hiểm bình an cho cậu, loại bồi thường kếch xù!"
Tịch Thất giận, trực tiếp nhấc lấy cổ áo của Lạc Vũ, đem người ném vào, Lạc Vũ hét lên một tiếng. Toàn thân trên dưới đều bị bọt nước tóe ướt
Tịch Thất đem người đặt ở trên vách tường của phòng tắm, hung hăng hôn lấy bờ môi của Lạc Vũ, giày vò cắn xé, mãi đến tận Lạc Vũ ngâm nga một tiếng, cánh môi rách da chảy máu, mới rốt cục bỏ qua cho bờ môi sưng đỏ không thể tả của Lạc Vũ
Lạc Vũ gấp gáp thở hổn hển, trong miệng là mùi rỉ sắt nhàn nhạt, trước mắt là thân thể trần truồng của Tịch Thất, mặt của Lạc Vũ bắt đầu ửng hồng, có lẽ là duyên cớ nhiệt độ trong phòng tắm rất cao kín gió
Lạc Vũ di chuyển thực hiện, không dám nhìn tới cảnh "xuân" lộ ra ngoài của Tịch Thất, "Trước khi quen biết mình, cậu đem di chúc để cho ai?" Là Nam Kỳ sao? Nàng ấy là em gái quan trong của cậu như vậy, là cậu không để ý nguy hiểm đến tính mạng đều phải cứu người ra
"Cô Nhi Viện" Tịch Thất từ nhỏ là lớn lên ở Cô Nhi Viện, rõ ràng những đứa trẻ cha mẹ cha mẹ vứt bỏ kia muốn sống tiếp là gian nan và chua xót cỡ nào
"Cậu không có người thân khác sao?" Lạc Vũ chưa từng có nghe Tịch Thất nói tới thân nhân của cô ấy
"Đều bị giết chết" Thanh âm của Tịch Thất nhàn nhạt, biểu hiện cũng là nhàn nhạt, nhưng chính là bởi vì sự lạnh nhạt và bình tĩnh của Tịch Thất, trái lại để Lạc Vũ cảm thấy đau lòng khổ sở
Không có người thân, không có bằng hữu, một mình lẻ loi bồng bềnh trên đời này, cho dù có một ngày chết đi, cũng không người nào biết, không có ai thương tâm, giống như là bỗng dưng bốc hơi như vậy, hoàn toàn không tìm được dấu vết từng sống, đây tột cùng là một loại cô tịch và cô đơn thế nào?
"Nếu có một ngày mình mất đi, cậu phải biết chăm sóc thật tốt chính mình, đừng nghèo đến lưu lạc đầu đường" Tịch Thất hiếm thấy nói chuyện đùa, Lạc Vũ lại cảm thấy đặc biệt chua xót, tại sao không vì mình lo lắng nhiều một chút? Tại sao phải đối với mình tốt như vậy?
"Tiểu Thất..." Lạc Vũ lẩm bẩm một tiếng, lại bị Tịch Thất che lấy miệng. Mang theo một chút bá đạo, một chút ôn nhu, một chút thương tiếc, Tịch Thất kéo ra quần áo của Lạc Vũ, thành thục, hai người liền thẳng thắn chờ đợi, toàn bộ quần áo ném ra ngoài
Phòng tắm của kí túc xá có chút chật hẹp, bọt nước phun ở trên đầu hai người, trong phòng tắm sương mù hừng hực, hô hấp đều trở nên khô nóng lên
Tịch Thất hôn mỗi một tấc da thịt trên khắp người Lạc Vũ, tay dọc theo eo nhỏ chậm rãi xuống dưới, chậm rãi hướng phía dưới, cho đến....
Lạc Vũ kẹp chặt hai chân, ngăn cản tay của Tịch Thất muốn tiếp tục thâm nhập sâu
"Mình... Cái kia đến rồi" Thân thể Lạc Vũ như nhũn ra, tay chân vô lực, dựa vào ở trong lòng Tịch Thất
"Phía trước không được, vậy thì đùa phía sau" Thanh âm của Tịch Thất lạnh lẽo mang theo một tia* nghe tới cực kỳ gợi cảm
"Đùa" Cái chữ này để mặt của Lạc Vũ càng đỏ hơn, đảo mắt nhìn chằm chằm vách tường màu trắng, "Cậu mang thuốc bôi trơn không?"
Tịch Thất khẽ cười thành tiếng, nhẹ nhàng điểm mũi Lạc Vũ một cái, "Hiểu đến còn rất nhiều. Không có thuốc bôi trơn, có thể dùng xà phòng thơm thay thế" Tịch Thất ở trên phần gáy trắng nõn của Lạc Vũ hôn lên bao nhiêu hoa mai, Lạc Vũ nhẹ nhàng "Ừm" hai cái
"Không được! Khẳng định đau chết!" Lạc Vũ kiên quyết không từ, liều mạng phản kháng
"Mình sẽ nhẹ chút" Thanh âm của Tịch Thất ôn nhu, động tác lại không có chút nào ôn nhu, trực tiếp trở mình Lạc Vũ, sau đó đặt ở trên vách tường phòng tắm
"Vách tường của kí túc xá cách âm hiệu quả rất kém cỏi, mình sẽ đem người của cả lầu đều đánh thức!" Lạc Vũ tránh thoát không được, chỉ đành dùng ngôn ngữ uy hiếp
"Mình không có vấn đề, cậu kêu đến càng lớn tiếng càng tốt" Tịch Thất là ai, Thất Sát trên bảng xếp hạng sát thủ rung chuyển đất trời, nơi nào sẽ đem uy hiếp của Lạc Vũ để ở trong mắt
Hết chương 36

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play