Sát Thủ Nữ Vương

Chương 133: Đồng nhân 9


1 năm

trướctiếp

Thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua, từ khi sự việc kia diễn ra, trong nữa tháng này hầu như những chuyện làm ăn từ nhỏ đến lớn đều có sự hiện diện của Lạc Vũ. Chuyện nhỏ thì Lạc Vũ theo Lạc Tuyết, chuyện lớn thì nàng đi theo Lạc Hàn, dần dần mấy tin đồn kia cũng từ từ lắng xuống, nhưng Thất Sát vẫn luôn luôn khắp nơi gây chuyện với Lạc gia càng ngày càng nhiều

"Ở đâu có được những bức hình này?"

"Mẫu thân, là con lấy được từ camera của một cửa hàng gần đó, do bị hư nên phải sữa chữa một thời gian!" Lạc Tuyết tỏ ra ủ rủ đưa bức hình Lạc Vũ gặp Tịch Thất cách nơi xảy ra vụ việc kia không lâu

"Biết được họ đang nói gì không?"

"Không biết, chỉ sửa được vài phút, không lấy được hết"

Lạc Hàn nhìn hình ảnh hai người thân mật trong bức hình mà nhíu lại lông mày, trước kia khi biết được chuyện giữa Tịch Thất và Lạc Vũ có quan hệ ám muội cô đã cực kỳ áp chế hủ giấm rồi, nhiều lần căn dặn không cho nàng qua lại với Tịch Thất nữa, nhưng bây giờ chứng minh, nàng không chỉ qua lại với Tịch Thất mà còn có hành động cử chỉ thân mật quá đáng, thật là coi lời cô nói như gió thổi qua tay!

"Kêu nó cút vào đây"

Lạc Tuyết cúi đầu lui ra khỏi phòng, trong lòng thì hả hê mong người gặp chuyện, trước đó khi cô ta lấy được đoạn video này tuy không nghe được đối thoại của hai người nhưng theo hình ảnh mà nhìn có thể nhận ra hai người đang trang cãi, chỉ là sau đó Lạc Vũ bệnh tái phát Tịch Thất chỉ quan tâm hỏi chuyện nên mới có cảnh thân mật như thế, Lạc Tuyết dựa vào đây để lấy ra một ít hình đưa cho Lạc Hàn xem nhằm giảm bớt sự tin cậy của cô với Lạc Vũ, để bản thân có chút chỗ đứng trong lòng cô, nào ngờ khi nữ vương xem xong bức hình tựa hồ sắc mặt còn khó coi hơn cô ta tưởng tượng nhiều, trong sự tức giận đó hình như có một tia cảm xúc khác thường giữa mẹ con không nên có

...

Lạc Vũ thả nhẹ bước chân đi đến thư phòng, trong lòng không biết tại sao lại có một tia bất an, cho đến khi chân chính đứng trước bàn làm việc thì phần bất an kia cũng lớn dần theo

"Tự ngươi xem đi!" mắt thấy Lạc Vũ đứng trước mặt, Lạc Hàn cũng không làm thêm động tác dư thừa nào, cầm lấy sấp hình ném vào mặt Lạc Vũ, góc hình sắc nhọn rạch qua da mặt tạo nên cảm giác đau rát, nàng khom người nhặt lên một số bức ảnh mà nhìn, rồi lại ngước mắt nhìn gương mặt lạnh như băng của nữ vương, không lẽ mẫu thân lại cho rằng nàng cấu kết Thiên Ảnh gây bất lợi cho Lạc gia? (đều là tội lỗi của nữ vương, luôn vu khống nàng phản bội a)

"Ta từng nói thế nào? không cho người qua lại với Thất Sát, ngươi coi lời ta nói như gió qua tai? Vào tai này ra tai kia? Ngươi rốt cuộc là tồn tâm gì?" Lạc Hàn tức giận thét lên tuy cô tức giận Lạc Vũ gặp Tịch Thất, và Thiên Ảnh gần đây luôn gây sự nhưng kỳ thực ngọn nguồn của ngọn lửa trong lòng chỉ có thể dùng một từ để hình dung chính là "ghen" mà không phải bắt nguồn từ cái khác. Thế nhưng khi vào tai Lạc Vũ lại là một ý khác, nếu muốn trách cũng trách sự việc kia để lại ám ảnh cho nàng quá sâu

Lạc Vũ im lặng không nói nhưng trong lòng rất chua xót, hóa ra trong lòng nữ vương nàng là người phản bội, phản bội Lạc gia phản bội mẫu thân, luôn đi cấu kết người khác giở trò sau lưng cô?

"Nói chuyện!" Lạc Hàn lúc đầu chỉ hơi oán giận nhưng sự im lặng của đồ vật nhỏ như thùng dầu hỏa tưới lên đốm lửa nhỏ kia

"Không có gì để nói!" là nói nàng nhất thời phát bệnh Tịch Thất chỉ quan tâm, như vậy nữ vương sẽ tin sao? Mà nàng lại không biết nếu nàng nói Lạc Hàn sẽ tin nàng a a a!

"Ngươi!" Lạc Hàn tức đến muốn nổ phổi, từ khi đón Lạc Vũ về cô luôn thầm nói với bản thân phải đối xử với đứa nhỏ tốt một chút, dù sao cũng bỏ mặt nàng trong đó ba năm, tuy chỉ có ba năm nhưng cuộc sống trong đó cực khổ cô cũng không phải không biết, nếu như trước đây đâu cần cô phải phí sức như thế, chỉ cần xách roi là có được kết quả mong muốn, bây giờ...

"Chủ nhân! cơm chiều đã xong rồi, mời người xuống dùng" lúc này đột nhiên tiếng của người làm phá tan bầu không khí khí gươm đao sắp chạm nhau

Lạc Hàn dứt khoác lướt qua người Lạc Vũ xuống phòng khách, trước khi đóng cửa không quên kèm theo một câu "Còn không cút xuống" hừ! thật là tức chết người không đền mạng mà, cô không kêu chẳng lẽ nó muốn đứng trên đây luôn không xuống sao? hừ hừ

"Tỷ tỷ, món này chị thích nè ăn nhiều một chút!"

"Không cần!"

Bầu không khí im lặng suốt thời gian mãi đến khi Lạc Tuyết nói chuyện mới phá tan đi. Lạc Tuyết vừa gấp thức ăn cho Lạc Vũ vừa nhìn sắc mặt Lạc Hàn, dù sao kế hoạch của cô ta không thể dựa vào mấy bức ảnh mà làm nên chuyện được, phải từ từ....

"Làm sao không cần chứ! chị xem chị ốm như vậy sẽ khiến mẫu thân đau lòng đó, nè, ăn cái đầu gà này đi, bổ não nga~" đây không phải là chăm sóc, là trêu học có đúng hay không? Là đang trêu chọc nàng không có não???

"Ta đã nói không cần" Lạc Vũ nhiều lần cự tuyệt nhưng ai kia lại không muốn buông tha cho nàng luôn chất đầy chén, cả nữ vương cũng phụ họa gấp thêm mấy miếng đưa vào trong chén nàng khi nghe được chữ "ốm" trong miệng Lạc Tuyết phun ra

Đáng tiếc, nếu như trước đây chắc chắn Lạc Vũ nhà ta sẽ cao hứng ôm lấy chén cơm bay lên tận trời ăn sạch sẽ, nhưng giờ nhìn những món ăn này dạ dày của nàng từng trận buồn nôn, trước đó nàng từng thử nhiều lần tiếp nạp thức ăn nhưng khi về phòng thì sẽ triệt để nôn toàn bộ ra ngoài, nôn đến trong dạ dày hầu như không còn xót lại thứ gì mới thôi, nhiều lần như thế nàng liền dứt khoác không cưỡng cầu, chỉ cúi đầu ăn cơm trắng, nàng đã quen cuộc sống trong ngục rồi....

"Sao lại không cần, nè, cái này...." Lạc Tuyết cũng không chịu buông tha khiến Lạc Vũ cũng nổi nóng, đánh lấy cây đũa đang gấp đồ ăn đưa tới, đôi đũa và miếng thịt bay lên không trung, chiếc đũa hả hê bay xuống đất sau đó tung tăng nhảy hai cái trên mặt đất mới dừng lại, còn miếng thịt không hề dự báo trước nhảy tung tăng trên đầu Lạc Tuyết rồi nằm đó cười ha ha không chịu xuống, ai bảo cô ta lạm dụng keo vuốt tóc làm chi. Lạc Vũ nhấc mắt nhìn lên cơ thể liền run lên theo. Đôi đũa nàng đánh bay không phải của nữ vương, thì còn của ai

"Lạc! Vũ! ngươi đừng được một tất thì lấn một thước" kèm theo tiếng vỗ bàn thì âm thanh lạnh buốc thét lên, Lạc Hàn đã hết giới hạn chịu đựng, cả nữa tháng thời gian trôi qua, mắt thấy đứa nhỏ càng ngày càng làm càn không coi mình ra gì đã khiêu chiến hết giới hạn của cô rồi

Lạc Vũ rũ đầu kéo ghế ra, lưng thẳng tắp cong gối quỳ trước mặt nữ vương, nàng biết nữ vương đang cực kỳ tức giận rồi

"Quỳ lên!"

Thanh âm lành lạnh vang lên, Lạc Vũ ngẩng đầu mang theo gương mặt đáng thương nhìn nữ vương sau đó rất nhanh cúi đầu khom người vươn tay nhặt lên đôi đũa đặt dưới gối quỳ thẳng người. Đầu gối chạm lấy mặt đất lạnh lẽo cứng chắc đã đủ đau rồi càng huống hồ bây giờ lại có thêm đôi đũa nhô lên đè lấy xương chèn ép da thịt càng là một nỗi khổ không tên

"Lạc Nhất, mang roi ra đây!" Lửa giận trước đó chưa ngui giờ lại bùng phát trong lòng

"Chủ nhân..."

"Mẹ, người tha cho tỷ tỷ đi!"

Lạc Nhất và Lạc Tuyết đồng thời mở miệng nhưng hai người lại mang hai tâm trạng trái ngược nhau, Lạc Nhất bị ánh mắt Lạc Hàn uy hiếp đến run người chỉ biết lui xuống lấy roi lên

"Bốp..." Roi mây vừa đến tay Lạc Hàn không chút lưu tình quật xuống ba roi, mỗi roi mang đến một dấu đỏ sưng lên, Lạc Vũ cắn răng chịu đựng không cho mình phát ra tiếng nào, tay nắm chặt lấy ống quần cố gắng chịu đựng

"Mẹ, dù sao chỉ là bữa ăn người tha..."

"Căm miệng!"

"A!..."

Lạc Hàn tức giận trừng Lạc Tuyết sau đó vung roi quật đến gốc đùi của Lạc Vũ, năm roi liên tiếp rơi cùng một chỗ, không cần nhìn cũng biết đã là rướm máu rồi. Lần này Lạc Vũ cũng không nhịn được nữa, tiếng rên từ trong miệng tràn ra rồi trực tiếp ngã nhào về trước

"Quỳ thẳng lên!" Thanh âm vừa rơi xuống Lạc Vũ nhịn đau, tay chống lấy đất quỳ thẳng người lên, vừa thẳng người thì hai roi mang theo tiếng gió vung xuống nơi vừa rồi, Lạc Vũ cắn lấy môi dưới cố gắng không bị té ngã, trên trán lúc này cũng lấm tấm mồ hôi, móng tay khảm vào lòng bàn tay tạo nên vết đỏ

Mắt thấy nữ vương lại vung roi lên, Lạc Vũ nhận mạng nhắm chặt mắt lại chờ đau đớn đến

"Bốp" một tiếng thật mạnh nhưng đau đớn không có đến, Lạc Vũ mở mắt ra nhìn chiếc roi nằm trên đất một mặt không hiểu

"Không có sự cho phép của ta không được đứng lên! không muốn ăn thì đừng ăn nữa, căn dặn nhà bếp sau này không cần chuẩn bị, tự nó đói thì sẽ biết ăn!" Lạc Hàn mắt thấy đồ vật nhỏ run lẫy bẫy cũng không nỡ xuống tay nữa, tức giận ném đi roi trực tiếp lên phòng, sau đó Lạc Tuyết, Lạc Nhất cũng đi, bỏ lại cả căn phòng lạnh lẽo cùng Lạc Vũ

1Tiếng

2Tiếng

4Tiếng

Lạc Vũ quỳ đến cả người đều đổ mồ hôi, ướt cả một mảng lớn quần áo, đầu gối từ đau đớn đến tê dại đến đau nhứt như có trăm ngàn cây kim đâm vào, đau thấu tim

Một thao nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, lạnh đến trong xương khiến người bất tỉnh cũng bị đánh thức, Lạc Vũ động động thân thể cứng nhắc, đau đớn cũng cùng lúc tập kích theo sự thanh tỉnh của nàng, vùng vẫy lấy hai tay bị còng sắt cố định treo cao ở trên đầu, do thời gian dài bị còng mà da nơi đó cũng mất một lớp da mỏng tạo ra vết đỏ hằng, trọng lượng cả người đều đè lên đầu gối đang phải quỳ trên xích sắt, thời gian quỳ quá lâu nàng cảm thấy hai chân này đau đến nàng không dám cử động dù chỉ một chút

Mở mắt nhìn thấy tên trưởng ngục cầm theo ống tiêm, không cần nghĩ cũng biết bên trong chứa cái thứ quỷ gì, Lạc Vũ bỏ mặc đau đớn giãy giụa kịch liệt nhưng tựa hồ chỉ như châu chấu đá xe

Tận mắt nhìn thấy dịch thể từ từ rót vào trong người, Lạc Vũ như mất hết hy vọng từ giãy giụa kịch liệt đến dần dần trầm tĩnh, thân thể từ đau đớn đến cái gì cũng không cảm thấy được, thay vào đó là loại thoải mái đến không thể thoải mái hơn, nàng thả lấy tiếng từ càng ngày càng lớn, cười đến như trước giờ chưa từng vui như vậy, cười đến cả khóe mắt cũng chảy ra nước mắt, không biết nàng là vui vẻ do thuốc hay là một nguyên nhân nào khác

Tên nữ ngục trưởng kia cũng ném lấy ống tiêm qua một gốc chứa cả chục ống tiêm rỗng, mở khóa cho nàng, đứng nhìn nàng từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên một độ cong hài lòng

"Đây là báo ứng của ngươi! Ha ha, là ngươi, là chính tay ngươi giết đi người thân thương ta nhất, ta muốn ngươi sống không bằng chết!!! sống không bằng chết ha ha!!!" Lạc Vũ ôm lấy cả người cuộn tròn lại, bên tai nghe được tiếng nói của cô ta, nhưng nàng căn bản không hiểu cũng không còn sức lực đi hiểu, nàng đâu biết người thân của cô ta là ai, cũng đâu biết chính mình khi nào giết người thân của cô ta

Nói về người thân của tên nữ ngục trưởng này chẳng qua chỉ là một tên thất học lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, bởi vì gia đình khó khăn hắn liên tục nhận những vụ ám sát với quy mô nhỏ, sau đó nghe nói Lạc gia chiêu mộ người đến đảo hoang huấn luyện chọn ra người có thực lực, tiền lương cũng khá cao, lúc đó hắn cũng vì mưu sinh nên vào tham gia, sau đó bởi vì kinh nghiệm làm sát thủ bên ngoài nhiều năm mà được xếp vào 1 trong 50 người có thực lực. Từ đó được tiến vào Lạc gia làm việc

Trong một lần giao chiến với Thất Nguyệt Thập Ngũ thất bại mà phải chết dưới tay Lạc Vũ

Cũng từ đó trở đi suốt mấy năm cô ta luôn tìm kiếm nguyên nhân cái chết của anh trai cuối cùng ở thời điểm Lạc Vũ vừa vào tù thì cô nhận được một bức thư nạp danh ghi lại tất cả sự việc người anh luôn thương yêu cô phải trãi qua, ngọn lửa phục thù cũng từ đó bùng cháy dữ dội thiêu cả Lạc Vũ lẫn bản thân cô ta....

"Về phòng đi!" Lạc Vũ quỳ đến mồ hôi nhỏ giọt trên sàn nhà thì lúc này tiếng nói lạnh buốc kia vang lên, nàng không biết, nếu như tiếp tục có thể chống đỡ được bao lâu?

Mắt thấy Lạc Vũ chậm rì rì ngã trái ngã phải lên lầu Lạc Hàn cũng chỉ lắc đầu, suy nghĩ nên làm sao với đứa nhỏ này? Rồi cô lại hướng lên lầu mà đi

Lúc đầu cô chỉ muốn phạt đứa nhỏ một chút, nào ngờ mãi mê làm việc mà bỏ quên đi nàng còn quỳ ở đây, vội vã đi xuống thì thấy bóng người mảnh mai kia quỳ đến cô tịch yếu ớt, trong lòng cô cũng dâng lên cảm giác khó chịu đau nhói theo, đã bao giờ cảm giác khó chịu này càng ngày càng sâu đây?

Lạc Vũ đỡ tường chậm rãi đi về phòng, đầu gối đau đến vô cùng, từ lúc đó trở đi tựa như đêm nào nàng cũng mang theo đôi chân đau nhứt đi vào giấc mộng, bây giờ lại bị giày vò mấy tiếng đã khiến hai chân không còn sức lực, cố gắng lắm mới lê được vào phòng, vươn tay chống lấy bàn lại bị hụt, trực tiếp ngã nhào dưới đất

Đúng lúc một cảm giác bất thường trong cơ thể sản sinh, cả người đều đau nhứt lên, cảm giác như cả trăm ngàn còn kiến bò dưới da, dạ dày từng đợt buồn nôn, cả máu trong mũi cũng chảy ra. Lạc Vũ dùng hết sức còn lại trong người bò đến ngăn tủ bên cạnh bàn lấy ra một hộp, trong đó còn dư lại hơn 20 lọ dung dịch trong suốt, nàng nhanh tay bơm một lọ vào trong cơ thể, sau đó vật vã một hồi trên đất, rồi dần dần ngủ đi, đau đớn trong người cũng từ từ biến mất

"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị người mở cửa, Lạc Hàn liếc mắt nhìn thì thấy Lạc Tuyết đang chăm chú nâng niu chiếc hộp. Cô ta cũng vì tiếng động mà khép lại chiếc hộp, quay người nhìn về phía cửa chính, phát hiện là nữ vương đang nhìn chăm chăm chiếc hộp

"Ha ha...cái này là chỉ là con sâu con nuôi!" Lạc Tuyết biết không thể giấu cô cái gì, đành mở ra chiếc hộp cho cô xem, bên trong chỉ là một con sâu nhỏ bằng ngón tay, đang ôm chân ngủ khò

Lạc Hàn chỉ liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn thêm, đảo ánh mắt qua người Lạc Tuyết

"Chút nữa ngươi qua xem tiểu Vũ một chút, có tình hình gì báo cho ta biết!" chiến tranh lạnh giữa Lạc Hàn và Lạc Vũ cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc, trong lòng muốn quan tâm lại không muốn xuống nước đi quan tâm

"Con biết rồi, con đi liền!" Lạc Tuyết bỏ qua chiếc hộp nhỏ cầm lên thùng y tế chạy qua phòng Lạc Vũ, nhưng có kêu có gõ cửa thế nào người trong phòng cũng không mở cửa, cô ta bĩu môi trở về

.....

"Cứ tiếp tục làm theo kế hoạch đi, ta muốn triệt triệt để để loại bỏ Thiên Ảnh...và cả Thất Nguyệt Thập Ngũ!" Sáng hôm sau Lạc Hàn và Lạc Nhất đứng ngoài công viên trao đổi vài câu

"Chủ nhân, người có cần suy nghĩ kỹ không, trước đó người đã điều tra được nguồn gốc máy ghi âm và cũng đã loại bỏ tên phản bội kia rồi, dù sao Thất Nguyệt Thập Ngũ cũng là một tay thiếu chủ...."

"Chống đối Lạc gia...không thể giữ" Lạc Nhất muốn khuyên can nữ vương lại vô tình nhắc đến chuyện kia khiến nữ vương càng tức, từ sau khi Lạc Vũ bị bắt, cô cho người kiểm tra thật kỹ phòng làm việc, kết quả tra được dấu vân tay trên quyển tập Lạc Vũ tặng cô, nhưng chỉ dấu vân tay không cũng không nói lên được cái gì, cuối cùng cô chỉ cần giở một ít thủ đoạn thì bắt được người đứng sau lưng giỏ trò...người này không ai khác là tiểu Dung luôn đi theo Lạc Vũ, Lạc Hàn lần nữa cho người tra kỹ lai lịch cô ta, mới phát hiện cô ta có một đứa em gái bị chết vì cường độ tập luyện và hà khắc trên đảo mà chết đi

Ở đảo hoang nhiều lần thấy nữ vương đối xử đặc biệt với Lạc Vũ cô ta cũng mang lòng hoài nghi, rồi từ từ tiếp cận lấy lòng tin của nàng, tìm cơ hội trả thù Lạc Hàn, nhưng khi biết Lạc Hàn là mẹ ruột Lạc Vũ thì cô lại nghĩ cách trả thù khác, muốn chia cắt quan hệ, tình cảm của hai mẹ con họ, muốn Lạc Hàn mất đi thứ quý giá nhất, đặc biệt là muốn cô đích thân ra tay

Cơ hội đó cuối cùng cũng đến, khi nhận lấy quyển sổ Lạc Vũ đưa cho cô ta, cô ta liền lắp máy ghi âm vào trong, thứ nhất có thể biết được hành động tiếp theo của Lạc gia, thứ hai nếu như bị phát hiện thì cô ta sẽ không bị liên đới

Nhưng người tính không bằng trời tính, cô ta bị Lạc gia gài bẫy, bị bắt tại trận, dưới sự tức giận và tàn nhẫn của nữ vương, cô ta cũng là sống không bằng chết ở dưới tầng hầm đen tối, cuối cùng lựa chọn con đường tự tử giải thoát cho bản thân, trước khi chết còn nở một nụ cười thỏa mãn!!!

Giải quyết được kẻ phản đồ Lạc gia, Lạc Hàn cũng rất muốn đón Lạc Vũ về nhà dỗ dành nàng, bù đắp hiểu lầm trước đó với nàng, nào ai biết cô lại lựa chọn một con đường sai lầm là đưa nàng vào trại giam mong muốn ở nơi người luôn hại người không thể tin ai, có thể cho nàng một bài học không nên tin tưởng bất kỳ người nào để tránh nàng đạp lên vết xe đổ trước đó, cô tin những nội dung cô dạy nàng ở đảo hoang dư sức chống trả những người bên trong đó, đồng thời cô cũng không biết rằng kẻ thù lớn nhất của nàng không phải những tên tù kia mà chính là người đứng đầu trại giam, và cũng vì sai lầm này mà cô không cách nào bù đắp lại được những thống khổ nàng phải chịu đựng....

"Ngươi cứ theo lời ta mà đi làm, đừng kỳ kèo ở đây!" Tưởng rằng loại bỏ đi nội gián của Thất Nguyệt Thập Ngũ trong Lạc gia thì bên kia biết điều mà sống chừng mực, nào ngờ nghe nói gần đây liên kết với Thiên Ảnh đối phó Lạc gia, bất kỳ bang phái nào có hại với Lạc gia cô đều không thể giữ. Lạc Hàn nói xong cũng cất bước đi vào phòng, Lạc Nhất cũng ra khỏi Lạc gia đi làm chuyện nên làm, không ai phát hiện có một bóng người đang đứng run rẫy sau một bụi cây xum xuê không ai phát hiện, hai tay nắm chặt lấy quả đấm khiến cho các đốt ngón tay trắng bệch, tiếng răng rắc của các đốt cũng kêu liên hồi, nói lên người kia kiềm nén đến cỡ nào

"Rõ ràng biết không phải ta làm...lại đối xử với ta như vậy, mẫu thân...người thật sự đủ tàn nhẫn a, người muốn ta chôn cùng với Thất Nguyệt Thật Ngũ người mới cam lòng sao? Lạc gia...Lạc gia quan trọng hơn cả ta sao...ha ha...khụ khụ..." Lạc Vũ tức giận đến liên tục ho khan, từ trong kẽ tay che lấy miệng cũng thấm ra vết máu li ti

Hết đồng nhân 9

Edit: Trung thu đi chơi xong về nhà cho mn một chap chứ nga haha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp