Sát Thủ Nữ Vương

Chương 125: Đồng nhân 1


1 năm

trướctiếp

Edit có lời muốn nói

Phần đồng nhân này không liên quan phần phiên ngoại nhe mọi người. Có thể sẽ có một số tình tiết giống phần phiên ngoại và chính văn nhưng do ham hố nghiện cp này quá nên muốn viết thêm. Kỳ thực kiếm được một bộ truyện hợp khẩu vị thật khó cho nên đành phải ra tay viết tiếp vậy. Do phần phiên ngoại không đủ thỏa mãn đành làm liều viết thêm phần khác. Không biết nên BE SE hay HE đây. Nói chung phải xem tình tiết truyện cái đã, nhưng tui vẫn đứng bên phe HE hè hè

Câu chuyện này vẫn được tiếp nối phần kết của chính văn, về phần này, hiện tại chỉ đang nằm trong suy nghĩ của tui thôi, đồng thời phần này chắc không ngược như phiên ngoại đâu, nhiều nhất gãy tay gãy chân thôi kaka.

Thời gian đăng truyện sẽ không biết trước, nói chung là xong phần nào đăng phần đó, vì thế mọi người đừng hối đừng thúc giục, có hối thúc giục cũng vậy thôi, nếu chế nào có ý tưởng gì về nội dung truyện inbox với tui, nếu hợp tui sẽ đưa vào truyện (ưu tiên ngược nga haha)

Lời cuối: phần này có lẽ sẽ ngắn, vì trước mắt ý tưởng không nhiều, chỉ đột nhiên nổi hứng mà thôi

Chương 1

Buổi tối trong căn phòng rộng rãi tràn đầy những thú bông đầy giường thế nhưng người trên chiếc giường kia vẫn không tài nào ngủ được mà nguyên nhân cũng chính là thiếu thốn đi mùi vị của nữ vương đại nhân

Không hiểu vì sao từ sau khi từ công viên vui chơi trở về, nữ vương lại làm mặt lạnh với nàng, không thèm liếc nàng dù chỉ một ánh mắt. Thường ngày vào buổi tối của mỗi ngày nàng đều kì kèo cọ đến bên người của nữ vương nhằm chiếm lấy chiếc giường mềm mại nhân tiện chiếm luôn tiện nghi của cô. Ai ngờ tối nay nữ vương lại không lưu tình xách cổ trực tiếp ném nàng ra khỏi phòng, Lạc Vũ tay bận chân loạn vừa ngồi dậy ăn vạ định nhào vào phòng, người chưa kịp vào chỉ nghe "rầm" một tiếng, cái mũi đau đến lợi hại trực tiếp ăn bế môn canh, xém chút nữa tiêu luôn cái mũi

Dưới tình thế như thế chỉ có thể rủ đầu rủ mắt rủ hai tai như cái xác chết trở về phòng, ngã người lên giường suy nghĩ mãi rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Trước đó ở khu vui chơi nàng lần nữa gặp lại Tịch Thất và Nam Kỳ, chỉ thoáng qua thấy được sắc mặt nữ vương không tốt nàng đành phô diễn nói trùng hợp gặp nhưng trên thực tế là trùng hợp thật mà. Cho đến khi lần nữa vô tình gặp được Tịch Thất trong phòng vệ sinh, có lẽ hôm nay nàng ra ngoài không xem hoàng lịch nên mới xui xẻo hoặc giả lại lần nữa thấy Tịch Thất khiến cho bước chân hoảng loạn chân này đạp chân kia

Mắt thấy sắp phải nhiệt liệt hôn lấy đất mẹ vĩ đại lại bị một cái ôm ấm áp kéo vào trong lòng, Lạc Vũ lăng lăng nhìn theo con ngươi mang lấy tò mò của người trước mắt khiến nàng hoảng loạn sởn cả gai óc, nàng sợ, sợ Tịch Thất nhớ lại tất cả, sợ những gì cậu ấy đối xử với mình

"Khụ khụ..." đột nhiên thanh âm bay bổng mà yếu ớt vang lên bên tai để hai người phục hồi lại tinh thần nhìn sang một bên thì thấy được Nam Kỳ che miệng ho khan còn có...Còn có nữ vương hai người một mặt xanh mét nhìn họ. Lúc này Lạc Vũ mới phát hiện tư thế của họ là ám muội đến dường nào

Lạc Vũ vội vàng tránh thoát cái ôm của Tịch Thất, gương mặt ái náy cười hề hề chạy đến phía mẫu thân đại nhân, người chưa kịp chui vào lòng cô thì bên tai đau nhói xách chân chạy theo, kết quả là Vũ thụ bị nữ vương điện hạ xách lỗ tai kéo về trong xe trực tiếp hướng đến Lạc gia mà chạy, cuộc chơi kia chính thức như vậy mà tuyên bố tử vong

Còn về Tịch Thất và Nam Kỳ cũng trở về nhà với mỗi người một suy nghĩ

Sáng sớm ngày hôm sau Lạc Vũ ôm một đóa hoa nhìn như còn lớn hơn cả nàng chạy đến trước cửa phòng làm việc của nữ vương chờ cô làm việc xong ra ngoài muốn tạo bất ngờ cho cô, tối qua nàng lăn lộn không ngừng suy nghĩ kết quả rút ra được một kinh nghiệm xương máu đó là hủ giấm của nữ vương bị đổ, mewo~ vì thế nàng quyết định nếu như sao này lỡ như gặp cái tên Tịch Thất kia phải co chân chạy thật nhanh nhanh để tránh nàng phải mỗi đêm phòng không chiếc bóng, ôm thú bông ngủ một mình~ô ô

Lạc Vũ đứng ngoài cửa chờ mãi chờ mãi không thấy nữ vương ra ngoài, đứng đến hai chân phát tê thì nàng lại ngồi xổm ôm bông ngay trước cửa. Nàng nào biết nữ vương là người cuồng công việc đến dường nào qua cả buổi trưa sắp đến chiều mới mở cửa ra ngoài

Lạc Hàn thì cứ mãi mê với công việc từ sáng đến chiều cảm thấy cả người ê ẩm, nhìn lên đồng hồ mới phát hiện đã là giờ chiều rồi. Cô bỏ xuống công việc trong tay mở cửa đi ra ngoài, không ngờ vừa mở cửa đã bị một cục thịt kèm theo một đóa hoa kếch xù nhào đến khiến cô không kịp trở tay lùi ra sau mấy bước

Còn về phần Lạc Vũ, do ngồi quá lâu cả hai chân đều mất tri giác khi nàng vừa nghe được tiếng mở cửa đã vội vã ngồi dậy đi được vài bước lại ngã nhào về phía nữ vương, một tay ôm bông một tay chạm phải nơi đầy đặn mềm mềm lớn hơn cả bàn tay của nàng nữa

"Ắt xì..." kèm theo đó là một loạt tiếng hắc xì, mà chủ nhân không phải ai khác chính là cái người trời không sợ đất không sợ lại sợ dị ứng hoa kia

"Mẹ, tặng người, đừng giận con nữa có được không?" Lạc Vũ hai mắt to tròn long lanh bán manh cực kỳ lấy lòng nữ vương, tay cầm đóa hoa không ngừng lắc lư qua lại trước mặt nữ vương, và kết cục của đóa hoa lắc qua lắc lại kia từ trong tay Lạc Vũ bay thẳng đến trong tay nữ vương không một cái nhìn trực tiếp tung bay trên không trung, sau một loạt vũ điệu bay nhảy liền trực tiếp đáp thẳng xuống tầng lầu dưới đất, tan thành những cánh hoa lộng lẫy

Lạc Vũ dùng cặp mắt uỷ khuất ba ba nhìn nữ vương đại nhân, vừa định mở miệng nói cái gì thì tai trái đau đớn khiến nàng nuốt luôn lời muốn nói vào bụng, hai tay trực tiếp ôm lấy cánh tay đang véo lấy lỗ tai của nàng

"Lạc Vũ! ngươi là cố ý có phải không?"

"Đương nhiên là cố ý!" cái gì cố ý hay không cố ý chứ, đương nhiên là nàng cố ý rồi, cố ý đi mua một đóa hoa thiệt đẹp thiệt to tặng cho nữ vương nga

"Bốp" một tiếng vang lên, bên má trái nóng cay cay gương mặt hơi nghiêng sang một bên, tuy lực đạo không tính quá mạnh nhưng cũng khiến nàng sinh đau

"Mẹ?"

"Ngươi là cố ý muốn ta bị hắc xì sao, rõ ràng biết ta bị dị ứng phấn hoa còn đem mấy thứ linh tinh kia tới?" Lạc Hàn mặt lạnh nhìn gương mặt biến hóa của Lạc Vũ mà sinh nghi

"Không không không phải con chỉ muốn dỗ dành hủ giấm của người nên tặng hoa cho người vui thôi, ai biết người bị dị ứng hoa chứ!" Lạc Vũ uỷ khuất ba ba thanh âm nói chuyện cũng càng nói càng nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai nữ vương

Nữ vương lúc này mặt đầy hắc tuyến lấy tay xoa thái dương phát đau, tuy rằng hôm qua khi thấy nàng và Tịch Thất ôm nhau trong lòng cực kỳ không vui, tối qua ném nó về phòng chủ yếu là trong bang có một số việc cơ mật không tiện cho nó biết, nào ngờ đứa nhỏ này hôm nay lại bày trò khiến cô không biết cười hay khóc về cái ngốc của nàng

Một người trầm tư suy nghĩ một người cúi đầu uỷ khuất một hồi cho đến khi tiếng "ọt ọt" trong bụng ai kia vang lên

"Con đói rồi!" Lạc Vũ ngẩng đầu dùng cặp mắt to trắng đen rõ ràng kèm theo đỏ ửng bên má nói với nữ vương, có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương

Lời vừa thốt ra nữ vương trực tiếp đen mặt, "Sáng đến giờ chưa ăn gì?"

"Đều tại người!" có trời mới biết tối qua nàng luôn suy nghĩ đến trời tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng đi ngủ, vừa ngủ thì ngủ đến trưa bỏ lỡ bữa sáng, buổi trưa cũng vì nữ vương không ra ngoài mà mất luôn cho nên tất cả chuyện này Lạc Vũ đều quy tội lên đầu nữ vương

"Ta?" đứa nhỏ này càng ngày càng to gan, chuyện gì cũng đỗ lỗi hết cho cô? bây giờ là tình hình gì đây! cái mông nhỏ lại ngứa rồi?

"Đều tại người đều tại người đều tại người a" lời quan trọng phải nói ba lần, vừa nói Lạc Vũ phóng chân chạy như bay xuống đại sảnh chờ dùng cơm để tránh ở đây lại phải chịu khổ thể xác. Lạc Hàn bất đắc dĩ cũng lắc đầu đi xuống nhân tiện căn dặn đầu bếp làm món đứa nhỏ kia thích

"Chủ nhân!" Bữa cơm ăn được một nữa thì Lạc Nhất mang theo gương mặt trắng bệch đi đến bên cạnh Lạc Hàn, Lạc Hàn ngửi được mùi tanh ngọt trên người Lạc Nhất khẽ nhíu mày, liếc qua thấy Lạc Vũ đang vùi đầu mặt đầy thỏa mãn đào cơm trong chén. Cô bỏ đũa xuống lên thư phòng với Lạc Nhất

"Hàng đi giữa đường bị cướp? ngươi đang nói chuyện đùa sao?" trong thư phòng vang lên tiếng tức giận của Lạc Hàn, Lạc Nhất quỳ một chân trên đất chỉ đành cúi đầu không dám lên tiếng

"Chuyện thế nào?" Lạc liếc nhìn Lạc Nhất một mặt xanh xao thầm nghĩ, võ nghệ của Lạc Nhất trước nay chưa từng thua ai nhưng có thể làm hắn bị thương cũng có thể nói đối phương lấy mạnh cỡ nào

"Trên đường đưa hàng đến kho A để giao dịch với lão Thái, khi đi được nữa đường bổng nhiên xông ra rất nhiều người có thể gấp ba lần số người thuộc hạ dẫn theo, trong đó có rất nhiều người giỏi võ, cả vũ khí mang trên người cũng là hạn nặng nên..." Lạc Nhất nói đến đây thì không dám nói tiếp

Lạc Hàn châm lấy điếu thuốc suy ngẫm một hồi, xưa nay mỗi khi Lạc gia giao dịch hàng hóa đều là mỗi lần giao dịch khác nhau, đường đưa đi của hàng cũng thay đổi liên tục, tại sao đối phương lại biết đường đi hàng hóa của Lạc gia, trừ phi..."Nội dung giao dịch bị tiết lộ!"

"Nhưng chỉ có người và thuộc hạ biết và...."Lạc Nhất nói một nữa thì im bặt

"Nói!"

"Mấy hôm trước trong lúc vô tình trò chuyện với tiểu thư thuộc hạ lỡ lời..." Lạc Nhất nói đến đây cả đầu đều là mồ hôi hột, gia pháp của Lạc gia không phải hắn chưa từng trãi qua, mỗi lần như thế đều giày vò chết người, nhưng trước giờ hắn xem Lạc Vũ như người nhà, cho nên hắn không đề phòng chuyện này

"Xuống hình phòng lãnh 50 côn...cho phép ngươi nghỉ hai ngày dưỡng thương...lệnh Lạc 13 Lạc 14 truy tìm tung tích kho hàng"

"Vâng, tạ chủ nhân khai ân!" Lạc Nhất lau mồ hôi trên trán rồi lui khỏi phòng, vẫn may Lạc Hàn cho hắn thời gian hai ngày dưỡng thương, nếu không sau khi chịu đòn còn phải vác theo một thân vết thương đi làm việc thế nào hắn cũng đoản mạng

Lạc Nhất đi không bao lâu thì Lạc Hàn cũng nối gót xuống phòng khách, lúc này Lạc Vũ vẫn còn vùi đầu vào chén cơm như muốn chôn luôn cái đầu nàng vào chén, Lạc Vũ đang ăn cơm bỗng dưng cảm thấy có một cơn gió bay qua lạnh cả sống lưng, nàng ngẩng đầu lên nhìn phát hiện Lạc Hàn đang ngồi đối diện dùng cặp mắt mang đầy nghiền ngẫm nhìn nàng, nhưng trong cái nghiền ngẫm đó mang theo một chút tia sát ý, Lạc Vũ dựng cả tóc gáy cả người run lên, ngay cả tay cầm lấy đũa cũng rớt xuống, nàng làm gì sai sao? Làm gì sai sao? Không có a!!!

Tất cả phản ứng của Lạc Vũ bị Lạc Hàn thu vào trong mắt, đứa nhỏ này luôn ở sau lưng cô làm chuyện lung ta lung tung, hiện tại người đứng đầu Thiên Ảnh có cũng như không, bây giờ có thể chống đối lại Lạc gia cũng chỉ có Thất Nguyệt Thập Ngũ kia, không biết nó lại muốn giở trò quỷ gì?

Lạc Vũ vừa ăn vừa liếc trộm biểu tình của nữ vương đại nhân, ngay cả món ăn ngon trước mặt cũng mất đi khẩu vị a, nhai như nhai sáp, bữa ăn cứ như vậy tiếp diễn trong im lặng, mỗi người mang theo một suy nghĩ

Hết chương 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp