Mễ Chu thề sống chết đòi quyền lợi đi tắm rửa một mình, vì thế Trịnh Viễn đành chiều lòng y, mình đi tắm trước, đúng năm phút đồng hồ, Trịnh Viễn trên người chỉ khoác áo tắm đi ra ngoài, ngồi ở bên giường, nhìn thẳng vào Mễ Chu.
"Làm, làm cái gì........"
"Làm."
"..........Ý em là chẳng có gì!!!!"
Mễ Chu mặc kệ hắn, phi thân chạy đến phòng tắm đi tẩy rửa, kỳ trái rồi cọ phải, rất nhanh liền xong, nhưng lại cứ kỳ mãi mà không muốn ra ngoài. Trịnh Viễn rõ ràng là cố ý không chuẩn bị áo tắm cho y, nhìn xung quanh phòng tắm, thứ duy nhất có thể dùng được là một cái khăn tắm không quá lớn, Mễ Chu nhìn qua một chút, vừa vặn che hết cái mông.
Cái kiểu nửa che nửa đậy này còn không bằng quang minh chính đại, Mễ Chu nắm hai tay, cao giọng đọc mười chữ vàng của Lâm Hiên: "Là nam nhân phải dũng cảm bước ra đối mặt! Là nam nhân phải dũng cảm bước ra đối mặt! Là nam nhân phải dũng cảm bước ra đối mặt!"
Cuối cùng lại nghĩ, à nghĩ, vẫn phải cẩn thận bổ sung một câu, "Tuyệt đối không để bi kịch của Lâm Hiên ca cùng Từ Thương ca – bảy năm mới lăn lộn trên giường này sinh ra trên người mình......"
Cho nên, sau khi nghĩ như vậy, Mễ Chu cũng bừng lên dũng khí, không mặc gì, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng tắm.
Trịnh Viễn nằm nghiêng trên giường, trong tay cầm một ly rượu đỏ hưởng thụ cuộc sống, nhìn Mễ Chu đi ra ngoài tựa như rất hài lòng, một chút cũng không ngoài ý muốn, hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Mễ Chu nằm xuống, Mễ Chu lại bước thật chậm, cố ý kéo dài thời gian, vừa đi, vừa châm chọc nói, "Viễn ca, hiện tại bộ dáng của anh rất giống một khách làng chơi......."
"Đi mua vui làm sao giống như vậy..." Không đợi Mễ Chu nói xong, Trịnh Viễn xoay người một cái áp người lên, "Nếu cả đời cùng một người mua vui, cái này gọi là làm chuyên nhất."
Nói xong, Trịnh Viễn lại uống một ngụm rượu đỏ, sau đó đặt ly lên đầu giường, Mễ Chu còn chưa kịp nói gì, liền tiếp nhận một nụ hôn thơm mùi rượu đỏ.
Mễ Chu không thích uống rượu, cũng không uống rượu, tuy nhiên lại không thể nói rõ được hương vị của loại rượu nho được ủ lâu năm này, nhưng y có thể cảm giác được một chút, rượu nho này vô cùng dễ uống, trong khoang miệng của Trịnh Viễn còn thoang thoảng mùi hương. Mễ Chu khẽ lướt qua đôi môi của Trịnh Viễn, cảm giác rõ ràng không đủ, không tự giác được mà đem đầu lưỡi vươn vào trong khoang miệng của Trịnh Viễn muốn nhiều hơn, kết quả bị Trịnh Viễn bắt cá trong thau, lúc này, cả hai cùng dây dưa, triền miên không tách ra được.
Kết thúc nụ hôn, Mễ Chu đã đỏ bừng khuôn mặt, màu đỏ của vành tai tựa như màu của rượu nho kiều diễm mà ướt sát, Trịnh Viễn cười cười, lại cầm ly rượu lên, "Thích như vậy không?" Nói xong lại uống một ngụm, chế trụ miệng của Mễ Chu, đưa rượu vào bên trong.
Lúc này, Trịnh Viễn hôn rất chậm, hắn đem đầu lưỡi từ từ chạm vào đầu lưỡi của Mễ Chu, từng chút, từng chút một, rồi lại dây dưa khiêu khích, một chút rượu đỏ theo khóe môi của Mễ Chu từ từ chảy xuống, lúc chảy xuống ngực, Trịnh Viễn liền lấy tay, giúp y lau sạch sẽ. Bàn tay mang đầy vết chai từ từ chạm qua làn da non mịn của Mễ Chu, sau cùng dừng lại trên hai điểm hồng anh trước ngực, không muốn ly khai, ngón cái cùng ngón trỏ thô ráp phối hợp vuốt ve, Mễ Chu hé miệng muốn thở, lại bất tri bát giác rên lên một tiếng "Ừm..."....
Vừa mới bắt đầu bị Trịnh Viễn kích thích có chút ngứa ngáy, đã vài lần muốn trốn chạy đều bị Trịnh Viễn bắt được, một bàn tay ôm eo của y, để cho Mễ Chu hoạt động trong phạm vi kiểm soát của mình.
Nụ hôn của Trịnh Viễn dường như có mang theo ma lực, loại ma lực ấy, loại ma lực ấy mang theo hương thơm của rượu đỏ khiến Mễ Chu ngày càng không thể vùng vẫy, hoặc nói là ma lực kia đã hút hết khí lực vùng vẫy của y, sau khi Trịnh Viễn đã ăn đủ liền buông tha cho đôi môi của Mễ Chu, cả người y đã xụi lơ tựa vào lồng ngực của Trịnh Viễn, đôi mắt mơ màng nhìn Trịnh Viễn, trong mắt đều là hơi nước mờ ảo.
"........."
Nhưng mà cái gì cũng chưa làm a, nhìn bộ dáng của Mễ Chu xụi lơ như vậy, Trịnh Viễn không thể khống chế được chính mình, một cỗ nhiệt lưu kêu gào tràn xuống thân dưới, toàn bộ máu trong người cũng mất đi khống chết mà hướng về nơi ấy mà chảy ào ạt.
"Em đúng là......."
Trịnh Viễn chưa nói xong liền hôn lên đôi môi của Mễ Chu, lúc này, một chút sức lực phản kháng của Mễ Chu đều không có, y ngoan ngoãn hé miệng, vươn ra đầu lưỡi mặc Trịnh Viễn tấn công, chẳng qua bây giờ, Trịnh Viễn cũng không lưu lại ở đôi môi của Mễ Chu quá lâu, chẳng qua là mấy nụ hôn ngắn, sau đó theo đường cong của khuôn mặt mà trượt xuống.
Trịnh Viễn nhẹ nhàng hôn cổ Mễ Chu, mỗi một chút da thịt cũng không nguyện ý buông tha, hắn dùng răng nanh cắn nhẹ, cảm thụ được mạch đập của Mễ Chu bởi vì động tác của mình mà đập nhanh hơn, nhiệt độ ấm áp, toàn bộ đều là của mình.
Em sắp, toàn bộ đều là của anh.
Mỗi một tấc da thịt, mỗi một tấc cốt nhục, còn trái tim kia, đều là của anh.
Ai cũng không thể cướp đoạt.
Cảm giác được Trịnh Viễn đem hạ thể của mình nuốt vào trong miệng, Mễ Chu thật sự kinh sợ, không nói đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, khoang miệng, nhiệt độ luôn cao hơn so với bên ngoài, Trịnh Viễn nhẹ nhàng âu yếm từng tấc, từng chút nhỏ, chút nữa còn chạm đến gốc của phân thân. Mỗi một lần như vậy khoái cảm khiến Mễ Chu không ngừng run rẩy, sau cùng hay hay đan vào tóc của Trịnh Viễn, như thế nào cũng không muốn buông tay.
Mặc dù Trịnh Viễn cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhưng kết cấu cơ thể tương tự cũng không làm khó Trịnh Viễn yêu thương Mễ Chu, để y đạt dược khoái cảm, miệng vừa nuốt vừa nhả. Đồng thời còn đem lưỡi quét qua lỗ nhỏ trên đỉnh, mỗi một lần ra vào đều có thể cảm nhận được thân thể của Mễ Chu cứng lại, khẽ run rẩy, thanh âm tràn ra vô cùng yếu ớt, nhưng mỗi một hơi thở, mỗi một thanh âm dùng giọng mũi đều mang theo mê người không thể tả được.
Nghe thấy thanh âm của Mễ Chu, Trịnh Viễn cảm giác được y sắp không nhịn được, tốc độ nuốt nhả cũng nhanh hơn, Mễ Chu hướng hắn cầu xin buông tha thế nào cũng không chịu dừng lại, cuối cùng, Mễ Chu kêu lên hai tiếng tựa như hài tử khóc, sau đó đem tất cả phóng ra trong miệng Trịnh Viễn.
Thân thể của Mễ Chu lập tức nhuyễn xuống, Trịnh Viễn dễ dàng đem Mễ Chu trở mình một cái, dư vị khoái cảm vừa rồi làm cho đầu óc của y hoàn toàn trống rỗng, không quản được chuyện kễ tiếp xảy ra, liền cảm giác được ngón tay của Trịnh Viễn, chậm rãi đưa vào mặt sau của mình.
Trịnh Viễn đem bôi trơn xoa đều lên nụ hoa nhỏ của Mễ Chu, sau đó bôi trơn trên tay của mình, đầu tiên dùng một ngón tay dò xét đi vào.
Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên dị vật làm cho Mễ Chu vô cùng khó chịu, Trịnh Viễn khẽ an ủi vài câu "Không nên cử động", nhưng Mễ Chu vẫn như con cá nhỏ, không ngừng vặn vẹo thân thể của mình, cự tuyệt ngón tay của Trịnh Viễn hướng sâu vào cơ thể.
"Ngoan nào, thả lỏng một chút." Trịnh Viễn tạm dừng động tác phía dưới, một cánh tay nắm lấy eo của Mễ Chu, hôm nay hắn lại phát hiện ra một điều mới mẻ, Mễ Chu thích được mát xa ở thắt lưng cùng hai bên sườn.
Quả nhiên Mễ Chu không còn động loạn nữa, nằm ngoan ngoãn, Trịnh Viễn nhân cơ hội tiến thêm một ngón tay, Mễ Chu chỉ hơi giật giật eo, nhưng phản ứng không quá kịch liệt.
Thăm dò trở nên thuận lợi hơn, khi Trịnh Viễn đem ba ngón tay rút ra, lúc hoàn toàn rút ra, hắn thấy đóa hoa nhỏ của Mễ Chu còn chưa kịp khép lại, lại khẽ khép mở, vô thanh vô thức mời gọi, Trịnh Viễn rốt cục không nhịn được nữa.
Bởi vì là lần đầu tiên, Trịnh Viễn áp dụng tư thế mặt đối mặt mà tiến vào, khi hắn xoay Mễ Chu để y đối diện với mình, Mễ Chu liếc mắt nhìn phía dưới của hắn một cái, sau đó hai con mắt đang khép hờ của Mễ Chu hoàn toàn mở lớn.
".........Sao lại trở lên lớn như vậy?!"
Mễ Chu còn sợ Trịnh Viễn không rõ, vừa nói vừa chỉ vào, cũng khó trách Mễ Chu có phản ứng như vậy, y luôn nghĩ chỗ đó của nam nhân chỉ khi được khiêu khích mới có thể rơi vào trạng thái hưng phấn như vậy, nhưng mà mình còn chưa làm cái gì cho Trịnh Viễn a, sao lại thành ra như vậy!?
"Chỉ nhìn em thôi cũng thành như vậy rồi......."
Biểu tình của Trịnh Viễn lúc này vô tội đến chết người, huống chi hắn cũng ăn ngay nói thật, Mễ Chu nhìn đối phương, quả thực không cùng cấp bậc với tiểu huynh đệ của mình, suy nghĩ đến chuyện cái đó sắp tiến vào cơ thể mình, mở miệng liền cầu xin tha thứ.
"........Viễn ca, nhẹ chút a," Mễ Chu lại nghĩ nghĩ, cảm giác có phần không đủ chân thành, vì thế liền chu môi, lộ ra một nụ cười đặc biệt ủy khuất, "Em sợ đau lắm."
Sau đó sự thật đã chứng minh, những lời vừa rồi Mễ Chu đừng nói còn hơn, "Em sợ đau" mấy chữ này hoàn toàn khơi dậy thuộc tính S ẩn tàng trong cơ thể Trịnh Viễn nhiều năm, hắn nóng vội đến mức không kịp từ từ đẩy vào, xông vào cơ thể Mễ Chu một lần là đến gốc.
"Chờ.....!!"
Mễ Chu còn chưa nói xong, Trịnh Viễn đã đem chân của y làm thành hình dạng chữ M, mượn lực trên lưng bắt đầu chậm rãi vận đọng, dù sao mặt sau của nam nhân cũng không phải để làm chuyện đó, trực tràng chịu đựng chút cảm giác áp bách để cho Mễ Chu có cảm giác khó chịu, từng trận mê muội khiến y không thể nào mở miệng nói lên lời...
Mà đương nhiên Trịnh Viễn cũng không có nghe Mễ Chu nói, nếu lúc này mà có thể "chờ" được, thì đã không phải là nam nhân. Vốn định sẽ nhẹ nhàng tiến công, hơn nữa bôi trơn cũng vừa mới được làm, mãi đến khi dùng tay kích thích ra dịch ruột non, Trịnh Viễn mới lựa chọn tiến vào, cho nên Mễ Chu cũng không quá đau nhức, theo vận động của Trịnh Viễn mà dần trở nên mê muội...
Trịnh Viễn nhanh dần, nhanh dần, Mễ Chu không khỏi bị đưa đẩy, theo bản năng túm lấy khăn trải giường mới có thể bảo trì cân bằng, còn Trịnh Viễn vẫn đang cố gắng len lỏi vào giữa hai chân Mễ Chu, tìm cho mình càng nhiều không gian hoạt động. Sau cùng Mễ Chu không nhịn được mà lên tiếng.
"VIễn ca.... anh đừng tách.... Ưm.... Đã đến cực hạn... Lúc còn nhỏ thân thể em không tốt.... Về sau còn bị giãn dây chằng Dora... anh muốn em bị nữa... hay sao......"
Trịnh Viễn biết sai liền thay đổi, lập tức buông chân Mễ Chu, để hai chân y khoác lên bả vai của mình, một bàn ây giữ eo, một nắm lấy phân thân đã ngóc đầu lên của Mễ Chu.
Mễ Chu chịu cả hai phía kích thích, nhất là khi Trịnh Viễn đánh vào điểm khoái cảm, toàn thân thể run lên, không tự chủ mà rên rỉ, Trịnh Viễn thăm dò tìm thấy điểm ấy, lại càng cố gắng đâm vào, từng đợt khoái cảm tê dại chạy dọc theo xương sống lên đến não bộ, thanh âm của Mễ Chu lại càng gấp gáp, kiều mị hơn.
Trịnh Viễn tựa hồ như không muốn buông tha Mễ Chu đơn giản, đang lúc âm điệu của Mễ Chu ở mức cao nhất, Trịnh Viễn liền ngăn chặn môi y bằng một nụ hôn sâu, Mễ Chu sợ tới mức thiếu chút nữa thì cắn vào hắn, Trịnh Viễn cũng không sợ hãi, ở phía dưới vẫn tiếp tục tiến công, Mễ Chu đành phải đem tất cả biểu đạt của mình chuyển sang hôn môi, truyền đạt lại cho Trịnh Viễn.
Mỗi lần hôn môi Mễ Chu đều ở trạng thái bị động, có điều bây giờ, y liều mạng giữ lấy, sau cùng còn liều lĩnh mút lấy đầu lưỡi Trịnh Viễn, nửa người dước bị động cùng nửa người trên chủ động tạo thành tương phản mãnh liệt, cuối cùng, Mễ Chu cắn nhẹ vào đầu lưỡi Trịnh Viễn, phía dưới lại không chịu dược mà xuất ra.
Trịnh Viễn cũng không kiên trì thêm được bao lâu, Mễ Chu đạt đến cao triều, đóa hoa phía dưới cũng không ngừng co rút, ấm áp gát gao vây quanh khiến Trịnh Viễn luật động thêm vài cái, sau đó cũng gầm nhẹ đem tất cả tinh hoa của mình lưu lại trong cơ thể của Mễ Chu.
Em là của anh.
Sau khi kết thúc, Trịnh Viễn vẫn duy trì một tư thế, ôm Mễ Chu, không muốn buông ra.
Thật sự là của anh.
☆, ヽ(? ? ? )メ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hu hu hu hu rất nghĩ muốn muốn trường bình a. . . . . .
Dê: edit 1 chương này = 3 chương khác! cuối cùng cũng xong ....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play