Trịnh Viễn làm đại thần, sau khi đùa giỡn Mễ Chu, tinh thần vô cùng sảng khoái, tốc độ vẽ tranh cũng nhanh hơn hẳn, chạy đến nhà Mễ Chu ăn hết ba bát cơm đầy, khiến Mễ Chu trợn mắt há mồm, cầm muôi cơm không biết nên lấy tiếp hay thôi.
Hôm nay là ngày nghỉ dài hạn đầu tiên, đương nhiên Trịnh Viễn sẽ dính lấy Mễ Chu, hai người chen chúc trên sô pha nhỏ xem ti vi. Vai chạm vai, đột nhiên Mễ Chu hỏi hắn không biết ngày mai sẽ như thế nào.
".......Ừm......." Biểu tình của Mễ Chu có phần khó xử, "Viễn ca, em có chuyện này..."
"Chuyện gì nào?"
Trịnh Viễn hỏi có chút vô tâm, ánh mắt vẫn dán lên màn hình ti vi, bất quá thấy Mễ Chu mãi chưa trả lời, mới chú ý đến biểu tình của Mễ Chu có điểm không đúng lắm.
"Em.........."
"Được rồi, không muốn nói thì thôi." Trịnh Viễn phất tay, nhìn bộ dáng ấp úng của Mễ Chu trong lòng có điểm không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Cho dù hai người đang nói là yêu đương, nhưng không gian tự do cho các đối phương là không thể thiếu, giống như Mễ Chu có muốn nói hay không vậy, y cũng không nói dối, nhưng một khi đã khó nói, Mễ Chu thà lựa chọn không nói.
Hai người cứ như vậy mà trầm mặc xem ti vi xong, Trịnh Viễn thấy thời gian không còn sớm liền chào hỏi Mễ Chu rồi ra về, sau khi về liền tắm rửa sạch sẽ, nhìn các bình luận trên blog, mọi người không ngừng dự đoán quan hệ của mình cùng Mễ Chu, tâm tình liền tốt lên không ít, cầm điện thoại nhắn tin cho Mễ Chu, nói một câu ngủ ngon liền quyết định đi ngủ.
Khi Trịnh Viễn tỉnh ngủ đã là giữa trưa, thật lâu không ngủ dậy muộn như vậy, tự nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn với giấc ngủ hôm nay, đến tủ lạnh lấy một ly nước canh, vừa xem tin tức của ngày hôm nay, trong lòng tính toán xem hôm nay nên làm cái gì.
Lúc này Khưu Tuyền gọi điện thoại, nói tối hôm nay tổ kịch tổ chức tiệc, hỏi Trịnh Viễn có muốn tham gia hay không, Trịnh Viễn suy nghĩ xong liền nói với Khưu Tuyền muốn hỏi ý Mễ Chu một chút.
Trịnh Viễn nghĩ đến cũng không có vấn đề gì, người trong đoàn làm phim cũng không nhìn đến hắn, nhiều hơn vài người biết hắn cũng chẳng có gì to tát, dù sao người sống trong hắc đạo cũng có quy củ, một khi đã rời khỏi hắc đạo rồi, tất cả những ân oán trước kia đều không nhắc tới nữa, phương diện này, tất cả mọi người trong tổ chức được Lâm Hiên xử lí rất tốt.
Nếu hôm nay đưa Mễ Chu đi tham gia hội họp với đoàn là phim, liền thẳng thắn thừa nhận thân phận thân phận Lộ Mang của mình, Trịnh Viễn ngốc nghếch cầm điện thoại mơ mộng một phen khi Mễ Chu biết hắn là Lộ đại thần,cố đè nén cảm giác muốn nói ra luôn trong điện thoại, cảm giác này, vẫn là gặp mặt rồi nói thì tốt hơn.
Khi Mễ Chu nhận điện thoại của Trịnh Viễn vẫn còn đang mơ mộng, cho nên lời nói mang theo rất nhiều vui vẻ, "Mễ Chu, em đang làm gì thế?"
"Em đang ở nhà bạn....." Mễ Chu nói rất chậm, đầu bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, giống như thật sự đang ở nhà ai đó.
"Bạn?" Trịnh Viễn nói lại, bạn của Mễ Chu? Thật ít khi nghe y nói .... Bất quá đây không phải là chuyện chính, vì thế Trịnh Viễn nói luôn, "Tối hôm nay đoàn làm phim tổ chức tiệc nhỏ, Khưu Tuyền bảo anh hỏi em xem có đi hay không?"
".........Tối hôm nay?" giọng nói của Mễ Chu hiện lên khó xử, "Em.......Em chắc là không đi được rồi, giúp em nói lại với Khưu Tuyền được không?"
"..........Không đi?" Trịnh Viễn lại càng cảm thấy kỳ quái, trước kia chỉ cần là chuyện liên quan đến đoàn làm phim, mặc kệ có chuyện gì, Mễ Chu đều nhất định đi bằng được, bây giờ nhóm nhân viên trọng yếu của đoàn làm phim mở tiệc mà y lại không đi, thật sự là rất kỳ quái.
Trịnh Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định nói thêm một câu, "Dù đại thần tới em cũng không đi?"
"........." Mễ Chu rõ ràng đang đấu tranh tinh thần, bất quá cuối cùng vẫn là hữu khí vô lực mà nói ra, "Em.......Em không không đi đâu, bạn của em ở đây, không thể đi được."
Trịnh Viễn nói một câu tạm biệt, sau đó cúp điện thoại. Hắn cảm thấy tâm tình hôm nay không ổn, luôn đem hỉ nộ ái ố bộc lộ hết ra bên ngoài, cư nhiên gọi điện cho Khưu Tuyền để cho Khưu Tuyền nghe ra được hắn không vui vẻ.
"Đại thần, anh làm sao vậy? Vừa nãy còn rất tốt mà?"
Ngữ khí của Khưu Tuyền còn mang theo nghi vấn lại khiến Trịnh Viễn càng không vui vẻ, hắn vội vàng nói mình và Mễ Chu sẽ không đi, để cho Khưu Tuyền chịu trách nhiệm toàn bộ, sau đó liền lấy cớ muốn đi vẽ tranh mà cúp điện thoại.
Trịnh Viễn cũng không hiểm tại sao mình lại như vậy, trước kia dù có chuyện gì, bản thân đề có thể xử lý vô cùng tự nhiên, hắn vẫn luôn cảm thấy trời sinh mình bình tĩnh hơn người, nếu không thì trong đầu bị thiếu mất dây thần kinh, cũng đã 30 tuổi mà chưa từng cảm giác qua cái gì là hoảng hốt, cái gì là bộc lộ tình cảm.
Nhưng hôm nay chính là ngoại lệ, Trịnh Viễn đứng ngồi không yên, đóng mở phần mềm vẽ tranh một hồi, mãi cho đến khi đồng hồ báo mười hai giờ mới bình tĩnh lại, phát hiện mình tự nhiên lại ngồi không như vậy hai giờ.
Trịnh Viễn biết, nguyên nhân phiền lòng của mình tuyệt đối là bởi vì Mễ Chu. Nếu so sánh với Mễ Chu, Mễ Chu lại càng không phải người có thể dấu được tâm tình, phản ứng ngày hôm qua, bây giờ là hôm nay nữa, biểu hiện vô cùng khác thường.
Mễ Chu rất ít kết giao bạn bè, thứ nhất là vì Mễ Chu ở chung với người khác quá cẩn thận, thứ hai bộ dáng Mễ Chu rất trẻ, thanh niên tuổi này cơ bản đều kết bạn trên bàn nhậu, gương mặt của Mễ Chu quá trẻ con, thời điểm các đồng nghiệp ra ngoài nhậu nhẹt luôn tự giác không gọi cho y.
Cho nên khi Mễ Chu nói "Bạn em có việc", người đầu tiên mà Trịnh Viễn nghĩ đến là Tề Hải, dù sao đây là người duy nhất Mễ Chu từng nói đến, khả năng cao nhất vẫn là con bò ấy.
Có thể khi chia tay Mễ Chu, Tề Hải đã nói rất quá đáng, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Tề Hải chiếu cố Mễ Chu cũng vô cùng tốt, vô luận là trung học hay đại học, hay khi Mễ Chu hoàn thành tác phẩm, bởi vì không tìm thấy người hợp tác, đều là nhờ Tề Hải sắp xếp công việc trở về giúp Mễ Chu. Tuy nói rằng hai người yêu như không yêu, nhưng xét về phương diện bạn bè thì không thể chê vào đâu được, cũng khó trách Mễ Chu hiều lầm lâu như vậy.
Tuy nhiên Trịnh Viễn vẫn còn ghi hận, vì cái gì lúc trước Tề Hải không thích Mễ Chu mà lại không nói rõ ràng, để cho Mễ Chu ôm ấp mối tình nhiều năm như vậy, cho nên trong tiềm thức, hắn vẫn cho rằng Tề Hải chính là tình địch của mình, dù sao tình yêu của Mễ Chu không phải là Trịnh Viễn không biết, Mễ Chu cũng không thờ phụng nhất kiến chung tình, hắn cảm thấy thứ duy nhất có thể khảo nghiệm tình yêu là thật hay giả chỉ có thời gian.
Mễ Chu và Tề Hải đã bên nhau 7 năm, so với Trịnh Viễn còn chưa đến một năm, đúng là gặp phải đối thủ nặng ký rồi.
Ngay lúc Trịnh Viễn ở trong nhà nhấp nhổm không yên, Từ Thương lại gọi điện tới, "Trịnh Viễn hả," thanh âm của Từ Thương có chút trống trải, chắc là đang ở góc cầu thang nào đấy, "Hôm nay tôi đến thăm một người bạn bác sỹ, ở trong bệnh viện thấy người nhà anh."
"Bệnh viện?" Trịnh Viễn nhíu mày, Mễ Chu không phải nói là đến nhà bạn sao, sao lại ở bệnh viện, "Em ấy đến đên làm gì?"
"Anh đừng khẩn trương," Từ Thương nói tiếp, "Cậu ấy đi bệnh viện lấy thuốc, hình như là đưa ai đấy đến khám bệnh, bất quá nếu cậu ấy giúp người khác tôi đã không gọi điện cho anh, cậu ấy giúp người kia, hình như anh cũng biết."
Từ Thương vừa nói như vậy, Trịnh Viễn ngay lập tức liền hiểu, "Tề Hải?" Lúc trước khi Mễ Chu bị đá, Trịnh Viễn đã nhờ Lâm Hiên điều tra người này, nói không chừng là từ lúc ấy, Từ Thương liền biết Tề Hải, hơn nữa đem khuôn mặt này ghi nhớ.
"Ừm."
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi xác định địa chỉ, Trịnh Viễn lại bình tĩnh hơn một chút, lúc trước miên man suy nghĩ, thậm chí còn nghĩ Mễ Chu có lừa gạt mình làm chuyện gì nguy hiểm hay không, dù sao ở trong hắc đạo đã nhiều năm, thói quen nghi thần nghi quỷ không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được.
Kết quả khi nghe thấy Mễ Chu ở cùng Tề Hải lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc dù Tề Hải trong mắt hắn chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng ít nhất hắn sẽ không tổn hại gì đến Mễ Chu.
Trịnh Viễn nhớ lại cuộc điện thoại hai ngày trước của Tề Hải, giống như nói cái gì mà rảnh rỗi ghé qua nhà, tuy nhiên Mễ Chu đã từ chối, hưng lại đi đến cũng không phải là không có khả năng.
Toàn bộ sự việc đã được làm sáng tỏ, Trịnh Viễn lại có phần khó chịu, không phải là bởi vì mình quen biết Mễ Chu muộn hơn sao, nếu năm đó Mễ Chu quen biết mình, thì bây giờ đã chẳng có sự việc tên là Tề Hải kia nữa.
Huống chi bởi vì gặp Tề Hải mà Mễ Chu bỏ qua cơ hội được gặp đại thần, nói cách khác, Tề Hải vẫn chiếm địa vị không nhỏ trong lòng Mễ Chu, dù có xảy ra chuyện gì, cũng không thay đổi được.
Nguyên bản khi tỉnh táo lại, Trịnh Viễn vừa vội vừa nóng, như trẻ con hai mươi tuổi lần đầu yêu đương, hắn đã hỏi địa chỉ bệnh viện kia, lấy áo khoác và chìa khóa xe, đi ra ngoài cửa.
Bệnh viện kia cách nhà Trịnh Viễn cũng không quá xa, lái xe 15 phút liền đến, Trịnh Viễn đoán Mễ Chu và Tề Hải còn chưa đi, mượn uy quyền của Từ Thương tra xét về lịch trình của Tề Hải, phát hiện hắn còn đang nằm trong khu nội trú truyền nước biển, Trịnh Viễn không hề nói nhiều, nhanh chóng chạy về khu nội trú.
Đúng là Tề Hải đang nằm trong phòng đơn, qua cửa sổ, Trịnh Viễn thấy Tề Hải đang ở bên trong, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi, mà Mễ Chu đang ngồi cạnh gọt lê, trên đầu gối còn đặt một quyển sổ.
Trịnh Viễn không hề nghĩ ngợi mà đẩy cửa đi vào, Mễ Chu ngẩng đầu, trái lê trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
"Viễn.... Viễn ca?"
"Có người bạn nói hai người ở trong này, nên anh chạy qua nhìn xem." Ngữ khí của Trịnh Viễn thật bình tĩnh, đại từ cũng dùng "hai người", "Tề Hải làm sao vậy?"
Tề Hải rõ ràng biểu hiện thật sửng sốt, hắn thật không ngờ Trịnh Viễn còn quan tâm đến mình, "Không có việc gì, chỉ là phát sốt, Mễ Chu cứng rắn lôi kéo tôi đi truyền nước biển."
"Trước kia anh cũng từng phát sốt mà dẫn tới viêm phổi!" Mễ Chu cực kỳ bất mãn lý do khoái thác của Tề Hải, "Tại sao lại coi phát sốt không nguy hiểm a."
Trịnh Viễn đứng mở một bên không nói gì, hắn chưa bao giờ giống như lúc này chán ghét cái từ 'trước kia' đến như vậy, thời điểm Mễ Chu nói ra hai chữ này, không coi ai ra gì mà đem hắn đá đi.
Mễ Chu không có ý thức được điểm này, còn đang không coi ai đó ra gì mà quở trách Tề Hải, không chút nào chú ý tới sắc mặt của Trịnh Viễn càng lúc càng đen, không khí quanh người cũng càng ngày càng thấp.
"Mễ Chu," Tề Hải đột nhiên lên tiếng, "Cũng đến giờ rồi, em lên lầu 10 lấy kết quả chụp XQ đi."
"Hả?"
"Sau đó đi hỏi bác sỹ xem anh có khuynh hướng viêm phổi hay không."
"A.....A......"
Mễ Chu đi ra khỏi phòng bệnh, lúc khép cửa lại còn lo lắng nhìn vào bên trong, Trịnh Viễn hướng về phía y khoát tay, Mễ Chu mới chịu đóng cửa rời đi.
"Ngồi đi."
Tề Hải bảo Trịnh Viễn ngồi ở cái ghế Mễ Chu vừa ngồi, đầu giường vẫn đặt cuốn sổ vừa nãy trên đầu gối của Mễ Chu, Trịnh Viễn lại gần nhìn, hóa ra là một quyển nhật ký.
"Mễ Chu làm rơi cái này ở nhà tôi," Tề Hải chỉ quyển sổ, "Tôi cảm thấy vật này để ở nhà người ngoài là không thích hợp," Tề Hải cố tình nhấn mạnh hai chữ "người ngoài", "Sau đó cậu ấy thấy tôi phát sốt liền đưa tôi đến bệnh viện, cho nên anh cũng đừng ghen tị."
Cư nhiên để tình địch nhìn ra mình đang ghen, Trịnh Viễn không khỏi cảm thấy khó chịu, nhưng nghe Tề Hải nói rõ ràng, Trịnh Viễn rốt cục buông lỏng lo lắng trong lòng, nhìn Tề Hải cũng thấy thuận mắt hơn.
"Mễ Chu chắc khoảng 25 phút nữa mới có thể trở về a...." Tề Hải nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Khó mà hai người chúng ta có cơ hội gặp mặt nói chuyện, như vậy, chúng ta nói một chút về Mễ Chu đi."
☆, ヾ(*? ? '*)?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn đại gia lại vẫn bớt thời giờ xem ta văn ☆;+;? ? ? ? ? ;+;☆;+;? ? ? ? ? ;+;,. o○,? o○,? o○,? o○