"Trịnh Viễn ~!" Lâm Hiên hô to đầy nhiệt tình, Trịnh Viễn hướng hắn gật đầu xem như chào lại, may mà Lâm Hiên đã quá quen với phương thức chào hỏi băng lãnh của Trịnh Viễn, trên mặt vẫn sung sướng như cũ "Không ngờ ở đây có thể gặp chú a.... Oa oa oa.... người này chắc là Tiểu Mễ Cháo?!"
"Vâng, chào Lâm tiên sinh!" Mễ Chu không nghĩ Trịnh Viễn đã giới thiệu y với Lâm Hiên, đành phải xoay người lại, ngẩng đầu, lễ phép cười cùng Lâm Hiên chào hỏi.
"Ôi.... dễ thương quá!" Lâm Hiên ngay lập tức nói, sau đó liền vươn tay ra, may mà Từ Thương tới kịp, thuận tiện gạt móng vuốt của Lâm Hiên đi. Không tóm được Mễ Chu, Lâm Hiên rất không cam lòng, nhưng trước mặt Từ Thương cũng không dám làm càn gì cả, đành lượn quanh Mễ Chu hai vòng, sau đó vỗ tay một cái.
"Sao tôi lại cảm thấy sắc mặt của Tiểu Mễ cháo lại không tốt như vậy nhỉ?" Lâm Hiên cúi đầu, bộ dáng như tri âm ca ca, thanh âm vừa đủ, không lớn không nhỏ, vừa đủ cho bốn người cùng nghe thấy, "Có phải ngày hôm qua bị Viễn ca của cậu ăn sạch sành sanh ~!"
"............"
Trịnh Viễn nắm chặt tay, các khớp ngón tay phát ra âm thanh "rắc rắc rắc", tiếng vang nối liền nhau không dứt.
Thấy không khí càng ngày càng lạnh, Từ Thương đi tới, lễ độ nho nhã vươn tay về phía trước vươn tay về phía Mễ Chu, giải vây giúp y.
"Cậu chắc là Mễ Chu rồi, Trịnh Viễn thường hay nhắc đến cậu với chúng tôi, tôi là Từ Thương, là...."
"Là người yêu tôi!" Lâm Hiên nhanh nhảu nói trước, sau đó lại thấy bộ dáng như thể bị dọa của Mễ Chu, Lâm Hiên đột nhiên rõ ràng tại sao hai ngày trước Trịnh Viễn lại nói "Gần đây vui chơi rất vui vẻ", nhìn khuôn mặt mơ hồ của Mễ Chu, Lâm Hiên không nhịn được trêu đùa Từ Thương.
"Tôi, tôi cũng là...." Mễ Chu đương nhiên không quên việc Trịnh Viễn đã nhờ, liền muốn nhân tiện đây giả làm người yêu của Trịnh Viễn, da mặt y dần dần nóng lên, cũng bất quá một hai ba bốn năm sáu bảy giây liền nhắm mắt chỉ vào phía trước "Tôi là người yêu của anh ấy."
........ Bị chỉ vào, Từ Thương hơi nghiêng người tránh, lại phát hiện mặc dù nhắm mắt, nhưng ngón tay lại tựa như mọc mắt, hắn di chuyển về phía bên trái cánh tay liền di chuyển về phía bên phải, hắn trốn, Mễ Chu không do dự hướng về bên phải, cuối cùng Trịnh Viễn tiến lên giải vây, nắm bàn tay Mễ Chu chỉ về chính mình.
"Ừm, chuyện là như vậy." Trịnh Viễn xoa đầu Mễ Chu, ý bảo hắn mở mắt trong lòng suy nghĩ xem trở về nên nói cho Mễ Chu thế nào, cứ mù quáng chỉ bừa như vậy, có một số việc dù có nhắm mắt cũng thoát không được.
"Hai người làm gì ở đây vậy?"
Phát hiện đang đứng ở một cái máy thu tiền, Lâm Hiên và Từ Thương đứng ở một bên, Trịnh Viễn và Mễ Chu một bên, Lâm Hiên dùng tay chỉ chỉ Trịnh Viễn cùng Mễ Chu, mở miệng hỏi.
"........Tìm linh cảm."
"Trịnh Viễn... chú định vẽ chúng ta cướp sạch cái siêu thị này sao??? ha ha ha... Á ... Đau... Từ Thương, em giẫm lên chân anh làm cái gì?"
Từ Thương nâng chân lên lần nữa, còn chưa kịp dẫm xuống liền nghe Mễ Chu suy tư nói một chữ, "Vẽ?"
"Là ăn, Lâm Hiên nói đến chuyện ngày trước bọn anh đi ăn trong siêu thị."
Lúc này Lâm Hiên mới ý thức được bản thân mình vừa đụng phải rắc rối lớn, thì ra đến giờ Mễ Chu còn chưa biết chuyện Trịnh Viễn chính là Lộ Mang... Có điều, Lâm Hiên oán thầm Trịnh Viễn trong lòng, chú đóng kịch còn kém lắm, chỉ cần là lỗ tai người có thể đem "Vẽ" nghe thành "Ăn" sao? (Vẽ: hua; Ăn: chi =>phát âm hoàn toàn khác nhau).
Lâm Hiên vui sướng khi thấy người gặp họa, khoanh tay trước ngực, muốn xem Mễ Chu sẽ phản kích Trịnh Viễn như thế nào.
"A... vậy sao?"
.........A? Mặc dù âm tiết này Lâm Hiên không cho nó đi ra ngoài, nhưng cái miệng hắn há hốc ra, biểu hiện vô cùng kinh ngạc, Trịnh Viễn nhún vai như ra hiệu nói với Lâm Hiên, "Mễ Chu nhà tôi đáng yêu như vậy đấy."
"Đưa Mễ Chu đi tìm linh cảm sao?"
Từ Thương tiếp tục đề tài, xem như giúp Trịnh Viễn. Bốn người bây giờ, xem ra lúc này Trịnh Viễn và Từ Thương còn có thể nhìn mặt mà nói, mặc dù theo lý thuyết là không đúng như vậy, Mễ Chu ngốc nghếch là do còn nhỏ tuổi, lại chưa va chạm nhiều với xã hội, hoàn toàn có thể lí giải, nhưng tại sao Lâm Hiên cũng như vậy, chẳng lẽ mấy năm nay yên ổn quá, đầu óc trở nên thoái hóa rồi.
"Đúng vậy a," nhìn Mễ Chu không nói lời nào, Trịnh Viễn mở miệng trả lời, "Truyện tranh của Lộ Mang được chuyển thể thành điện ảnh, Mễ Chu phụ trách mảng âm nhạc, đạo diễn đang thúc ép em ấy viết ca khúc chủ đề, chỉ còn ít thời gian mà linh cảm lại không có, tôi dẫn em ấy đi dạo, tìm xem có linh cảm gì không."
"Không có linh cảm? Vậy chú dẫn cậu ấy đến siêu thị làm cái gì?" Cuối cùng Lâm Hiên cũng nói được một câu có suy nghĩ.
"......Bởi vì tôi không biết dẫn em ấy đi đâu."
Câu nói của Trịnh Viễn khiến cả bốn người rơi vào trầm mặc, sau một khắc, đột nhiên nghe thấy Lâm Hiên vỗ tay một cái.
"Tôi có ý này, Tiểu Mễ cháo không có linh cảm, có thể là do chưa từng chứng kiến những cảnh trong truyện của Lộ Mang ngoài đời thực, nếu để cho cậu ấy trải qua một lần, không chừng lại có thể tìm ra linh cảm?"
Lâm Hiên nói xong khiến cho Mễ Chu đang cúi đầu đã ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn Lâm Hiên, rõ ràng trên mặt viết "Ý kiến hay, ý kiến hay", nhưng rất nhanh lại nhíu mày, do dự mở miệng, "Vâng, nhưng mà trải qua như thế nào, truyện tranh của Lộ đại thần toàn là vào sinh ra tử, súng đạn chém giết, làm sao nói có liền có được..."
Bàn tay Lâm Hiên vung lên, "Chuyện này quá đơn giản mà, kêu các huynh đệ lại... không... kêu các đồng sự cũ trong công ty," trước khi Từ Thương kịp dẫm lên chân mình , Lâm Hiên nhanh chóng sửa lại, "Phối hợp một lần, một chút súng đạn chém giết chẳng phải là quá đơn giản hay sao?"
Lâm Hiên vừa nói xong liền xoay người đi gọi điện thoại, Trịnh Viễn nhìn Mễ Chu không nói được lời nào, cho rằng y đang lo lắng điều gì, vụng trộm cầm tay y, "Không cần lo lắng, Lâm Hiên làm việc cực kỳ đáng tin, hơn nữa còn có anh, không cần lo lắng."
"Viễn ca, anh lo lắng nhiều rồi," Mễ Chu nhìn về phía Trịnh Viễn, trong mắt lấp lánh chờ mong, "Thật hưng phấn a!!"
"........"
Lâm Hiên gọi vài cuộc điện thoại đã gọi được đại đa số nhân lực, từ sau khi giải tán, các huynh đệ hầu như đều làm ăn trong thành phố, hôm nay lại là thứ 6, lão Đại kêu một tiếng, những ai rảnh rỗi đều chạy vội tới.
Sau khi được Lâm Hiên sắp xếp, Trịnh Viễn cùng Mễ Chu đến tiền sảnh của khu nhà bỏ hoang, nhóm người tụ họp ở đấy trước nhanh chóng tản ra, ở cửa chỉ còn lại 4 người, Trịnh Viễn, Mễ Chu, Lâm Hiên, Từ Thương.
"Rồi, để tôi nói qua về quy tắc." Lâm Hiên ngoắc tay gọi mọi người vào trong xe, mở ra thiết bị theo dõi, cảnh tượng trong tòa nhà hiện ra rõ ràng.
"Chúng ta là 1 đội 4 người, tôi cùng Từ Thương phụ trách chỉ huy, Trịnh Viễn và Mễ Chu phụ trách tiến lên đánh địch," Lâm Hiên nói xong liền mở ra một tấm bản đồ, là kết cấu ngôi nhà, Lâm Hiên chỉ căn phòng được đánh dấu màu đỏ trong căn nhà nói, "Vật cần lấy ở trong này, hơn nữa nhiệm vụ này là dành cho Mễ Chu và Trịnh Viễn, có điều trong nhà đã ẩn núp mấy chục quân địch có mang theo vũ khí, bởi vì số lượng của hai người không có lợi nên tôi và Từ Thương sẽ chỉ cho hai người con đường tối ưu nhất, để hai người có thể hạn chế đối mặt với địch, nếu không, phải tận dụng ưu thế võ thuật."
Mễ Chu vừa nghe hai chữ "Vũ khí", bỗng dưng thấy lo lắng, mấp máy khóe môi để cho Trịnh Viễn biết, Trịnh Viễn đang muốn giúp Mễ Chu hỏi một chút, Từ Thương lại giải thích trước, "Hai người không cần lo lắng về an toàn, đạn đã được gỡ bỏ đầu đạn, bom cũng đã gỡ ngòi nổ, hai người mặc y phục này vào."
Hai người tiếp nhân y phục Từ Thương ném qua, Mễ Chu mặc vào, phát hiện y phục có chút nặng, mặt trong áo còn có thêm đồ gì đó, sờ lên có chút kỳ lạ.
"Đây là áo chống đạn, khi đạn bay tới, cảm giác đau đớn sẽ giảm đi một nửa, bảo vệ những bộ phận trọng yếu trên cơ thể, một khi bị bắn trúng sẽ hiện lên một bóng đèn đỏ, tượng trưng cho nhân vật đã chết, trò chơi kết thúc," Từ Thương bổ sung thêm, "Mặc dù bom không làm thương người, nhưng bên trong chứa một loại khí đặc biệt, một khi cơ thể bị khí này bám quá nhiều, áo chống đạn sẽ tự động cảm ứng bật đèn đỏ, cho nên dù bom không có lực sát thương, nhưng vẫn phải cẩn thận."
Trịnh Viễn gật đầu nhẹ, xem như đã rõ ràng, hắn mang một khẩu súng trường AK-47, dắt thêm ở thắt lưng hai khẩu súng lục, ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra số lượng đạn, trang bị đầy đủ cẩn thận, nhìn lại vẫn thấy Mễ Chu đứng ngốc lăng một chỗ.
Trịnh Viễn có thể lí giải tại sao Mễ Chu lại như vậy, dù sao người bình thường nào nhìn đến trận thế như này đều sẽ như vậy, khung cảnh này đều đã lột tả được gần hết một bộ phim thổ phỉ, cho dù súng ống đạn dược đều được trải qua xử lí, đạn không có sức sát thương, mọi thứ khác cũng vậy.
"Đến lúc đó ở cùng anh là được," Trịnh Viễn cảm thấy Lâm Hiên sẽ không đem trò chơi trở nên quá mức, Trịnh Viễn nhìn ra được, Lâm Hiên chỉ là muốn mình hồi tưởng lại một chút chuyện trước đây... "Rất an toàn, không cần sợ hãi."
"..... Có thể cho em một cây súng lục không?"
"....A?"
"Lúc còn nhỏ em từng là thanh niên đội súng lục của tỉnh."
"......." Trịnh Viễn yên lặng đưa qua hai cây súng và một băng đạn.
"A... Đúng rồi, còn nữa, lúc còn nhỏ cơ thể của em không tốt, từng tập karate, tập vài năm, nên đánh trực diện không cần quá lo lắng cho em đâu."
"......Vài năm?"
"Hơn mười năm," Mễ Chu bẻ tay tính toán một chút, sau đó ngửa mặt lên vô cùng hồn nhiên nói, "Nếu bây giờ có thời gian rảnh em cũng đi tập luyện."
Trịnh Viễn hung hăng gật đầu một cái, xem như đã rõ, hiện tại trong tâm đang vô cùng cảm ơn Lâm Hiên, nếu không có lão Đại, nói không chừng đến một ngày nào đó hắn làm chuyện gì đó có lỗi với Mễ Chu, đến lúc đấy hắn mới biết con cừu nhỏ mà mình vẫn nuôi thực ra có răng nanh.
Hai người chuẩn bị xong xuôi, song song bước vào tòa nhà, đi xa rồi còn nghe thấy tiếng Lâm Hiên hô lên, "Phải sống trở về a!"
Trịnh Viễn mỉm cười, đây là câu nói trước mỗi lần đi làm nhiệm vụ Lâm Hiên đều nói với mình, lúc ấy chẳng có cảm giác gì, cha mẹ của mình vốn đã sớm mất, người lo lắng cho hắn cũng chỉ có Lâm Hiên, còn sống hay chết đi, đối với Trịnh Viễn mà nói cũng không có gì đặc biệt, nhưng hiện tại không giống như vậy.
Bởi vì lúc này hắn có Mễ Chu, có người hắn muốn nâng niu trong lòng bàn tay, có một người một mực muốn ở bên.
Trịnh Viễn nhìn thoáng qua Mễ Chu, cả người căng thẳng, nhịn không được lại sờ sờ đầu Mễ Chu.
"Không được làm vậy." Mễ Chu vô cùng mất hứng, không khí đang căng thẳng như vậy lại bị sủng nịnh của Trịnh Viễn phá hỏng, "Viễn ca, mời anh nghiêm túc một chút, chúng ta đang đi làm nhiệm vụ."
"Đúng vậy a, chấp hành nhiệm vụ."
Trịnh Viễn đột nhiên nghĩ đến, năm đó Lâm Hiên giải tán mạng lưới tình báo, có lẽ bởi vì hắn muốn an ổn ở bên Từ Thương, Từ Thương không thể ngày nào cũng có thể gặp Lâm Hiên trong tình trạng nguy hiểm, để đáp lại tấm chân tình này, Lâm Hiên đã dứt bỏ thân phận cùng địa vị mười mấy năm gây dựng trong hắc đạo, làm một công việc nhàn hạ hơn nhiều đó là giảng viên đại học.
Lúc ấy hắn có chút không hiểu lão Đại nhà mình, tại sao chỉ vì một người mà đem sản nghiệp bao năm trở thành hoang phế, này vốn không phải là một lựa chọn sáng suốt, bất quá lúc này, Trịnh Viễn cũng minh bạch.
Có một người luôn luôn như vậy, người khiến bản thân mình gặp không ít khó chịu, nhưng nếu không gặp hắn, nhất định sẽ thấy khó chịu.
Không tệ, người như vậy, Trịnh Viễn cũng tìm được rồi.
Trịnh Viễn nâng súng giải quyết một người muốn đánh lén Mễ Chu, tiếng súng vang lên, đèn trên y phục huynh đệ kia sáng trưng, vì thế hắn phối hợp té trên mặt đất, không nhúc nhích. Khi đi qua hắn, Trịnh Viễn nói một câu, "Thật xin lỗi.", "Người chết" cư nhiên còn hướng về phía hai người cười cười.
Cuộc chơi này, chúng ta nhất định phải thắng.
☆, o( >﹏<. )┛
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không dám thần triển khai. . . . . . Thật sự mộc có trường bình sao _(:з" ∠)_
Thay đổi xưng hô choa nóa tình củm nhớ! ^^~