Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường. Hai mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt lộ ra đau khổ, Cảnh Tiểu Lang nhìn thấy một trận đau lòng.
Mặc dù máu cam đã ngừng chảy, nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn không dễ chịu hơn được bao nhiêu.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô chậm rãi mở mắt.
"Tiểu Lang Lang...?"
"Chị Trấp Thủy, là em."
Cảnh Tiểu Lang chủ động nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng áp lên gương mặt mình.
"Tiểu ngốc nghếch~ làm sao nhíu mày?" Nạp Lan Chỉ Thủy đưa tay xoa lên chân mày cô bé.
"Chị Trấp Thủy, trông chị không được khỏe..."
"Nơi này Tiểu Lang đau." Cảnh Tiểu Lang chỉ về phía ngực của mình,
"Haha~"
Nạp Lan Chỉ Thủy cười khẽ, một dòng nước ấm chảy qua buồng tim.
"Em ở bên cạnh chị, chị lập tức sẽ khỏi bệnh."
Cô miễn cưỡng nhoài người dậy, miệng vừa trấn an Cảnh Tiểu Lang, muốn để cô bé an tâm.
"Ô ô ô..."
Cô "òa" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang cứ vậy không chút dấu hiệu báo trước òa khóc.
"Hai?"
Nạp Lan Chỉ Thủy bối rối, lấy sống tay lướt qua nước mắt cho cô bé, nhưng lau thế nào cũng vô ích.
"Chị Trấp Thủy, chị muôn vàn không thể có chuyện!" Cảnh Tiểu Lang khóc thút thít, nức nở nói.
"Hai.... Tiểu Lang Lang."
Đều nói người trước lúc chết có thể cảm nhận được thời hạn của mình, mây mù cứ quanh quẩn trong tim Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn không đi, cô cười khổ.
Chuyện phát sinh hôm qua, cô là sắp chết rồi ư...
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang không thể không có chị!"
Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy thẫn thờ, Cảnh Tiểu Lang càng nóng nảy hơn, bỗng nhào vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Chị không chết... chị đang sống rất khỏe mà..."
Nói thì là vậy, nhưng hình như cảm giác cơn đau đớn như muốn xé nát đầu cô lần nữa tấn công tới.
"Ưhm."
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm đầu, thống khổ nhíu mày.
"Chị Trấp Thủy, chị làm sao vậy?" Cảnh Tiểu Lang vội vàng hô lên.
Lúc này, A Lôi phá cửa vào.
"Để tôi."
A Lôi hướng Cảnh Tiểu Lang gật đầu, một tay đặt lên trán Nạp Lan Chỉ Thủy, ánh sáng màu xanh da trời dâng lên.
Trong phút chốc, Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy dễ chịu lại.
Cảnh Tiểu Lang cầm tay cô, đôi mắt lo lắng chăm chú nhìn cô.
"Tiểu Lang, chị xin lỗi, để em phải lo lắng." Nạp Lan Chỉ Thủy nặn ra nụ cười.
Cô lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía A Lôi.
-----
Lạc Thanh nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất lâu, mới dần dần có thể mở miệng nói chuyện được. Còn Laura sau khi làm tổn thương cô cũng chưa từng xuất hiện, trường kỳ đều là nhờ người được gọi là quản gia Giessen cùng người hầu phụ trách sinh hoạt ăn uống cho cô mỗi ngày.
Cô cảm thấy một tia vui mừng, rốt cuộc có thể tạm tránh được người đàn bà giống như ác ma đó. Nhưng đồng thời, Lạc Thanh cũng có chút mơ hồ lo lắng cô ta lại muốn chơi kiểu gì khác, có phải lại nghĩ ra phương pháp mới để hành hạ cô. Cô ta sẽ không lại thương tổn đến một nhà ba người Mộng tỷ... đúng vậy... một nhà ba người. Bọn họ mới là một gia đình, mà cô cái gì cũng không phải.
Lý Mộng đã kết hôn, hơn nữa còn mang thai, đây là sự thật không thể thay đổi.
Nghĩ tới đây, lòng Lạc Thanh cảm thấy bi thương.
"Lạc tiểu thư, ăn cơm." Giessen đẩy xe thức ăn vào,
"Cảm ơn ông, Giessen gia gia." Lạc Thanh mỉm cười nói.
"Đây là việc ta phải làm." Giessen lộ ra nụ cười hiền lành,
"Thật ra thì Lạc tiểu thư, cháu không cần phải quá mức khách sáo với ta."
"Những chuyện đại tiểu thư làm với cháu, tuy ta không nhìn thấy, nhưng cũng đại khái biết được... quả thực xin lỗi cháu."
Giessen rất cung kính cúi đầu trước cô.
"Không không! Giessen gia gia, ông không cần phải xin lỗi cháu. Kẻ khốn kiếp chính là tên cặn bã đó, không liên quan tới ông." Lạc Thanh khoát tay lia lịa.
Giessen khẽ thở dài, đem chén cháo còn bốc hơi nóng hổi đến trước mặt cô.
"Đại tiểu thư là do ta nuôi lớn, cô ấy biến thành như ngày hôm nay dựa trên một ý nghĩa nào đó mà nói, ta không thể đùn đẩy trách nhiệm được."
"Dạ?"
Lạc Thanh mới nhớ ra mình bị Laura Carano nhốt lâu vậy rồi, nhưng trong căn nhà lớn này hình như chỉ có một mình Laura, cô cũng chưa từng nghe cô ta nhắc tới ba mẹ cổ. Giờ phút này nghe Giessen nhắc tới, cô không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ.
"Phu nhân giao đại tiểu thư cho ta, nhưng ta lại không thể... haiz."
Giessen nặng nề thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.
"Đại tiểu thư thật ra là một đứa bé rất ngoan..."
Phụt một tiếng, toàn bộ cháo trong miệng Lạc Thanh phun ra ngoài.
"Lạc tiểu thư, cháu không sao chứ?" Lạc Thanh khoát tay,
"Giessen gia gia, cô ta là dạng người thế nào cháu rõ nhất."
"Ác ma! ! Cặn bã từ đầu đến chân! ! !" Lạc Thanh tức giận nói.
"Ta có thể hiểu được tâm trạng của tiểu thư."
Giessen vội vàng cầm lấy tay Lạc Thanh, giúp cô lau vết bẩn trên chăn.
"Nếu không phải vì hai phu nhân xảy ra chuyện như thế, đại tiểu thư sẽ không biến thành như hôm nay."
Giessen bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai phu nhân? Lạc Thanh nghe xong rùng mình.
"Mẹ ruột của đại tiểu thư tên là Alice Carano, thời điểm đại tiểu thư ba tuổi cô ấy đã qua đời."
"Không lâu sau, vị phu nhân còn lại bỏ tiểu thư lại một mình, cũng mất tích."
"Hai vị phu nhân?" Lạc Thanh rốt cuộc không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, song thân đại tiểu thư thật ra lại là hai vị nữ nhân vô cùng xinh đẹp."
Giessen bình tĩnh nói, Lạc Thanh thì khiếp sợ. Điều này thật sự là một bí mật kinh hãi, gia chủ đời trước gia tộc Carano lại kết hôn cùng một nữ nhân khác. Laura tên biến thái này thích con gái, có thể nào cũng do di truyền lại không.
"Đại tiểu thư là người nhạy cảm... lúc bấy giờ liền hận hai vị phu nhân."
Ánh mắt Giessen bi ai nhìn Lạc Thanh.
"Lạc tiểu thư, những hành vi đại tiểu thư đối với cô đều là sai trái, nhưng ta lại không thể ngăn cản."
"Thật sự vô cùng xin lỗi cháu!" Giessen lại cúi đầu.
"Không! Trên đời này những đứa trẻ không cha không mẹ có rất nhiều, nếu ai cũng giống như cô ta biến thành biến thái như vậy, vậy thế giới há chẳng phải xong đời rồi ư."
Lạc Thanh chỉ cảm thấy tức giận, nói cho cùng Laura Carano chính là một đứa con nít, một đứa tiểu ác ma, một tên đại ngu đần không có ba mẹ nuôi dưỡng! Đúng vậy! Chính là đống shit đó! !
"Lạc tiểu thư, trong lòng đại tiểu thư khổ sở nhưng không thể nói ra với người khác..."
"Cháu vừa sinh ra đã là cô nhi, được bà nội lụm từ thùng rác về đây."
"Xin lỗi cháu... Lạc tiểu thư." Giessen khổ sở cúi đầu,
"Chuyện này có là gì chứ. Cho nên cháu mới không thể đồng ý với cách làm của Laura Carano, cùng với đứa con nít tính khí thất thường chẳng có gì khác!"
Lạc Thanh kích động nói, bỗng ho khan. Giessen vội vàng vỗ lưng cho cô, giúp cô nhuận khí.
"Tôi chính là một đứa con nít thì làm sao?!"
Giọng cố ý được kéo cao từ ngoài cửa truyền tới, Laura chậm rãi bước vào.
"Thì chính là một tên khốn kiếp ích kỷ hèn nhát lại không có phẩm cách, chỉ biết đem tư dục phát tiết lên người vô tội thôi!"
Lạc Thanh tuy hơi chút giật mình, nhưng cũng không sợ Laura.
"Đúng là cảm ơn cô đã khen ngợi!" Laura âm lãnh nói,
"Đại tiểu thư, Lạc tiểu thư hai cháu..."
"Giessen gia gia, lão ra ngoài được rồi." Laura ra lệnh.
"Thân thể khỏe rồi hả?"
Laura kéo ghế ngồi vào cạnh mép giường,
"Chết không thành, xem như vận khí còn tốt!" Lạc Thanh quay đầu đi cố ý nói.
"Lại không thể nói chuyện đường hoàng chút sao?"
"Ôn nhu một lần thử cho tôi xem xem."
Khác với lúc trước, lần này Laura đối với Lạc Thanh không khiêu khích cũng không nổi giận, ngược lại lại bình tĩnh trả lời.
"Không hiểu cô đang nói gì."
Lạc Thanh chủ ý quyết định không để ý đến người này, kéo chăn nằm về lại trên giường, cô nghiêng người đi, đưa lưng về phía Laura.
"Cô gái, không cho phép cô không để ý tới tôi!"
Laura rướn người, vén chăn Lạc Thanh, cứ vậy nằm lên, kéo cô vào lòng.
"Nè! Cô làm gì vậy?!"
"Đi xuống!" Lạc Thanh tức giận quát, vùng vẫy thân người.
"Suỵt, yên tĩnh một chút. Ngủ một lúc với tôi."
Laura tiến tới bên tai cô nhỏ giọng nói.
"Dựa vào cái gì! Cô chạm vào khiến tôi thấy rất buồn nôn! Lăn xuống cho tôi!" Lạc Thanh oán hận trừng mắt nhìn cô.
"Còn ồn ào thì tối nay cô liền đừng hòng ngủ!"
Laura mang theo uy hiếp nói, rốt cuộc để cho Lạc Thanh ngưng giãy giụa. Cô luôn cảm thấy hôm nay Laura có chút khác thường, trở nên giống như "con người".
Nhưng chẳng qua chỉ là một lúc, Lạc Thanh lập tức vứt bỏ ý nghĩ này.
Chuyện này nhất định là "trò chơi mới" do Laura nghĩ ra. Cô ta là ác ma, cô ta không có trái tim. Nhưng nếu không có trái tim, làm sao sẽ lộ ra thần thái mệt mỏi như vậy.
Bị Laura ôm như vậy, Lạc Thanh cơ bản không thể chìm vào giấc ngủ. Cô rất sợ ác ma lại đột nhiên thú tính bộc phát, đem cô "chơi cho gần chết".
Dù sao cũng đã kinh qua một lần sinh tử, Lạc Thanh càng muốn sống sót trốn khỏi đây. Rồi bắt Laura về quy án, để cho nửa đời sau của cô ta rục xương ở trong tù, là tín niệm giúp cho Lạc Thanh tiếp tục sống.
Cho nên trước lúc đó, cô phải học được im lặng, học lấy lòng tên ác ma này. Để cô ta nới lỏng cảnh giác, sau đó cho cô ta thêm một đòn trí mạng.
Cả đêm Lạc Thanh không ngủ, thời điểm tới gần hừng đông cô phát giác người bên cạnh có động tĩnh. Nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt, giả vờ đang ngủ say.
"Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, cả đêm cũng không ngủ."
Laura xuống giường, cởi quần áo trên người xuống, lộ ra vùng bụng mà trên đó lưu lại một chút vết máu, mờ hồ có hình dạng vòng tròn, đó là vết chỉ có thể do đạn bắn xuyên qua mới có thể lưu lại.
Cho đến khi Laura rời đi, Lạc Thanh mới đứng dậy nhìn về hướng cửa. Cô hoạt động thân thể cứng ngắc, khóe mắt trong lúc vô tình liếc thấy một bãi máu khô bên cạnh, không khỏi nhíu mày.
Lần nữa nhìn về hướng dưới giường, cô thấy quần áo cũng lây dính vết máu bị vứt tùy ý trên đất.
Cô ta bị thương?...
Laura tới trước bàn ăn, thưởng thức bữa sáng đã được chuẩn bị từ sớm.
Giessen cung kính đứng một bên,
"Giessen gia gia, giúp cháu liên lạc với Nạp Lan Chỉ Thủy."
Laura kéo khóe miệng, nhấp một hớp nước chanh.
"Liền nói cháu mời cô ta tới thăm quan băng lam chi lệ."
"Vâng, thưa đại tiểu thư."
Giessen bỗng nhiên lại nói: "Đại tiểu thư, hình như hôm nay tâm trạng cháu không tồi."
"Trước kia tâm trạng cháu luôn không tốt sao?" Laura tùy ý trả lời,
"Bởi vì trên mặt đại tiểu thư dường như có nhàn nhạt nụ cười."
"Vậy sao?" Laura cong khóe miệng,
"Một lát nữa lão hãy chuẩn bị thức ăn cho Lạc Thanh."
"Lạc tiểu thư?" Giessen kinh ngạc nói.
"Làm sao?" Laura cũng không cảm thấy có gì không ổn,
"Không không, ta đi chuẩn bị ngay."
Trước khi Giessen cung kính rời đi,
"Đại tiểu thư, trước kia cháu chưa bao giờ gọi tên Lạc tiểu thư cả."
Laura cũng không đáp lại, đợi Giessen rời đi, cô mới bỗng lầm bầm lầu bầu:
"Lạc Thanh, Lạc Thanh. Cái tên này đúng thật là dễ nghe, so với sủng vật chẳng phải rất hợp sao?"
————————————————
Đây... đây là chuyện gì xảy ra? Thanh Phượng chết rồi sao... cái quái gì thế này.........
---
P/S: Mình nhiều lời một chút cho các bạn chưa biết.
Alice Carano là mẹ của Laura Carano, là bán yêu mang một nửa dòng máu của người và loài yêu xà, Thanh Phượng là tên trung quốc của cô ấy. Đại khái Thanh Phượng là nhân vật chính khác của phần 2 cũng do mình edit tên là Tiểu Hồng Mạo và Đại Hôi Lang là câu chuyện về Cảnh Lang x Lục Hồng hai mẹ Cảnh Tiểu Lang, Thanh Phượng x Mạc Tri Thu (vị phu nhân còn lại "bỏ nhà đi" bỏ lại Laura theo lời kể của Giessen) là cặp đôi chính khác trong phần đó. Còn phần này là phần 3 nha.
Chời ơi bi kịch gì thế này, liệu có kể lại trong ngoại truyện phần này không vậy. Chắc tui quằn quại chết mất, huhuhuhuhuhu.........