"Tiểu Lang!"
Cửa bị chàng ra, Giản Niên vọt vào. Dội vào tầm mắt là hình ảnh khiến đầu óc cô chớp mắt bị ngưng trệ, ngay sau đó cô tức giận tiến lên đẩy Nạp Lan Chỉ Thủy, ôm lấy Cảnh Tiểu Lang đang khỏa thân.
"Khốn kiếp, cô đã làm chuyện gì vậy!"
Giản Niên hướng Nạp Lan Chỉ Thủy quát lên, Nạp Lan Chỉ Thủy ngơ ngác cúi đầu, chỉ nhìn vào bàn tay mình.
"Hỏa Hỏa, em đừng trách cứ chị Trấp Thủy..."
Thanh âm yếu ớt của Cảnh Tiểu Lang vang lên, Giản Niên nhìn cô với ánh nhìn phức tạp.
"Chẹp... tôi đã bỏ lỡ gì thế?"
Nguyệt lững thững tới trễ, vừa liếc thấy ánh mắt đủ để ăn thịt người của Giản Niên, liền lập tức không nói tiếp.
"Đưa các cô ấy rời khỏi đây trước đã."
"Tình trạng Nạp Lan Chỉ Thủy cũng đang không được tốt..."
Nguyệt nhạy cảm nhận ra đỏ ửng mất tự nhiên trên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, cô ấy cắn chặt môi dường như đang ẩn nhẫn điều gì đó.
"Để cô ta chết đi!"
Giản Niên tức giận lưu lại những lời này, bế Cảnh Tiểu Lang rời đi.
"Nạp Lan..."
Nguyệt liếc nhìn bốn phía, cầm cái khăn tắm định giúp cô bao bọc thân thể lại.
"Đừng lại gần tôi..."
Thanh âm Nạp Lan Chỉ Thủy run rẩy.
"Hả?"
"Tôi bị bỏ thuốc..."
Nạp Lan Chỉ Thủy khó khăn nói, hai tay cô ôm chặt thân người, đang cố gắng khắc chế cái gì đó.
"Tiểu Lang Lang vẫn chưa thỏa mãn cô?"
Ánh mắt Nguyệt nổi lên hài hước, nhưng sau đó liền hiểu ra lúc này không phải thời điểm đùa giỡn, ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy dần dần lại nhiễm lại một tầng tình dục.
"Cái bà cô điên Giản Niên đó, cũng thiệt tình."
Nguyệt oán trách một câu, tình huống bây giờ nếu cô đi tìm người, để Nạp Lan Chỉ Thủy lại một mình cũng không yên tâm. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục đợi nữa, không chừng lại thành đối tượng bị đẩy ngã tiếp theo của Nạp Lan Chỉ Thủy. =)))))))))))~
Trên người cô lại không mang di động theo, không liên lạc được cho Giản Niên.
Đang lúc do dự, thì một đạo thân ảnh lướt qua người cô, sống tay Giản Niên một phát đánh ngất Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Đồ ngốc, không biết đánh ngất cô ta sao?" Giản Niên lạnh lùng nói.
"Cô mới đầu óc thiển cận á?"
"Lẽ nào cô không biết Nạp Lan Chỉ Thủy trúng xuân dược mới có thể làm ra chuyện như vậy với Cảnh Tiểu Lang?"
"Cứ vậy bỏ tôi một mình lại đây..."
Ánh mắt Giản Niên nhìn Nguyệt kỳ quái, Nguyệt mới phát hiện lời mình nói hình như có chỗ nào đó không ổn.
"Cô là đang oán trách lỡ tôi không quay lại, cô sẽ mất trinh tiết?" Giản Niên bình tĩnh nói.
"Liên quan gì đến cô! Lão nương đây liền vui vẻ dâng trinh tiết cho Nạp Lan Chỉ Thủy!"
"Tránh ra."
Giản Niên liếc cô một cái, lạnh nhạt nói:
"Tôi rất vui sướng cô bị Nạp Lan Chỉ Thủy đè dưới thân."
"Đi chết đi!"
"Như vậy cô liền có thể như hình với bóng với con sói ngu ngốc kia, đúng chưa!"
Nguyệt dùng sức đá Giản Niên một đá, Giản Niên nhanh nhẹn tránh thoát. Cô dùng khăn tắm bao bọc Nạp Lan Chỉ Thủy, nhấc vai cô dậy.
Giản Niên cũng không đưa các cô đến bệnh viện, mà là trở về biệt thự vùng ngoại ô.
Sau khi xuống xe, cô đích thân trước tiên ôm Cảnh Tiểu Lang vào phòng nghỉ.
"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy thế nào rồi?"
Giản Niên đắp kín chăn cho Cảnh Tiểu lang định rời đi,
"Cô ta đã tổn thương chị, chị còn nghĩ đến cô ta?" Thanh âm Giản Niên có chút lạnh.
"Không phải... chị Trấp Thủy không phải cố ý... chị ấy giống như đang bị bệnh." Cảnh Tiểu Lang nói nhỏ.
"Chị nghỉ ngơi cho khỏe trước đi." Giản Niên cũng không trả lời cô, mà xoay người rời khỏi cửa.
Cô gọi điện gọi đội cứu thương ở nhà riêng, đồng thời cô cột Nạp Lan Chỉ Thủy vào giường.
Tình hình Nạp Lan Chỉ Thủy mỗi lúc một xấu đi, thần trí mơ hồ, dường như không giống với loại "đói khát" thông thường.
Mà trên người cô diện tích màu tím bầm dần dần nổi lên không được bình thường, vẻ mặt cô thống khổ nỉ non.
"Nóng... nóng quá..."
"Nóng.... nóng..."
Rốt cuộc Lâm Quốc Đống đã cho cô ta uống thứ thuốc gì? Xem ra cũng không phải loại thuốc kích dục thông thường.
"Tôi thấy cô ta như vậy còn không tìm người tới ước chừng sẽ bạo phát mà chết."
Nguyệt chẳng biết đã đến cửa tự lúc nào.
Giản Niên không nói gì.
"Cần tôi gọi mười tên đàn ông cường tráng tới không?" Nguyệt làm mặt nghiêm túc nói.
"Nếu cô đã cười trên sự đau khổ người khác như vậy, vậy cô cứ tới cùng cô ta là được."
Giản Niên lạnh lùng trả lời một câu.
"Một chút đùa giỡn cũng không biết."
"Bây giờ là thời điểm đùa giỡn sao?" Giản Niên quát lên.
"Đem Cảnh Tiểu Lang tới cho cô ta chẳng phải được rồi sao."Nguyệt chơi đùa móng tay,
"Tiểu Lang đã bị cô ta làm "bị thương"!" Giản Niên tức giận nói.
"Lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ chảy máu mà."
"Lần thứ hai, thứ ba là không chảy nữa." Nguyệt tiếp tục nói.
"Tôi không cho phép!" Giản Niên bỗng quát lên,
"Hahahaha! Giản Niên, cô thật buồn cười!"
"Người trong cuộc còn chưa nói gì, cô có tư cách gì nói không cho phép!" Nguyệt cười to nói.
"Đủ rồi!"
Tựa hồ đã chạm đến chỗ đau của Giản Niên, Giản Niên bỗng lắc mình đến trước Nguyệt, bóp cổ cô.
"Có ngon thì bóp chết tôi a! Trút giận lên tôi thì lợi ích gì!" Nguyệt vẻ mặt đầy khinh thường.
"Nếu cô thật sự tìm người đến cho Nạp Lan Chỉ Thủy, đợi sau khi cô ta tỉnh lại, muốn cô ta ở bên Cảnh Tiểu Lang thế nào đây hả?"
"Hay nên nói cô muốn để Cảnh Tiểu Lang thương tâm hoặc để cho con bé hận cô!"
Đôi mắt đỏ của Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm vào Giản Niên.
"Đáng chết!"
Giản Niên nới lỏng tay, thống khổ ôm đầu ngồi xuống đất.
Ánh mắt Nguyệt thoáng qua vẻ không nhẫn nại được, cô cúi người xuống, một tay từ từ xoa gương mặt Giản Niên.
"Có một số chuyện tại sao hãy không cứ tiếp nhận nó?"
Khuôn mặt Nguyệt dần phóng đại, tiến tới gần trước Giản Niên.
"Cô..."
Giản Niên ngơ ngẩn, nhìn vào mắt Nguyệt, mặc hành động của Nguyệt.
"Có lẽ tôi có thể an ủi cô một chút..."
Nguyệt nhẹ giọng vừa nói, vừa hôn lên môi Giản Niên.
Nguyệt hôn rất lạnh, Giản Niên không cảm thấy chút nhiệt độ nào trên môi cô ấy. Nguyệt hôn rất nhẹ, giống như lông vũ không ngừng phớt lên môi cô vậy, lên mặt, lên mũi và ánh mắt.
Giản Niên theo bản năng choàng hai tay lên eo cô, rất lạnh. Trên người Nguyệt hình như không hề có một chút nhiệt độ, cô sớm đã biết chuyện là như vậy.
Nguyệt là một linh hồn đã chết, xem như có thực thể đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô ấy không có nhiệt độ của cơ thể con người.
Bỗng nhiên, Nguyệt lộ ra chiếc lưỡi nhỏ, thử trợt vào miệng Giản Niên. Giản Niên lại há miệng vui vẻ tiếp nhận xâm phạm của cô, cũng chủ động đưa ra chiếc lưỡi cùng Nguyệt quấn quanh.
Tài hôn của Giản Niên vụng về không lưu loát, chỉ có thể thuận theo tiết tấu của Nguyệt.
Cho đến một lúc sau, dưới lầu truyền tới âm thanh kinh động cả hai. Giản Niên cuối cùng mới thoáng hồi thần, khi cô ý thức được mình đang làm gì, bỗng đẩy Nguyệt ra.
Nguyệt bất ngờ nhìn cô, ngay sau đó liền nheo lại đôi mắt đỏ,
"Mùi vị không tồi."
Cô cố ý đưa ra đầu lưỡi liếm môi một chút.
"Cô dùng tà thuật với tôi!"
Giản Niên chán ghét lấy sống tay lau lên khóe miệng, tức giận nhìn chằm chằm Nguyệt.
"Ha!" "Tà thuật là gì?"
Nguyệt cười khan hai tiếng, trong lòng chua xót.
"Đừng giả vờ hồ đồ với tôi!"
"Nếu không làm sao tôi sẽ..."
"Hôn môi?"
Nguyệt giúp cô nói nốt, xem thường cong cong khóe miệng,
"Xin lỗi, lão nương còn chưa có tầm thường đến thế! Sẽ vì câu dẫn một tên Shura đê tiện mà dùng loại thủ đoạn thấp hèn đó!" Nguyệt hừ lạnh, thở hổn hển bước ra cửa.
Giản Niên nhìn theo bóng lưng cô rời đi, tâm tình phức tạp.
Đội cứu thương tư nhân tới, trải qua kiểm tra, Cảnh Tiểu Lang cũng không có gì đáng ngại, chỉ là hạ thể hơi có chút tổn hư, dùng một chút thuốc liền khỏi. Nhưng trong thời gian ngắn không thích hợp có sinh hoạt, còn Nạp Lan Chỉ Thủy liền không may mắn như vậy, cô bị trúng thuốc nếu không có được giao hợp, rất nhanh sẽ bạo phát mà chết.
Một lần lúc trước cùng Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ là tạm thời hóa giải dược tính trong cơ thể, nhưng để giải trừ hoàn toàn được thì vẫn cần nhiều lắm mới đủ.
Mà chế tạo thuốc giải thì cần thời gian, Giản Niên rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
"Tư Đồ Vị Ương?"
Giản Niên đột nhiên nghĩ tới cô ấy, cô làm sao liền đem cô ta quên mất!
Tiểu Lang bị thương, đưa Cảnh Tiểu Lang đến trên giường Nạp Lan Chỉ Thủy bây giờ là điều muôn vàn không được.Nhưng đưa người khác đến trên giường Nạp Lan Chỉ Thủy cũng chắc chắn không được, hôm nay chỉ có thể chế ra thuốc giải.
"Giản Niên, cô tốt nhất là có một lời giải thích hợp lý."
May mắn là gần đây Tư Đồ Vị Ương ở lại trong thành phố, rất nhanh đã bị cô mang đến đây.
"Tư Đồ, lần này lại làm phiền cô."
Giản Niên nói vắn tắt, kể đại khái mọi chuyện.
"Tôi là bác sĩ, không phải người bào chế thuốc!" Tư Đồ Vị Ương không kiên nhẫn nói.
Tư Đồ Vị Ương làm kiểm tra đơn giản cho Nạp Lan Chỉ Thủy, lắc đầu,
"Cô vẫn là tìm cho cô ấy một người đi."
"Không được!" Giản Niên bật thốt lên.
"Ồ? Lần trước chắc cũng là cô ấy, tôi cứ tưởng là."
Tư Đồ Vị Ương dùng ánh mắt mập mờ nhìn Giản Niên.
"Không muốn tìm người, vậy cô tự mình đi."Tư Đồ Vị Ương bỗng tức giận trả lời.
"Đùa gì vậy!" Giản Niên quát lên,
"Vậy để Cảnh Tiểu Lang ăn Nạp Lan Chỉ Thủy, đối với con bé cũng đâu bị tổn thương gì a!"
Nguyệt bỗng xuất hiện trước mặt hai người.
"Vị này là?"
Tư Đồ Vị Ương giật mình trước việc Nguyệt có đôi mắt màu đỏ và lỗ tai nhọn,
"Người đẹp chào cô!" Nguyệt mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
"Họ Giản kia, tôi khuyên cô buông xuống tư tâm vô dụng đó đi. Nạp Lan sắp không xong rồi!" Nguyệt trách cứ.
"Không cần cô quản!" Giản Niên càng thêm phiền não,
"Đưa Cảnh Tiểu Lang đến cạnh cô ta là cô, muốn các cô ấy thật tốt ở bên nhau cũng là cô, muốn bảo vệ cho các cô ấy cũng là cô!"
"Bây giờ cô lại nổi điên gì chứ!"
"Cô đã bị sự đố kỵ làm mông mị con tim rồi!" Nguyệt nói toạc hết ra.
"Đủ rồi!"
Giản Niên căm tức nhìn Nguyệt, Tư Đồ Vị Ương đứng một bên mặt không cảm xúc, dáng vẻ chuyện không mấy liên quan đến cô. Tình tay ba cẩu huyết gì đây chứ...
"Hỏa Hỏa..."
Cảnh Tiểu Lang đã thay đồ ngủ xuất hiện trước cửa, nhẹ nhàng gọi.
"Tiểu Lang!"
"Chị không ngoan ngoãn trên giường nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì!" Giản Niên đau lòng tiến lên đỡ cô,
"Chị Trấp Thủy..." Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang chứa đầy lo lắng.
"Cô ta sẽ không xảy ra việc gì đâu." Giản Niên chột dạ nói.
"Gạt người!"
"Chị vừa mới thăm chị Trấp Thủy... chị ấy đang không khỏe..."
Trong ánh mắt Cảnh Tiểu Lang tràn đầy nghi vấn.
"Em bảo đảm cô ta sẽ không xảy ra việc gì." Giản Niên trịnh trọng nói.
"Giản Niên, cô gạt ma hả!" Nguyệt chen ngang,
"Chị tai nhọn, chị Trấp Thủy có phải sẽ chết không?" Cảnh Tiểu Lang khẩn cấp hỏi.
"Vậy phải xem em thế nào." Nguyệt nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Cô im miệng cho tôi! Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ không có việc gì! Tôi biết nên làm sao để cứu cô ta!"
Ánh mắt Giản Niên như muốn giết người vậy, hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt.
"Lẽ nào cô định?!" Nguyệt kinh dị nhìn về phía cô,
"Chăm sóc kỹ cho Tiểu Lang!"
Giản Niên nhanh chóng hướng phòng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Hỏa Hỏa!" Cảnh Tiểu Lang gọi lại một tiếng,
"Nghỉ ngơi cho khỏe, Nạp Lan Chỉ Thủy cô ta sẽ không xảy ra việc gì." Giản Niên lộ ra nụ cười an tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play