Cảnh Tiểu Lang ngồi một mình trên salon cắn ngón tay, buồn bực nhìn chằm chằm tivi trước mặt, một tay không ngừng ấn điều khiển từ xa đổi kênh.
Bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng Nạp Lan Chỉ Thủy xào rau trong bếp, Cảnh Tiểu Lang không nhịn được quay đầu nhìn về hướng nọ, thật muốn tới giúp chị Trấp Thủy bận bịu, ô~~~~~
Lúc cô bĩu môi, thì chuông cửa vang lên. Nạp Lan Chỉ Thủy đang bận rộn trong bếp vốn định đặt nồi xuống, đi mở cửa.
Nhưng lúc cô ló đầu ra nhìn về phòng khách, bóng người Cảnh Tiểu Lang đã không có ở đây.
"Chị xinh đẹp..."
Là chị xinh đẹp đã gặp hôm qua ở nhà hàng, tại sao ánh mắt chị ấy nhìn lại dữ thế nhỉ!
Cảnh Tiểu Lang yếu ớt nói một câu, cúi đầu.
Tại cửa, Annie hống hách vênh váo đang đứng ở đó, thấy người mở cửa là Cảnh Tiểu Lang, nhất thời tâm sinh bất mãn.
Cục phiền toái này luôn ở chung với Nạp Lan?
Annie không thèm nhìn Cảnh Tiểu Lang lấy một cái, "cộp cộp cộp" đạp giày cao gót tự tiện tiến vào.
"Chị..."
Cảnh Tiểu Lang muốn gọi cô ta lại, để cô ta thay giày.
"Tránh ra!"
Annie đẩy Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang không chú ý, ngã xuống đất.
"Oái!"
Chân bị trẹo, cô bé đau đến liều mạng cắn môi, trong mắt có nước.
"Ai cho phép chị vào đây!"
Nạp Lan Chỉ Thủy chạy vào nhìn thấy chính là một màn Cảnh Tiểu Lang té lăn trên đất, cô nhướng mày, tiếp theo chính là nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Annie. Liên hệ hai cái với nhau, liền hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Cô nắm chặt hai tay, quanh thân nhất thời tản ra khí tràng mãnh liệt.
"Nạp Lan."
Annie vừa nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy, lập tức mỉm cười tiến lên đón. Nhưng lúc vừa bước tới một bước, thì nghe thấy tiếng quát của cô.
"Ai cho phép chị vào đây!"
Nạp Lan Chỉ Thủy vội vã lướt qua người cô, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, tới bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, ôm thân người nhỏ bé, từ từ đỡ cô bé đứng dậy.
"Có đau không?"
Mắt nhìn liền thấy động tác sờ mắt cá chân của cô bé, lo lắng nói.
"Dạ đau..."
Cảnh Tiểu Lang "òa" lên nhào vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy, òa khóc.
"Đi, chị mang em đi bệnh viện."
Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nói, vừa xốc ngang cô bé lên.
"Thì ra là một đứa thiểu năng*..."
(*)Trí năng phát triển kém, thân thể phát triển nhưng trí tuệ không phát triển, thân thể thì trưởng thành nhưng trí tuệ bên trong chỉ là của một đứa bé.
"Im đi!" Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người lạnh lùng nói.
"Nạp Lan, em lại vì một đứa thiểu năng, mà nói chuyện với chị như vậy."
Annie giận đến đi vài bước tại chỗ, khinh miệt hừ lạnh.
"Annie, chị đừng thử thách giới hạn của tôi!"
Trong con ngươi Nạp Lan bắn ra hàn quang không mang theo một chút độ ấm, Cảnh Tiểu Lang trong ngực hai tay choàng lên cổ, trước giờ cô chưa từng thấy chị Trấp Thủy nổi giận như vậy, là vì chị kia sao?
"Nạp Lan, chị đây muốn thử nghe một chút liên quan đến giới hạn của em là cái gì."
Thanh âm Annie bất giác yếu đi hai phần, hai tay cô khoanh ngực đứng tại chỗ, hai con ngươi nhìn về Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy không thèm để ý cô, bế Cảnh Tiểu Lang liền muốn rời đi.
"Đứng lại cho chị!"
Annie hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, bước chân Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ hơi ngừng một chút, liền tự ý tiếp tục tiến về trước.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, em đứng lại cho chị!" Annie lại rống lên,
"Chị Trấp Thủy... em không sao đâu."
Mắt thấy hai người khí thế giương cung bạt kiếm, Cảnh Tiểu Lang kéo áo Nạp Lan Chỉ Thủy, nhỏ giọng nói.
"Tiểu Lang, ngoan, không cần để ý đến bà điên đó." Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý nói,
"Em dám bảo chị là bà điên à?! Nạp Lan, em hay lắm, liền vì một đứa thiểu năng như vậy..."
"Ô ô ô, chị Trấp Thủy, Tiểu Lang không có bị thiểu năng..."
Cảnh Tiểu Lang lập tức phản bác, tay nhỏ bé ôm chặt cổ Nạp Lan Chỉ Thủy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực cô.
"Ngoan, Tiểu Lang là đứa bé ngoan."
Nạp Lan Chỉ Thủy sờ mặt cô bé, mềm mại dỗ dành.
Thời điểm ánh mắt chuyển hướng về phía Annie, liền hung hăng trừng mắt. Cô cũng không nói nhiều, mà là bế Cảnh Tiểu Lang rời cửa, tùy ý Annie ở phía sau gào thét.
Khi ở trên xe, Cảnh Tiểu Lang đã ngưng thút thít,
"Chị Trấp Thủy, là lỗi của Tiểu Lang hả?"
Cảnh Tiểu Lang lấy một loại ánh mắt không xác định nhìn về Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Sao có thể được." Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu nói,
"Tiểu Lang, tại sao em lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì vừa rồi chị xinh đẹp kia, hình như rất ghét Tiểu Lang, thích chị Trấp Thủy..."
"Bởi vì do Tiểu Lang, nên chị Trấp Thủy với chị xinh đẹp mới xích mích với nhau."
Cảnh Tiểu Lang yên lặng nói.
Lời này nhìn như một lời chẳng liên quan chẳng có suy luận, nhưng lại làm lòng Nạp Lan Chỉ Thủy cứng lại,
Cảnh Tiểu Lang là đang lo lắng cho mình sao?
"Chị không sao, Tiểu Lang. Em cũng không cần coi bà điên kia là thật."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng sờ đầu cô, khẽ mỉm cười với cô.
Đến bệnh viện, Nạp Lan Chỉ Thủy bế Cảnh Tiểu Lang xuống xe, vội vã vào cửa.
"Chỉ bị trặc chân, trở về nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại."
Nghe bác sĩ chuẩn đoán, Nạp Lan Chỉ Thủy mới yên tâm, nhưng khi nhìn thấy bàn chân trắng nõn sưng đỏ một khối, Nạp Lan Chỉ Thủy luôn cảm thấy trong lòng có vô số con kiến bò leo, không cách nào dừng xao động lại được.
"Bác sĩ, làm phiền ông khám chân em ấy thêm chút nữa."
"Tôi sẽ phối hợp một ít thuốc cao cho cô bé."
Bác sĩ viết lên hồ sơ bệnh lý.
"Cảm ơn, bác sĩ."
"Chị Trấp Thủy, chân hết đau rồi, em tự đi được rồi." Cảnh Tiểu Lang mềm nhẹ nói.
"Không thích được chị bế?"
Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng toát lên một câu, ngay cả chính cô cũng có chút bất ngờ.
"Không phải đâu..."
Cảnh Tiểu Lang thấp thỏm rụt đầu, thật ra chẳng qua cô chỉ đang xấu hổ thôi. Thận trọng né tránh ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang phát hiện hình như bản thân có chút tham luyến ấm áp của chị ấy.
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế cạnh ghế lái, giúp đỡ thắt dây an toàn.
Dọc trên đường đi, cả hai không nói lời nào, bầu không khí tỏ ra một chút lúng túng. Cảnh Tiểu Lang an tĩnh khác thường, trong lúc vô tình nhìn thấy một tiệm kem ngoài cửa xe, trong mắt lộ ra mừng rỡ vừa lúc bị Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thấy.
Trùng hợp lúc này con đường phía trước là đèn đỏ,
"Muốn ăn không?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi.
"Dạ."
Cảnh Tiểu Lang ngượng ngùng nói, hai tay bấu quần áo, không ngừng vặn tới vặn lui.
Vì vậy Nạp Lan Chỉ Thủy dừng xe bên đường, căn dặn Cảnh Tiểu Lang đợi trong xe đừng đi ra, người nào đến gõ cửa cũng không cần để ý.
Cảnh Tiểu Lang hăng hái gật cái đầu nhỏ.
Nạp Lan Chỉ Thủy cầm hai cây kem ốc quế, lúc bước từ trong tiệm ra, lại phát hiện trước xe có thêm một cảnh sát giao thông.
Cô băng nhanh qua đường,
"Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư, xe cô đây à?"
"Đúng vậy."
Nạp Lan Chỉ Thủy liếc nhìn vào xe cho Cảnh Tiểu Lang cái nhìn an tâm, mở cửa, trước đưa hai cây kem cho cô.
"Ở đây không thể đỗ xe."
Giọng cảnh sát giao thông lạnh lạnh, lại liếc nhìn Cảnh Tiểu Lang một cái,
"Em gái cô hả?"
"Tôi lập tức lái xe đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy không vui trước ánh mắt của tay cảnh sát,
"Đưa bằng lái cô cho tôi xem một chút."
Nạp Lan Chỉ Thủy cảm giác đối phương là cố ý gây khó dễ, vốn định phát tác, nhưng lại nghĩ đến chân Cảnh Tiểu Lang.
Cuối cùng vẫn đưa bằng lái cho hắn,
"Nạp Lan Chỉ Thủy..."
"Có phải đại tiểu thư xí nghiệp Nạp Lan gì đó, tôi hình như từng thấy cô trên tivi..."
Trên mặt tên cảnh sát lại khinh thường, hình như rất không hài lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Có thể trả lại tôi chưa?"
Tay cảnh sát trả bằng lái lại cho Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Thì ra nhị tiểu thư nhà Nạp Lan là một người thiểu năng..."
Miệng tay cảnh sát cuối cùng còn không yên lặng tăng thêm một câu.
"Anh nói cái gì?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy chậm rãi nói, cảm nhận trên người Nạp Lan Chỉ Thủy tản ra cơn rét lạnh, tay cảnh sát có chút chùn chân, nhưng vẫn ưỡn ngực,
"Nhà cô có tiền thì ngon à, còn không cho người khác nói..."
"Phịch" một tiếng, nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Nạp Lan Chỉ Thủy đã xuất thủ áp tay cảnh sát lên cửa xe, vặn ngược hai tay hắn ra sau,
"Nói xin lỗi tôi!"
"Ui da!! Đau quá đi!!! Cô đây là đang đánh cảnh sát!"
Tay cảnh sát vẫn chết không nhận nợ, ngoại trừ đau đớn trên thân thể, càng nhiều hơn chính là lòng tự trọng của đàn ông bị làm nhục và khuất phục.
"Lặp lại lần nữa! Tôi muốn anh nói xin lỗi cô ấy!"
Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nói, lực đạo trên tay không thả.
"Buông tôi ra!!!!!"
Hai người tranh chấp sớm đã dẫn nhiều người đến vây xem, một vài chiếc xe chạy trên đường cũng rối rít thò đầu ra nhìn quanh, bàn luận sôi nổi.
"Con nhà giàu đánh người kìa ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Tay cảnh sát bỗng hô to lên,
"Rốt cuộc có nói hay không!"
Nạp Lan Chỉ Thủy xuống tay ác hơn, thời khắc này cô như thể đã mất đi lý trí,
"Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang gấp đến độ xuống xe, khập khiễng tới bên cạnh cô, đặt tay lên cánh tay, còn kem sớm đã bị cô ném xuống đất.
Nạp Lan Chỉ Thủy giống như không nghe thấy vậy, vẫn giữ vững muốn tay cảnh sát phải xin lỗi.
"Ô ô ô!"
Cảnh Tiểu Lang gấp đến độ sắp khóc, hai tay cô ôm lấy cánh tay Nạp Lan Chỉ Thủy, muốn kéo ra khỏi tay cảnh sát.
"Chị Trấp Thủy, mau buông tay ra!"
Người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, tiếng người huyên náo, dần dần che mất hai người.
Rốt cuộc có tên đàn ông không nhìn được, xông lên động thủ với Nạp Lan Chỉ Thủy. Cảnh Tiểu Lang lập tức ngăn trước mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, may mắn Nạp Lan Chỉ Thủy lấy lại tinh thần, thả tay cảnh sát, ôm Cảnh Tiểu Lang tránh thoát.
Hai mắt Nạp Lan Chỉ Thủy hung ác trợn mắt nhìn tên đàn ông,
"Chúng ta đi."
Ôm Cảnh Tiểu Lang rời khỏi, nhưng tay cảnh sát lại nổi giận quát to,
"Mọi người đừng để bọn họ chạy, công khai đánh cảnh sát!"
Tay cảnh sát dùng máy truyền thanh kêu gọi, mọi người cũng bắt đầu chặn lại đường đi của các cô.
"Tránh ra!"
Nạp Lan Chỉ Thủy khinh thường giải thích, bây giờ cô chỉ muốn mang Cảnh Tiểu Lang cách xa nơi này. Cô mới vừa mở cửa xe, lại bị tên đàn ông vừa rồi dùng sức đóng lại,
"Cô à, đánh người liền muốn chạy, không có chuyện dễ dàng vậy được. Bây giờ là xã hội pháp chế đó."
Chỉ chốc lát sau, xe cảnh sát tới, thấy ánh mắt Cảnh Tiểu Lang sợ hãi, Nạp Lan Chỉ Thủy trấn an nói:
"Hết thảy có chị ở đây, chúng ta sẽ không sao."
Nói xong, sờ cằm cô một chút,
"Dạ."
Cảnh Tiểu Lang rúc vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy.
Trong đồn cảnh sát, tay Nạp Lan Chỉ Thủy thủy chung vẫn nắm lấy tay Cảnh Tiểu Lang, cô từ chối trả lời bất kỳ vấn đề nào. Cho đến khi Sở Khiết lững thững mang luật sư chậm trễ tới, làm một vài thủ tục, bảo lãnh cả hai ra ngoài.
"Nạp Lan, có thể nói tớ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
Nói chuyện với luật sư vài câu, Sở Khiết liền đuổi tới Nạp Lan Chỉ Thủy. Sở Khiết ở cửa đột nhiên nói.