Tầm mắt Lưu Nguyệt một mảnh tối đen, cô không nhìn rõ được quanh cảnh xung quanh, cũng không biết được bản thân mình đang ở chỗ nào.
Chỉ có thông qua các giác quan mới cảm thụ được mọi thứ.
"Mở mắt ra, là tốt rồi."
Bỗng, một đạo thanh âm xa lạ nhưng trong trẻo lạnh lùng truyền vào tai.
"Cô là ai?" Trong bụng suy nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không thể nói thành lời.
"Sao không mở mắt ra để nhìn thử xem?"
Thế nhưng đối phương giống như biết được cô đang suy nghĩ những gì, cất lời nói.
"Cô là ai?" Lưu Nguyệt liều mạng muốn mở mắt, cô giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng thành công.
Bầu trời màu trắng, một thân ảnh có bóng lưng thon dài đang lặng yên đứng ở đó.
"Đây là đâu vậy?" Lưu Nguyệt theo bản năng muốn nhấc chân, nhưng đáp lời cô lại là trầm mặc một hồi lâu.
Lưu Nguyệt lại bước thêm một bước về trước.
"Cô là ai? Đây là đâu? Tôi phải trở về!"
Sợ hãi cùng bất an lan tràn trong lòng, Lưu Nguyệt hốt hoảng nói.
"Đừng sợ, tới đây." Người nọ phát ra âm thanh có thể khiến người ta cảm thấy lòng mình thanh thản.
Lưu Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn là từ từ hướng tới cô.
"Nơi này chính là thế giới trong tim cô." Người đang mặc một bộ trường bào màu đỏ xoay người lại, Lưu Nguyệt giật mình sợ hãi, hai tay bụm miệng.
Chỉ vì người nọ không có "gương mặt", có chẳng qua chỉ là một cái mặt nạ bạc có bộ dạng mắt mũi trông rất khó ưa.
"Tôi phải trở về!" Lưu Nguyệt khẽ lắc đầu, bước chân không khỏi lui về sau.
"Đừng nóng nảy." Người nọ lại phát ra âm thanh nhu hòa, không hiểu sao Lưu Nguyệt lại cảm thấy một tia ấm áp.
Vì sao bộ dạng người này với giọng nói lại không xứng đôi chút nào vậy? Trong lòng Lưu Nguyệt suy nghĩ.
"Cô trước kia đã từng đến đây rồi."
"Không nhớ ư?" Người đeo mặt nạ tiến một bước về phía cô.
"A!"
"Sao có thể? Tôi cũng không nhớ ra nơi này." Lưu nguyệt nghệch đầu.
"À, là thế này à?"
"Cô nhìn xem đây là cái gì."
Người đeo mặt nạ vung tay lên, trước mặt Lưu Nguyệt lập tức hiện lên một chiếc gương màu bạc, trong gương đang phát ra thước phim có chút lộn xộn.
"Đây là?!" Lưu Nguyệt một tay che ngực, nhịp tim gia tăng tốc độ.
"Hm..."
"Cô ta rốt cuộc là ai?"
"Cho tôi xem những thứ này làm gì?"
Lưu Nguyệt bài xích lắc đầu.
"Đừng bài xích cô ấy, hãy thử tiếp nhận tất cả mọi thứ nào."
Người đeo mặt nạ chỉ một tay vào thế giới trong tấm gương.
"Không muốn, đây không phải là tôi..."
"Không muốn..."
Lưu Nguyệt dứt khoát nhắm chặt hai mắt, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất.
"Vậy cả cô ấy cô cũng không nhớ à?"
Người đeo mặt nạ từ từ đỡ cô đứng dậy, tỏ ý cho cô mở mắt lên và nhìn kỹ người trong gương.
"Shura vương..."
Lưu Nguyệt thất thần nhìn cô gái đang khóc thút thít trong gương, Giản Niên trong gương đang khóc nức nở một mình trong phòng, nhìn bộ dạng hình như đang ở nhân giới.
"Tên của cô ấy, cô hẳn là biết." Người đeo mặt nạ nhẹ nhàng nói.
"Giản Niên. cô ấy tên là Cảnh Hinh Ái."
Lưu Nguyệt giật mình nhìn bản thân, Cảnh Hinh Ái cái tên này, cô không có biết.
"Hồi tưởng lại đi."
"Cô là ai?"
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Lưu Nguyệt bỗng mở choàng mắt, cô hồng hộc thở từng ngụm từng ngụm, trợn to mắt nhìn bản thân.
"Mình đã trở lại..." Trái tim đập kịch liệt, nhắc nhở cô hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi không phải là mơ, người trong giấc mơ đó, tình cảnh trong tấm gương mà cô đã nhìn thấy trong mơ đó.
"Cảnh Hinh Ái..." Lưu Nguyệt tự lẩm bẩm.
"Tỉnh rồi."
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Nạp Lan Chỉ Thủy đang bưng chén cháo tiến vào.
"Tôi... cô là?"
"Haha~ tôi là bạn của Giản Niên."
"Vâng."
Lưu Nguyệt thấy trong căn phòng cũng không có bóng người Giản Niên, lại nhớ lại những lời cô đã nghe thấy trước khi phát độc, nhất thời trong lòng run rẫy.
"Nếu tỉnh rồi, vậy ăn chút gì đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy bưng cháo đến trước mặt cô.
"Tôi không thấy đói." Lưu Nguyệt lắc đầu.
Sắc mặt cô tái xanh nhìn về trước, Nạp Lan Chỉ Thủy bừng tỉnh.
"Được rồi." Cô đặt cháo ở bên cạnh.
"Giản Niên có chút chuyện đã ra ngoài, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không trở lại."
"À, nếu đã vậy, làm phiền sau khi cô ấy trở về hãy báo cô ấy biết, đa tạ những ngày qua đã quấy rầy, tôi phải về nhà."
Giọng Lưu Nguyệt cứng rắn, mơ hồ lộ ra một cỗ oán khí.
"Chuyện này tôi không thể làm chủ." Khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy câu lên.
Chân vừa chạm đất, đầu liền cảm thấy một trận choáng váng, thân người như muốn ngã sấp xuống.
"Cô Lưu!" May mắn Nạp Lan Chỉ Thủy kịp thời đỡ lấy cô.
"Tôi không sao."
Lưu Nguyệt cau mày cương quyết nói.
"Tôi không thể để cô đi vậy được."
"Chẳng may Giản Niên trở về quở trách tôi, vậy tôi phải làm sao đây?" Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói.
"Bồi thường cô vợ cho cô ấy, tôi không bồi thường được đâu nha." Nạp Lan Chỉ Thủy bất đắc dĩ nhún vai.
"Tôi không phải!" Lưu Nguyệt tức giận nói, tránh Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Miêu tỷ tỷ?" Cảnh Tiểu Lang nhìn thấy màn này, khẩn trương chạy tới.
"Tiểu Lang?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu mày, tận lực giữ khoảng cách với Lưu Nguyệt. (auto sợ zợ, cute ghê chưa =))))))))))))))))
"Miêu tỷ tỷ, sắc mặt chị kém như vậy, hay là quay lại giường nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi." Cảnh Tiểu Lang quan tâm nói.
"Miêu tỷ tỷ?" Sắc mặt Lưu Nguyệt nhất thời trầm xuống.
"Tôi không phải."
"Miêu tỷ tỷ, lỗ tai với cái đuôi của chị đáng yêu thiệt a~"
"Giống y của Tiểu Lang vậy." Cảnh Tiểu Lang ôm lấy cánh tay cô, lôi cô trở lại giuờng, ánh mắt tha thiết nói.
"Ầy." Lưu Nguyệt kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt này.
"Có thể sờ thử không ạ?"
Cảnh Tiểu Lang lộ ra ánh mắt khát vọng.
"Có thể." Khó mà cự tuyệt, Lưu Nguyệt gật đầu.
"Hì~" Cảnh Tiểu Lang vui vẻ đưa tay nhéo cái tai cô một cái.
"Ui" Lưu Nguyệt tận sức rên, sắc mặt mất tự nhiên đỏ ửng.
"Miêu tỷ tỷ, chị bị sao vậy?" Cảnh Tiểu Lang còn tưởng mình bóp làm cho cô ấy thấy đau.
"Không, không sao." Lưu Nguyệt hơi quay đầu sang chỗ khác.
"Miêu tỷ tỷ có cái đuôi thiệt đẹp~"
Toàn thân Lưu Nguyệt run lên, đã không còn kịp, hai tay Cảnh Tiểu Lang đã bắt trúng cái đuôi của cô, lại xoa xoa rồi nắn nắn, khiến cho Lưu Nguyệt một chút khí lực cũng không vận ra được, toàn thân xụi lơ trên giường. (hết đi đâu luôn =))))))))))~
Khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy cười chúm chím nhìn hết thảy những thứ này, mỗi khi nhìn thấy đồ vật đáng yêu, là Cảnh Tiểu Lang sẽ lại biến thành bộ dạng ngây thơ trước kia, một Tiểu Lang ngây ngô ngốc nghếch.
"Cái đó sờ đủ chưa a?" Lưu Nguyệt thấy ngại nói.
"Dạ?" Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu chớp mắt.
"Tôi phải đi rồi." Lưu Nguyệt lặng lẽ dời người đi một chút, để tránh Cảnh Tiểu Lang lại nhào lên.
"Miêu tỷ tỷ, tại sao phải đi vậy?" Cảnh Tiểu Lang hỏi.
"Bởi vì tôi phải về nhà." Lưu Nguyệt chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng người sau chẳng qua chỉ hướng cô mỉm cười.
Lưu Nguyệt nhắm mắt xuống giường đại, cố ý không nhìn tới ánh mắt đáng thương của Cảnh Tiểu Lang.
"Xin lỗi, tôi không thể để cô rời khỏi đây." Nạp Lan Chỉ Thủy chắn trước người cô.
"Tại sao? Các người không có cái quyền này!" Lưu Nguyệt thật sự nổi giận, dựa vào cái gì tên Shura thối đó xem cô như món đồ chơi được, mà cô thì không thể rời khỏi đây chứ. Cô mới không cần làm món đồ chơi gì đó, để cho người ta đùa giỡn.
"Có vài lời vẫn là hẵng đợi Giản Niên trở lại rồi mới nói với cô ấy thì hay hơn." Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lẩm bẩm nói.
"Tôi không có gì để nói với cô ta hết!" Lưu Nguyệt thét lên, miệng mở to thở hổn hển, vẻ mặt khẩn trương nhìn cả hai.
"Suy cho cùng hai người các cô đều không thích tôi, tại sao tôi phải ở lại đây để nhìn sắc mặt của hai người chứ!"
"Cô Lưu, sợ rằng cô đã hiểu lầm chúng tôi rồi."
"Chúng tôi không có vậy."
"Đúng, tôi tới đây là để dụ dỗ Shura vương, chính là để giúp đỡ cho bộ tộc của tôi!"
"Tôi thừa nhận!"
"Nhưng bây giờ tôi không muốn nữa, Shura thối xấu xa, tôi một chút cũng không muốn ở lại đây để bị cô ta khi dễ."
"Cho nên tôi sẽ tự mình nghĩ cách, nhưng sẽ không tiếp tục lại tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà ở lại đây để các cô khi dễ!" Lưu Nguyệt phát tiết cổ phiền não của mình.
"Cô Lưu, Giản Niên là bạn tốt của chúng tôi. Người yêu cô ấy đã rời xa cô ấy, khiến cô ấy bị đả kích sâu sắc, cô ấy chán chường đã rất lâu rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy bình tĩnh nói.
"Hết thảy mấy chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?" Lưu Nguyệt nghe, trong lòng thấy khó chịu. Người cô ta yêu là người khác, chẳng qua cô chỉ là người khác! Cái gì cũng không phải!
"Cho đến khi cô xuất hiện, cô ấy mới có lại sức sống."
"Chúng tôi dĩ nhiên hy vọng cô ấy có thể vui vẻ mà sống."
"Huống hồ người mà cô ấy yêu cũng là bằng hữu của chúng tôi, càng đã từng giúp đỡ cho chúng tôi."
"Miêu tỷ tỷ, Hỏa Hỏa em ấy xem cô là người đặc biệt." Lúc này, Cảnh Tiểu Lang cũng nói.
"Cô ta không thích tôi!"
"Cô ta yêu là người khác, xin các cô hãy làm rõ ràng!"
Có lẽ quá mức kích động, ngực Lưu Nguyệt cứng lại, mãnh liệt ho khan.
"Miêu tỷ tỷ, chị bị làm sao vậy?" Cảnh Tiểu Lang khẽ vuốt lưng cho cô, giúp cô nhuận khí.
"Mặc kệ cô có tin hay không, Giản Niên đối với cô là không giống, có lẽ ngay cả chính cô ấy cũng không nhận thấy." Nạp Lan Chỉ Thủy nhắm hai mắt.
"Haha." Lưu Nguyệt cười khổ.
"Bằng không cô ấy đã không vì chất độc trên người cô, mà tình nguyện dù mạo hiểm khai khiến với Khuyển tộc cũng muốn cứu được cô." Nạp Lan Chỉ Thủy rốt cuộc nói ra chuyện Giản Niên đi đâu.
"Cái gì?!"
"Cô nói cô ấy đi Khuyển tộc!!" Lưu Nguyệt kinh hãi.
"Đúng vậy." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu.
- --
"To gan! Người tới là ai?!"
"Lại dám xông vào tộc của ta!!"
Tại ranh giới với Khuyển tộc, hai tên mặc áo da canh phòng nhìn thấy Giản Niên.
"Tôi muốn gặp quản sự của mấy người."
"Hình như cô ta là Shura vương?"
Một trong hai tên canh gác lặng lẽ nói với tên thủ vệ còn lại.
"Cái gì?!"
"Shura vương làm sao biết đến nơi này của chúng ta?"
Đương lúc cả hai đang thì thầm, thì thái tử Khuyển Tộc Ca Nhung xuất hiện.
"Shura vương đích thân tới, thật sự là thụ sủng nhược kinh hả." Ca Nhung âm dương quái khí cười nói.
"Ngươi sớm đã đoán được ta sẽ tới đây đi."
"Nếu đã là vậy, ta cũng liền đi thẳng vào vấn đề."
"Giao thuốc giải ra đây."
"Shura vương, cô thật thích nói đùa!"
"Muốn cứu con đàn bà đê tiện đó, thì phải hy sinh tính mạng một người của tộc tôi."
"Thân là thái tử Khuyển tộc, tôi làm sao có thể đáp ứng cô!" Ca Nhung cao giọng nói.
"Điều kiện, nói." Thần sắc Giản Niên trong trẻo lạnh lùng, trong giọng nói lộ ra cái làm người rợn cả tóc gáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT