"Đúng là không có tiền đồ~!" Giản Niên điểm điểm lên chóp mũi cô.
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang ủy khuất nghẹn ngào một tiếng.
"Hai người?"
Vừa vặn một màn này bị Tiểu Nha trông thấy, tư thế này ở trong mắt cô, Cảnh Tiểu Lang với Giản Niên tỏ ra hết sức thân mật, thì bỗng nhiên lòng cô lại nổi lên một cỗ bất mãn.
"Không có gì không có gì~ ăn món gì vậy~"
Giản Niên tỏ ý cho Cảnh Tiểu Lang bưng thức ăn lên bàn. Bữa cơm này Tiểu Nha ăn có chút bực bội, chưa ăn được mấy đũa, cô đã liền thấy no.
Nhận ra được khẩu khí cô lạnh lùng, Cảnh Tiểu Lang trong mắt tràn đầy mất mát. Giản Niên cũng phát giác dị thường của Tiểu Nha.
"Tiểu Nha, cơm nước xong chúng ta cùng đi bệnh viện một chuyến đi." Giản Niên ho khan hai cái.
"Tại sao?" Ánh mắt Tiểu Nha hoài nghi dò hướng cô.
"Giúp cô kiểm tra thân thể, thuận tiện xóa cái bớt trên mặt cô luôn."
"Không cần!" Tiểu Nha lạnh lùng từ chối, bỏ đũa xuống liền đứng dậy rời đi.
Giản Niên muốn gọi cô lại, nhưng Cảnh Tiểu Lang đã đi trước một bước tiến lên kéo tay cô.
"Chị Trấp Thủy! Chị làm sao vậy?"
"Đã nói với cô bao nhiêu lần! Tôi cơ bản không phải chị Trấp Thủy của cô!"
Tiểu Nha phiền não đánh rơi tay Cảnh Tiểu Lang.
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang lúc này như đưa đám cúi đầu.
"Chỉ biết khóc!"
Nhìn gương mặt cô khóc thút thít, Tiểu Nha càng thêm phiền lòng.
"Nạp Lan Chỉ Thủy!" Giản Niên nhìn không nổi nữa.
"Cô nổi cơn điên gì vậy!"
Đi tới bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, cô vỗ về bả vai trấn an cho cô ấy.
"Trước giờ chẳng phải tôi vẫn luôn giải thích với các người!"
"Tôi vốn chính là không có ký ức, là ăn mày lưu lạc tứ xứ hay sao! Là các người cứng rắn cứ muốn lôi kéo tôi về nhà các người!"
"Cuộc sống của người nhà giàu quả nhiên không phù hợp với tôi, tôi đây liền đi!" Tiểu Nha lạnh lùng mở miệng.
"Chị Trấp Thủy, đừng đi!" Mắt thấy Cảnh Tiểu Lang nhào tới, nhưng Tiểu Nha vẫn đẩy cô một cái, gấp rút chạy ra cửa.
"Tiểu Lang Lang, nếu cô ấy vẫn không khôi phục trí nhớ, vậy chị dự định làm như thế nào?" Giản Niên bất lực mở miệng.
"Ô..... Tiểu Lang không biết... Tiểu Lang không biết!" Cảnh Tiểu Lang nhào vào lòng Giản Niên, khóc.
"Yo~ Tiểu ngốc Lang đây là bị làm sao vậy?"
Laura huýt sáo nghênh ngang tiến vào, tâm tình nhìn qua không tồi.
"Chị Trấp Thủy không cần tôi! Ô ô ô ô!"
Cảnh Tiểu Lang khóc càng dữ dội hơn, Laura lúc này không nhìn nổi nữa.
"Tôi vẫn là thích Tiểu ngốc Lang lạnh như băng hơn."
Laura bất đắc dĩ bóp trán, nghe Giản Niên kể lại xong.
"Không hay rồi! Mấy cậu cứ vậy để cô ta đi một mình ư!" Laura kêu lớn.
"Làm sao?" Giản Niên cau mày.
"Cô ta sẽ gặp nguy hiểm đó!"
Tiểu Nha rời khỏi đại trạch không bao lâu, một mình đi trên đường tràn đầy vô đích. Lần nữa, cô lại trở về với cuộc sống lưu lạc, không biết nên về đâu, trên người lại không có tiền, thậm chí ngay cả một bữa ăn cũng không thể lo được.
"Nạp Lan Chỉ Thủy."
Bất tri bất giác, cô rẽ vào một cái hẻm cụt nhỏ, thanh âm từ phía sau truyền tới làm lòng cô cả kinh, cô quay người lại.
"Cô là ai?" Thì một cô gái xa lạ đập vào mắt, Tiểu Nha ngẩn người.
"Tôi tới để lấy mạng cô!" Trong phút chốc, cô gái lắc mình tới bên cạnh Tiểu Nha, ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi dao bạc đã chèn vào bụng cô.
"Tại sao....."
"Tôi không phải Nạp Lan Chỉ Thủy nào đó... mà mấy người quen biết."
Tiểu Nha cười thầm lặng, nhận thấy tiếng cười của cô, Cảnh Kỳ ngược lại lại ngẩn ra.
"Cô cười cái gì?"
"Tôi đang cười chính mình, tất cả mọi người đều nói tôi là Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng tôi một chút cũng không biết người đó là ai."
"Thậm chí ngay cả hình dạng cô ấy ra sao tôi cũng không biết..." Tiểu Nha tiếp tục nói.
"Không cần lo lắng, lúc chết rồi thì sẽ biết hết những gì mà cô không biết thôi."
Khóe miệng Cảnh Kỳ cong lên, lưỡi dao bạc lún vào trong cơ thể Tiểu Nha.
"Ưhm..." Tiểu Nha trợn to hai mắt, hai tay che bụng, thân người từ từ trượt xuống.
Đau quá... đây là tín hiệu duy nhất thần kinh cô đang truyền đi.
Máu tươi tràn ra, tầm mắt Tiểu Nha dần dần trở nên trống rỗng.
Trong đầu hình ảnh đầu tiên hiện lên chính là nét mặt tươi cười của ai đó, "Chị Trấp Thủy~" cả dáng người thon nhỏ đáng yêu ấy.
"Chị Trấp Thủy~ tại sao chị không nhớ Tiểu Lang?"
"Tiểu Lang....."
Tiểu Nha đưa tay về phía không khí, người khi sắp chết, sẽ nhìn thấy bất quá là người mà cả đời này mình thương nhớ nhất mà thôi.
"Hahahahaha! Nạp Lan Chỉ Thủy! ! ! Rốt cuộc ta đã tự tay giết được ngươi! ! ! !"
"Cảnh Tiểu Lang, ta rốt cuộc đã để ngươi nếm được mùi vị của sự thống khổ rồi! ! !"
"Hahahaha! Cảnh Tình, Cảnh Diệt! Hậu nhân của các người sẽ cô độc cả đời! ! ! ! !"
"Hahahaha!" Cảnh Kỳ cười điên cuồng, Tiểu Nha ngồi trên đất đã mất đi ý thức.
Cô thẳng tắp dựa vào tường, đầu vô lực rũ xuống. Chất lỏng màu đỏ theo vết thương trên bụng liên tục tràn ra đất. Như hoa bỉ ngạn nở rộ dưới thân người cô vậy, mà Tiểu Nha thì đang an tĩnh ngồi trên đó.
"Chị Trấp Thủy ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
"Mẹ ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Cảnh Tiểu Lang và Tiểu Vô Tà chạy đến cạnh cô, "rầm" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang chỉ cảm thấy thế giới trời long đất lở.
Chị Trấp Thủy chết rồi... chị Trấp Thủy sẽ không trò chuyện cùng mình nữa.....
Nước mắt im lặng rơi xuống, tiểu tử thì nhào vào ngực mẹ mình khóc thút thít.
"Cảnh Kỳ, ngươi!"
Hai mắt Giản Niên trở nên một mảnh đỏ thẫm, lòng bàn tay tụ lại ngọn lửa chuẩn bị tùy thời đốt Cảnh Kỳ thành tro bụi. Ngay cả con ngươi Laura cũng nổi lên lục quang nguy hiểm, chuẩn bị tùy lúc xé nát kẻ địch.
Cảnh Kỳ lại như thể không nhìn thấy các cô, chẳng qua vẫn chỉ tiếp tục cười điên cuồng.
"Ngươi đã giết chị ấy..."
Một âm thanh giống như truyền tới từ địa ngục, cuồng bạo mà mang theo một chút bi thống.
Thân thể Cảnh Tiểu Lang chậm rãi đứng dậy, không khí xung quanh ngưng tụ thành một cỗ khí nén, biểu thị một trận cuồng phong bạo vũ sắp ập đến.
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Chỉ nhìn thấy một đường sáng vụt qua, Cảnh Kỳ thét lên thảm thiết, toàn bộ thân người văng vào vách tường, làm tường lõm xuống.
Trong nháy mắt cô phun ra một ngụm máu.
"A a a! ! !"
Cảnh Tiểu Lang một tay bóp cổ cô, xương cổ phát ra tiếng "răng rắc", như thể chỉ cần cô thoáng dùng thêm một chút lực nữa thôi, là Cảnh Kỳ sẽ đầu lìa khỏi xác ngay tức khắc.
Giản Niên và Laura đồng thời cả kinh, bởi vì trên người Cảnh Tiểu Lang giờ phút này tuôn ra một cỗ năng lượng rất lớn, còn đôi mắt yêu dị biến ảo khó lường kia lại hiện lên cô ấy đang là một con người khác!
"Ta ban đầu căm hận chị ấy như vậy, cũng không nỡ nào giết chị ấy! Mà ngươi lại dám!"
"Ngươi lại dám sao! ! !"
Cảnh Tiểu Lang thống khổ rống lên, tay phải túm cổ nặng nề quật Cảnh Kỳ xuống đất, mặt đất lần nữa nứt ra lõm xuống, hai mắt Cảnh Kỳ trợn ngược, hoàn toàn ngất xỉu, không còn tri giác.
Còn xương cốt trên người cô sợ rằng không còn chỗ nào lành lặn!
"Ngươi lại dám?!"
"Ngươi lại dám?!!"
Cảnh Tiểu Lang một quyền lại một quyền đánh xuống mặt đất, mỗi một cái chính là một lỗ thủng.
"Tiểu Lang!" Giản Niên kêu lên.
"Sao?!"
Cảnh Tiểu Lang chậm rãi nghiêng đầu, trên người tản mát một loại hắc khí, dọa Giản Niên giật mình.
"Cô ấy hình như chỉ bị hôn mê thôi!" Laura kêu lên.
"Mẹ!" Nạp Lan Vô Tà chạy tới bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, kéo quần của cô. Ngay cả tiểu tử cũng cảm thấy mẹ mình dị thường, rất sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện nên lo lắng gọi một tiếng.
"Bảo bảo..."
Tiểu Vô Tà dường như đã gọi về một chút lý trí của cô.
"Mẹ! Đừng lại rời bỏ bảo bảo mà! !"
Tiểu Vô Tà ôm lấy bắp đùi cô, nghẹn ngào ô ô khóc.
"Bảo bảo, mẹ sẽ không rời bỏ con!" Cảnh Tiểu Lang đáp lại ôm lấy thân thể nhỏ bé của tiểu tử, ánh mắt dần dần khôi phục tỉnh táo.
"Ô ô ô! Bảo bảo muốn cả hai người mẹ! !" Tiểu Vô Tà chỉ chỉ Tiểu Nha trên đất.
"Bảo bảo..." Cảnh Tiểu Lang tới bên cạnh Tiểu Nha, lòng bàn tay vuốt ve gò má của cô.
"Thất Sát, chúng ta cuối cùng vẫn là không tránh khỏi số mệnh sao?"
"Dù là một ngàn năm sau, chúng ta cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau." Cảnh Tiểu Lang dựa vào đầu vai cô, bi thương nói.
"Chị có biết không? Tôi hận chị đã mấy ngàn năm, nhưng vào giờ phút này tôi mới hiểu được, hận cuối cùng vẫn không kháng cự nổi yêu."
"Tôi yêu chị!"
Một lời này là bao hàm tất cả tình cảm của mấy ngàn năm, là tất cả ân oán giữa hai người, hận cũng được mà yêu cũng được đều đã không còn ý nghĩa.
Nếu như không yêu sâu sắc, vậy lấy đâu ra căm ghét.
Có lẽ vào giờ phút này, Băng Tà rốt cuộc đã buông xuống thù hận, trong lòng chỉ còn lại tình yêu vô vàn cùng hối hận với Thất Sát.
Giản Niên và Laura chứng kiến một màn này, cũng không khỏi cảm thấy trong lòng chua xót, cả hai yên lặng không ngoảnh mặt đi.
Nhưng vào lúc này, Băng Lam Chi Lệ trên cổ Cảnh Tiểu Lang lại phát ra một trận sáng chói mắt.
"Đây là..." Cảnh Tiểu Lang kinh ngạc nhìn Băng Lam Chi Lệ tự động rời khỏi cổ cô, từ từ biến thành một tinh thạch màu lam, lõm vào trong ngực Tiểu Nha.
Bỗng quanh thân Tiểu Nha phát ra một trận ánh sáng màu lam, thân thể bay lên giữa không trung.
Toàn bộ thân thể bị bao bọc trong vòng sáng xanh, Tiểu Nha chìm vào trong đó.
"Đẹp quá....." Tiểu Vô Tà cắn cắn ngón tay, xúc động nói.
Ba người còn lại cũng chấn kinh khi nhìn thấy một màn này, cấu tạo thân thể Tiểu Nha đang phát sinh thay đổi.
"Thất Sát?"
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang si mê nhìn cô, hồi lâu, khi ánh sáng dần dần rút đi.
Thân người Tiểu Nha rơi xuống đất trong tư thế đứng, tóc mái mọc dài tản ra, cô chậm rãi mở mắt.
"Thất Sát, là ngươi sao?" Cảnh Tiểu Lang sớm đã lệ rơi đầy mặt, đưa tay ra chạm vào người trong mộng.
Lúc ánh sáng hoàn toàn biến mất, khóe miệng Tiểu Nha hiện lên nụ cười. Trên mặt như ẩn như hiện, mái tóc dài tản mát màu lam nhạt sáng bóng.
"Băng nhi....."
"Thất Sát! !"
Thanh âm Cảnh Tiểu Lang trở nên nghẹn ngào, thân người kích động đến run rẫy.
Hai người một bước hai bước, từ từ đến gần nhau. Thất Sát mới kéo Cảnh Tiểu Lang vào ngực.
"Rốt cuộc em đã chịu tha thứ cho ta..."
Thất Sát cảm khái vừa nói, vừa vuốt ve lên mái tóc mềm mại của cô.
"Không yêu lấy đâu ra hận... những ngày tháng còn lại này ta chỉ muốn bầu bạn cùng ngươi."
Thanh âm Cảnh Tiểu Lang lộ ra vui sướng.
"Lần này ta sẽ không lại bỏ rơi em."
Thất Sát nâng mặt cô lên, mạnh mẽ hôn xuống. Đây là chuyện trước nay cô vẫn luôn muốn làm, ngàn năm trước các cô ở bên nhau chỉ có thể lén lén lút lút, nhưng bây giờ thì đã có thể quang minh chính đại làm bất kỳ chuyện gì.
Cảnh Tiểu Lang trở thành, à không, là Cảnh Tiểu Lang đã có được toàn bộ ý thức của Băng Tà và lần nữa trở thành Băng Tà. Hai tay cô đáp trả ôm lấy Thất Sát rất chặt, không ngừng càng đẩy sâu hơn nụ hôn được sống lại lần nữa này.
————————————————
Hừ, cái khúc Nạp Lan tỷ mất ký ức rùi mà vẫn cứ ghen tuông tối tăm mặt mũi không thấy đường về như vậy, thiệt tình là ghét ="=
Vậy túm lại là Cảnh Tiểu Lang – Băng Tà, Nạp Lan Chỉ Thủy – Thất Sát, cả hai đã hòa hợp thành nhất thể rùi.
Thông báo vị trí đang edit: 1 chương nữa là hoàn chính văn, sau đó tiếp 24 chương phiên ngoại, không biết có H hơm nữa chứ chính văn là toàn ăn chay rồi =)))
~~~
Nhân tiện, mình có hai điều muốn tâm sự ạ.
Thứ nhất là sau bao lâu chờ đợi cuối cùng mình cũng đã nhận được sự OK của bạn quản trị vô cùng xênh đẹp đáng êu tốt bụng tốt tính tỷ tỷ (ca ca?) nào đó rùi hihi~ và đó là bộ Ám sát đối tượng là hồ ly nha <3 *bấn loạn lên tới vũ trụ* *chùi nước miếng, chèm chẹp, thở hồng hộc, liếm mép /// ///*
E HÈM *sau khi đã chùi nước miếng bằng n bịch khăn giấy*, thì chuyện thứ hai là một chút tâm sự của mình.
Câu chuyện nói ra thì dài, mà nói nhiều thì lại thành kể lể =)), tóm lại là mình đã chờ đợi gần 3 năm để được edit bộ này, mình thấy mình nên xin phép trước cho việc edit trùng này là vì dù sao các bạn ấy vẫn là người đến trước và đã cất công edit rồi, việc bây giờ mình edit lại thì mình là người đến sau và trên thực tế là như vậy, nên việc mình xin phép là như vậy thôi chứ mình không có ý nào khác cả.
Trong quá trình mình chờ đợi cho đến hôm nay, thật ra mình đã muốn từ bỏ mấy lần, đa số lý do đều là "một bộ đã edit rồi edit lại làm gì" mà một đứa bạn đọc của mình cũng đã nói như vậy; và vài lý do còn lại là lười này lười nọ haha =)))))))). Cơ mà như các bạn thấy đấy, sau bao nhiêu lâu không từ bỏ cuối cùng mình cũng đã chờ được đến ngày hôm nay, mình có một loại cảm giác khá hạnh phúc khi đã có thể đường đường chính chính edit bộ này, cũng cảm ơn bạn đọc (xin được phép không nhắc đến) đã dũng cảm nhắn tin mong mình edit bộ Ám sát đối tượng là hồ ly mà mình rất hợp khẩu vị này để mình có thêm động lực vững tin <3~
P/S: Mình không edit 2 bộ một lần tại vì mình khó tập trung được, nội một bộ thôi mà cũng có những chặng mình phải một tuần mới edit ra được một chương thì 2 bộ vào thời gian ấy phải làm sao. Bởi zậy tính mình thích 1x1 á, có chút cố chấp giống Thẩm Mộng Hi bạo chúa quỷ khóc thần sầu tỷ theo chiều hướng tốt nhe hehe =))))))))))))~