"Cô! !"
"Khụ khụ! Khụ khụ!"
Nạp Lan lão gia ho khan kịch liệt một trận, tay phải không ngừng vuốt ngực.
"Lang, em thấy hay là gọi bác sĩ đi." Lục Hồng lo âu nói.
"Không sao! Lão già này không chết được đâu!"
Dù Cảnh Lang thời còn trẻ tương đối cao ngạo lạnh lùng, mang theo chút cuồng vọng. Nhưng thực ra cô cũng không phải một người không tôn trọng trưởng bối, chẳng qua là trình độ bài xích của Nạp Lan lão gia đối với đồng tính, khiến cô cảm thấy chán ghét.
Quan niệm của người thế hệ trước cô có thể hiểu, nhưng lộ ra từ trong ánh mắt Nạp Lan lão gia, rõ ràng là sự căm ghét, có cùng cảm giác như khi đang nhìn con rệp dưới cống thoát nước vậy, chỉ điểm này đã khiến lửa giận của cô thoát ra "ầm ầm".
"Lang!"
Lục Hồng kéo tay cô, khẩn trương nhìn lão nhân trước mặt. Cảnh Lang đã đứng im không động đậy, trong chốc lát, cửa bị mở ra. Vài tên vệ sĩ cùng một vài y tá và bác sĩ hối hả chạy vào.
Bác sĩ tiến vào lúc này xem mạch đập của Nạp Lan lão gia, tỏ ý y tá cho hắn dùng thuốc.
Hai tên vệ sĩ ngăn cản trước người Cảnh Lang và Lục Hồng, không cho phép các cô đến gần một bước.
Cảnh Lang hừ một tiếng, kéo Lục Hồng nghênh ngang ngồi lên sô pha đối diện, không đi phản ứng với bạn họ.
"Lang, chúng ta tới là vì hôn sự của Tiểu Lang Lang, chị cũng không thể nhường nhịn lão nhân gia này một chút sao."
Tuy trong giọng điệu có quở trách, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng cho chuyện của con gái nhà mình.
"Yên tâm đi, bà xã~"
"Hôm nay chị nhất định có thể tóm được lão đầu tử này!" Cảnh Lang nhéo tay cô một cái, cười nói.
Nạp Lan lão gia thật vất vả hạ được cơn giận, liền không đợi kịp gọi vệ sĩ đuổi các cô đi.
Vệ sĩ còn chưa kịp chạm vào vạt áo Cảnh Lang, đã liền bị Cảnh Lang hai thế qua vai quật té lăn ra đất. Bác sĩ và y tá trợn tròn hai mắt, Nạp Lan lão gia lại không thể tin trợn mắt thật to.
"Lão đầu tử chưa hết giận nhỉ!"
Cảnh Lang cố ý không khách khí trước mặt Nạp Lan lão gia, lại hướng bác sĩ và y tá nháy mắt.
Bọn họ lập tức chạy như bỏ trốn khỏi phòng. Nhất thời, bên trong phòng khách lần nữa còn lại ba người, hai tên vệ sĩ hình như sau đầu bị đụng nền nhà nên đã hôn mê bất tỉnh.
"Các ngươi muốn làm gì?!" Nạp Lan lão gia luống cuống.
"Lão đầu tử, hôm nay tôi vốn là muốn cùng ngài nói về chuyện hôn sự của hai nhà. Nhưng nhìn bộ dạng ngài tính tình cứng nhắc, mắt chó xem thường người, cơ bản là xem thường con gái tôi!" Cảnh Lang khoanh tay, ánh mắt như lưỡi kiếm chĩa về hướng Nạp Lan lão gia.
"Con gái cô?"
"Cảnh Tiểu Lang chính là con gái tôi." Cảnh Lang cao ngạo hất cằm một cái. =)))))))
"Cái gì?! Đứa khù khờ đó thì ra là thiên kim của xí nghiệp Cảnh thị à?" Bởi vì thở hổn hển, Nạp Lan lão gia nặng nề ho khụ khụ hai tiếng.
"Miệng của ngài xin hãy sạch một chút!"
"Con gái tôi vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, khù khờ chỗ nào chứ hả?!"
Cảnh Lang giận dữ, ngay cả Lục Hồng cũng đều đứng dậy, không vui nhìn hắn.
"Tư liệu sẽ không sai!"
"Trước không nói các ngươi có phải thật sự là người của xí nghiệp Cảnh thị hay không, mà cứ cho là phải, thì ta cũng sẽ không cho phép cháu gái ta ẩu tả ở bên nhau với một đứa khờ khạo đâu!" Nạp Lan lão gia tức giận, nhưng thái độ rất kiên quyết.
"Lão nhân gia! Lão thế nhưng hãy làm rõ chuyện này!" Cảnh Lang chợt tiến tới bên cạnh Nạp Lan lão gia, hung hăng nói.
"Hôm nay lão đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, đám cưới của hai đứa nó là việc đã định!"
Vì nhân duyên của con gái nhà mình, Cảnh Lang hôm nay sẽ không thèm đếm xỉa, nổi lên lưu manh đùa bỡn từ đầu đến chân.
Lão già này thật sự lời nói ra không khác gì cục sh*t trong hố xí, đúng là làm cho người ta điên tiết mất.
"Ta sẽ không đồng ý! Trừ khi là cô bước qua bộ xương già này của ta!" Nạp Lan lão gia thét lên.
"Nạp Lan lão gia, lão cần phải hiểu. Xí nghiệp Nạp Lan hiện nay bất quá chỉ là thế suy nước yếu, bị cô lập bốn phía. Nhưng nếu có được sự giúp đỡ từ xí nghiệp Cảnh thị, việc đông sơn tái khởi chỉ là chuyện sẽ xảy ra."
"Con gái tôi ngoại trừ vấn đề về giới tính, việc kết hôn của hai đứa nó chính là trăm lợi mà không có hại." Cảnh Lang bĩu môi, bình tĩnh nói.
"Vô liêm sỉ! Tụi nó đều là con gái, làm sao có thể kéo dài hương hỏa cho nhà Nạp Lan được chứ?!" Nạp Lan lão gia gấp đến độ mặt đỏ phừng, tay một mực không ngừng vuốt ngực mình.
"Thì ra là vì chuyện này."
"Vậy sợ rằng ngài đã lo lắng thừa rồi, quả thực không dám giấu giếm, Nạp Lan Chỉ Thủy và đứa con gái nhà tôi đã có quen biết từ vài năm trước, nhưng vì do một vài nguyên nhân nên rời xa nhau. Bây giờ bất quá chúng nó gặp lại, giải trừ hiểu lầm rồi về lại bên nhau mà thôi."
"Hơn nữa con gái tôi cũng đã hạ sinh cho cháu gái ngài một đứa con gái."
Cảnh Lang cố ý ngừng một lúc, rồi ném viên đạn nặng ký cuối cùng.
"Cái gì?!"
Mắt Nạp Lan lão gia lập tức trừng lên cũng lớn như là cái chuông đồng rồi.
"Con gái tôi ngay cả con cái cũng đã sinh cho cháu gái ngài rồi! !" Cảnh Lang thấy lão mắc câu, khóe miệng cong lên.
"Ta không tin!" Nạp Lan lão gia suy nghĩ một chút, lại nói.
"Không tin ngài có thể tự mình đi mà xem."
"Đây là chuyện không thể nào có được! Ta sẽ không tin!"
"Hai đứa con gái biến thái các ngươi, ngay cả đứa nhỏ sinh ra cũng là biến thái, lại thích nữ giới! !" Nạp Lan lão gia vừa dứt lời, nhất thời cả kinh, hắn bị ánh mắt Cảnh Lang hù dọa. Hai con ngươi lạnh như băng gần như có thể làm ngực ngươi thủng một lỗ.
"Tôi không cho phép lão nói người nhà tôi như vậy! !"
Cảnh Lang lạnh lùng nói, cô tuyệt đối không cho phép người ngoài làm nhục người yêu của cô, còn cả đứa con của cô. Nếu không phải nể lão già này là ông nội Nạp Lan Chỉ Thủy, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi, đã đủ để cô bắt xí nghiệp Nạp Lan cách ngày phá sản không xa.
"Hôm nay tôi tới chính là thông báo cho ngài một tiếng, hôn lễ của hai đứa nó sẽ cử hành vào tuần tới."
Câu nói vừa dứt, Cảnh Lang ôm Lục Hồng đi ra cửa, Nạp Lan lão gia giận đến cả người phát run.
"Cô! !" "Cô! !"
Miệng lập tức cũng trở nên nói mơ hồ không rõ, ngực bỗng cứng lại.
"Người đâu! ! ! Thuốc... thuốc..." Toàn bộ thân người Nạp Lan lão gia đổ xuống sô pha.
"Lang, chúng ta bỏ ông ta lại như vậy, sẽ không sao chứ."
Cuộc đối thoại vừa rồi, Lục Hồng từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ yên lặng đứng một bên lắng nghe, cũng không cảm thấy Cảnh Lang nói gì sai. Vốn là cô cảm thấy lão gia tử một mình đáng trách mà cũng đáng thương, nhưng sau khi nghe thấy hết xong cô cũng đứng về phía Cảnh Lang.
Chỉ là cô có chút lo lắng cho thân thể lão đầu tử.
"Không chết được!" Cảnh Lang xấu tính nói.
"Không được, em cảm thấy hay là quay lại xem thử chút đi." Không đợi Cảnh Lang, Lục Hồng thẳng một đường một mình quay lại.
"Vợ!" Cảnh Lang gọi cũng vô ích, chỉ đành hậm hực đi theo sau.
Cũng may nhờ vào quyết định của Lục Hồng, hai người mới phát hiện hắn đã té xỉu dưới đất, lập tức gọi xe cứu thương. Nhờ vậy cái mạng Nạp Lan lão gia mới được lụm lên lại.
Sau chuyện này, các cô báo cho Nạp Lan Chỉ Thủy. Nạp Lan Chỉ Thủy rất nhanh tới bệnh viện, Cảnh Tiểu Lang theo sau lưng cô.
"Tình hình ông nội con thế nào rồi?" Nạp Lan Chỉ Thủy lo lắng hỏi.
"Không sao."
Cảnh Lang nhàn nhạt nói, mặt thối thối, trong lòng đã là lão đại không vui. Cô vốn hy vọng lão già này bây giờ một mạng a lê hấp, đi Tây Phương Cực Lạc cho rồi.
"Chị Trấp Thủy, chị yên tâm, ông nội lão nhân gia sẽ không có việc gì đâu." Cảnh Tiểu Lang thấy gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy đầy lo âu, lấy tay vuốt ve gương mặt cô.
"Tiểu Lang, ta không sao." Nạp Lan Chỉ Thủy cầm tay cô, ánh mắt trở nên nhu hòa.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, chuyện ông nội con vào bệnh viện, ta cũng có một phần trách nhiệm." Cảnh Lang chủ động nói, cô muốn thử xem Nạp Lan Chỉ Thủy có phản ứng gì.
"Dạ không, bác là vì chuyện của con và Tiểu Lang Lang mới đi gặp ông nội. Tính khí ông nội con hiểu rõ, ông có thể đã nói những lời hơi khó nghe, xin bác đừng trách ông."
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không có ý trách móc Cảnh Lang, ngược lại giọng điệu lại mang áy náy sâu đậm.
Thật ra cô đã nghĩ tới lấy tính cách cùng tính khí ông nội bất luận thế nào cũng sẽ không chấp nhận chuyện của hai người họn họ, ngược lại không phải một không làm hai không nghỉ để tiền trảm hậu tấu thì không được.
Cô có thể gắng hết sức mình đi xử lý chuyện xí nghiệp Nạp Lan để hoàn thành tâm nguyện cho ông nội, nhưng Cảnh Tiểu Lang cô cũng nhất định là sẽ cưới. Về điểm này cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
"Xem như con cũng là đứa hiểu chuyện."
Cảnh Lang gật đầu, khoanh tay trở lại bên cạnh Lục Hồng. Nếu Nạp Lan Chỉ Thủy bởi vì chuyện này mà nổi giận với cô thậm chí còn thỏa hiệp với ông nội nó, vậy cô ngược lại sẽ không yên tâm giao Cảnh Tiểu Lang cho nó.
Xem Nạp Lan Chỉ Thủy khôi phục trí nhớ như vậy, nhân cách là nghiêng về Thất Sát, trong mắt hoàn toàn chỉ có đứa con gái nhà mình.
Nạp Lan lão gia thoát khỏi nguy hiểm, được đưa vào phòng giám sát chăm sóc, Nạp Lan Chỉ Thủy chẳng qua chỉ đứng bên ngoài tấm kiếng thủy tinh nhìn hắn.
"Chị Trấp Thủy, em xin lỗi." Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, nhẹ nhàng kéo tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ngốc nghếch~ nói gì mà xin lỗi, không liên quan đến nàng a." Nạp Lan Chỉ Thủy thấy bộ dạng tiểu đáng thương này của cô, không nhịn được kéo cô vào trong lòng.
"Bởi vì em, ông nội mới vào bệnh viện..." Cảnh Tiểu Lang bẹp bẹp chiếc miệng, một bộ biểu cảm khó chịu.
"Ông nội nhập viện là vì thân thể ông vốn không khỏe." Nạp Lan Chỉ Thủy cái chính nói.
"Ông nội vốn không thích em..."
"Tiểu ngu ngốc~ lẽ nào có ta yêu nàng rồi còn chưa đủ?" Nạp Lan Chỉ Thủy quẹt chóp mũi cô.
"Ô~ nhưng như vậy chị Trấp Thủy sẽ không được vui..."
"Bên nhau với nàng ta mới có thể vui vẻ, lẽ nào nàng muốn ta rời xa nàng, nàng muốn ta không vui sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn vào mắt cô.
"Không muốn!" Cảnh Tiểu Lang lắc đầu.
"Em muốn chị được hạnh phúc!" Ánh mắt cố chấp của cô khiến tim Nạp Lan Chỉ Thủy đập thình thịch, bà xã của cô quả nhiên vẫn là quan tâm cô nhất.
"Chúng ta đi thôi."
Sờ tóc Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy quay đầu nhìn ông nội trong phòng bệnh xong, dắt tay Cảnh Tiểu Lang rời đi.
Qua mấy ngày, Cảnh Lang bắt đầu gấp rút chuẩn bị hôn lễ cho Cảnh Tiểu Lang và Nạp Lan Chỉ Thủy, hôn lễ sẽ cử hành trên du thuyền.
Nhưng có một vấn đề khó khăn, chính là tiểu tử phải xuất tràng làm phù dâu cho cả hai, nhưng mà lỗ tai với cái đuôi lại không thể xuất hiện trước mặt mọi người được.
Tiểu tử đã từng thử nghiệm thu hồi lỗ tai với cái đuôi mấy lần, nhưng toàn bộ đều kết thúc bằng thất bại.
"Để ta dạy nó." Cảnh Lang đích thân ra tay, dù dựa trên bản chất mà nói tiểu tử cũng không phải Lang tộc, nhưng trên phương diện khống chế linh lực hẳn là giống nhau.
"Bà nội, để con tự mình thử xem sao." Giờ phút này, Tiểu Vô Tà đang ngồi trên sô pha, từ từ nhắm hai mắt lại. Ánh sáng trắng trên người nó tản ra, "ầm" một tiếng, một trận gió thổi qua, tiểu tử hoàn toàn biến thành "Tiểu Kim Mao".
"Ô! ! Lại biến trở về rồi! !" Tiểu tử oán trách lèm bèm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play