Chương 48:
Sở Nghĩa thật sự rất mệt.
Chỉ một lộ trình ngắn ngủi từ phòng làm việc về nhà, hắn đã ở trên xe ngủ mất.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, hắn hình như nghe được Tiểu Trần gọi điện thoại cho Tần Dĩ Hằng, Tiểu Trần nói Sở tiên sinh đang ở trên xe, hiện tại đang trên đường về nhà.
Tần Dĩ Hằng rất có phong cách riêng của hắn mà chỉ trả lời một tiếng ừ.
Sau đó không còn nữa.
Không bao lâu xe liền đến cửa nhà, Sở Nghĩa nói cảm ơn Tiểu Trần, cũng nói hắn lái xe chậm một chút, rồi quay vào nhà.
Tần Dĩ Hằng để lại đèn cho hắn, hắn tận lực làm động tác thật nhẹ nhàng, nhanh chóng tắm rửa xong lên giường, sau khi đặt báo thức liền tắt đèn đi.
Phòng ngủ tối lại, Sở Nghĩa nghe Tần Dĩ Hằng bên kia giật mình, hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh ngủ rồi sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Chưa ngủ."
Sở Nghĩa: "Là em đánh thức anh? Hay anh vẫn luôn không ngủ."
Tần Dĩ Hằng: "Vẫn luôn không ngủ."
Sở Nghĩa liếm liếm môi: "Ngủ không được sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Ân."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích một chút: "Công việc buổi tối này, khách hàng buổi sáng ngày mai đã phải dùng, cho nên tương đối gấp một chút."
Tần Dĩ Hằng: "Ân."
Giọng của Tần Dĩ Hằng rất thấp , nghe tới hình như là buồn ngủ.
Sở Nghĩa cũng buồn ngủ, hắn sấn tới Tần Dĩ Hằng còn chưa ngủ, cũng bất động thanh sắc mà dịch tới bên Tần Dĩ Hằng một chút.
Quả nhiên, hắn vừa dịch sang, Tần Dĩ Hằng cũng dịch sang bên hắn một chút.
Rất nhanh, Tần Dĩ Hằng đã ôm Sở Nghĩa ở trong lồng ngực.
Sở Nghĩa cười rộ lên.
Tần Dĩ Hằng đưa tay chạm lên tóc Sở Nghĩa: "Vẫn còn ướt."
Sở Nghĩa lắc đầu, dựa đầu vô ngực Tần Dĩ Hằng: "Không phải ướt, là lạnh, em sấy khô rồi."
Tần Dĩ Hằng thấp giọng ừ một tiếng, hỏi: "Thường xuyên làm việc muộn như vậy sao?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Cũng không phải."
Tần Dĩ Hằng: "Hay em thuê tài xế đi, cho thuận tiện."
Sở Nghĩa: "Không cần, em không thường ra cửa, không dùng đến."
Tần Dĩ Hằng: "Ngày mai lưu số điện thoại Tiểu Trần lại, về sau mệt thì kêu hắn tới đón em."
Sở Nghĩa: "Vầng."
Sở Nghĩa lại dịch sát vào người Tần Dĩ Hằng một chút.
Thật tốt.
Hôm nay lời nói Tần Dĩ Hằng thật sự đã khác nhiều.
Hôm nay tư thế này của Sở Nghĩa cũng đã thành thói quen, cũng không cảm thấy quá khó chịu nữa.
Trong lúc Sở Nghĩa mơ màng muốn ngủ, thì Tần Dĩ Hằng đột nhiên lại nói chuyện.
Tần Dĩ Hằng: "Tôi ngày mai phải đi công tác, khoảng chừng đến hơn mười ngày mới có thể trở về."
Sở Nghĩa mơ màng nửa giây, lập tức có tinh thần, ngẩng đầu: "Lâu như vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Ừm."
Sở Nghĩa: "Ngày mai mấy giờ đi?"
Tần Dĩ Hằng: "9 giờ bay."
Sở Nghĩa kinh ngạc: "Sớm như vậy."
Đột nhiên nghe được tin hơn mười ngày không gặp mặt, Sở Nghĩa bị dọa đến thanh tỉnh.
Hắn trước khi ngủ nhớ đến chuyện Tần Dĩ Hằng bị bệnh bao tử, còn đặt báo thức lúc 7 giờ, muốn buổi sáng ngày mai nấu cháo cho Tần Dĩ Hằng.
Hiện tại xem ra không còn kịp rồi.
Sở Nghĩa đẩy Tần Dĩ Hằng ra một chút, lấy điện thoại tới.
"Làm sao vậy?" Tần Dĩ Hằng hỏi hắn.
"Sửa giờ đồng hồ báo thức," Sở Nghĩa cũng không gạt: "Em buổi sáng ngày mai muốn nấu cháo cho anh, em mấy giờ rời giường mới được?"
Tần Dĩ Hằng cười cười, xoa đầu hắn: "Không cần."
Sở Nghĩa rất nghiêm túc: "Cần."
Tần Dĩ Hằng vẫn là: "Không cần."
Sở Nghĩa kiên trì: "Em phải nấu."
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên, lại xoa đầu Sở Nghĩa, tính thời gian: "7 giờ ăn sáng."
Sở Nghĩa gật đầu, sửa đồng hồ báo thức thành 6 giờ hai mươi.
Tính ra đã không có nhiều thời gian để ngủ, Sở Nghĩa không dây dưa nữa, cất điện thoại đi, chui vào lồng ngực Tần Dĩ Hằng ngủ mất.
Một giấc này hắn ngủ thật sự không an ổn, có thể là trước khi ngủ Tần Dĩ Hằng nói phải đi công tác, hắn thế nhưng mơ thấy Tần Dĩ Hằng sau khi đi công tác lại không về được nữa.
Không phải máy bay đến trễ, mà là tàu cao tốc hư rồi.
Làm Sở Nghĩa vội muốn chết.
Trong mơ hắn đã nấu cháo còn đang chờ Tần Dĩ Hằng trở về ăn.
Khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, ở trong mở Tần Dĩ Hằng còn chưa có trở về, mà cháo của Sở Nghĩa đã lạnh mất rồi.
Sở Nghĩa ở trên giường chậm vài phút mới trở lại hiện thực, hắn nhìn Tần Dĩ Hằng bên cạnh, bừng tỉnh vừa rồi chỉ là mơ.
Sở Nghĩa sợ trì hoãn thời gian Tần Dĩ Hằng, chạy nhanh xuống lầu, lấy nước cùng gạo bỏ vào nồi rồi đặt lên bếp, hắn mới lại quay lại phòng ngủ rửa mặt.
Từ trong phòng tắm đi ra, Tần Dĩ Hằng đã tỉnh lại.
Sở Nghĩa mới vừa tắm xong, tinh thần sảng khoái, đối với Tần Dĩ Hằng vừa rời giường nói: "Sớm a."
Tần Dĩ Hằng cười cười, đi đến bên cạnh Sở Nghĩa, xoa nhẹ đầu Sở Nghĩa.
"Cháo sắp xong," Sở Nghĩa đi theo đến phòng tắm Tần Dĩ Hằng, đứng ở cửa nhìn hắn: "Chiên cái trứng? Lại thêm chà bông?"!"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ."
Sở Nghĩa: "Vậy anh tắm xong liền xuống dưới nha."
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa từ gương, lúc Sở Nghĩa mới quay đầu đi lại hắn lại.
"Chờ một chút."
Sở Nghĩa lại quay trở lại tới: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu, duỗi tay sửa lại tóc hắn vừa rồi bị mình xoa: "Đi đi."
Sở Nghĩa ở dưới bếp đem chiên trứng, lại lấy chà bông bỏ vô nồi cháo, sau khi toàn bộ bày lên bàn, Tần Dĩ Hằng vừa lúc từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay Tần Dĩ Hằng cũng vẫn một thân âu phục rất đẹp trai.
Không đúng.
Hôm nay lão công hắn cũng vẫn một thân âu phục rất đẹp trai.
Hai người im lặng ăn sáng, sau đó Sở Nghĩa lại dọn chén đĩa bỏ vào máy rửa chén.

Từ trong phòng bếp đi ra, Sở Nghĩa nhìn thấy Tần Dĩ Hằng đang ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm máy tính.
Sở Nghĩa lau tay rồi đi qua, cách một khoảng cách ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng ngồi xuống.
Hắn đi làm thì vẫn tới kịp, mà Tần Dĩ Hằng lại phải đi.
"Mấy giờ đi vậy?" Sở Nghĩa ném khăn giấy vào thùng rác, hỏi Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng download file trên máy tính: "Còn sớm."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, nói: "Em, ách, em muốn đưa anh đi sân bay."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Đã kêu Tiểu Trần lại đây."
Sở Nghĩa cảm thấy Tần Dĩ Hằng đã hiểu lầm ý của hắn: "Em chỉ nói em cũng cùng đi."
Tần Dĩ Hằng: "Hứa Kính cũng có, hắn cùng tôi đi công tác."
Sở Nghĩa: "Em không phải ý này, em chỉ là đơn thuần muốn đưa anh đi sân bay."
Tần Dĩ Hằng lúc này mới ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa sợ Tần Dĩ Hằng nói cái gì không cần thiết, trên xe có người không cần em đi, vội vàng cười ha ha hai tiếng, nói: "Em buổi sáng cũng không có việc gì, hiện tại cũng ngủ không được, muốn tìm chuyện gì đó làm, để em đưa anh đi sân bay, được không?."
Sở Nghĩa nói xong, lại cười gượng hai tiếng.
Cái lý do này, một chút cũng không tốt.
Lại nhàm chán, đưa đi sân bay là thành phương thức để giết thời gian?
Vì sao không xem như một việc bình thường vậy?
"Được," Tần Dĩ Hằng đột nhiên đáp ứng, như đã suy nghĩ cẩn thận rồi liền tiếp nhận: "Vừa lúc trên xe cũng không có việc gì, có em ở tôi sẽ không nhàm chán."
Sở Nghĩa gật đầu, lập tức muốn biểu hiện: "Em nói chuyện với anh."
Tần Dĩ Hằng cười, đồng ý: "Đúng vậy."
Sở Nghĩa nhướng mày, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn cảm thấy ngày hôm qua nói chuyện cả buổi cũng có hiệu quả, quan hệ bọn họ quả thất cũng gẫn hơn
Hắn cũng cảm thấy hành vi tự cho mình ăn đường cũng hiệu quả, ít nhất Tần Dĩ Hằng đến bây giờ cũng chưa có từ chối hắn, vẫn luôn chiều hắn.
Như vậy hắn có thể làm bộ, kỳ thật hắn đang yêu đương với Tần Dĩ Hằng.
Không giống ngay lúc đầu.
Không cần, không được, không tốt, không cần thiết.
Sở Nghĩa trộm bật cười.
Kế hoạch thông qua.
Tần Dĩ Hằng tiếp tục làm việc, Sở Nghĩa ăn không ngồi rồi, hắn lấy điện thoại ra, lúc tính mở WeChat lên mới đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
"Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa hỏi: "Vậy thứ bảy liên hoan gặp bạn bè em liền không được rồi đúng không?"
"Đúng vậy," Tần Dĩ Hằng nói: "Xin lỗi, đi công tác lần này là ngày hôm qua mới vừa quyết định."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không sao không sao, em không có ý trách anh," Sở Nghĩa cúi đầu mở WeChat: "Em cũng đã nói anh có khả năng không rảnh, không có việc gì, em nói cho bọn họ một chút."
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ: "Chờ tôi trở lại đi, rồi mở bạn em ăn một bữa cơm."

Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Sở Nghĩa vì thế ở trong nhóm gửi tin nhắn, giải thích lão công cuối tuần phải đi công tác, đến lúc đó tới không được.
Lần này, các bạn học quả nhiên sôi nổi gửi tới icon thất vọng.
Sở Nghĩa ngay sau đó lại gửi, lão công tớ nói anh ấy sau khi đi công tác trở về, mời mọi người ăn cơm.
Mọi người lại sôi nổi sống lại.
Ở trong nhóm cùng các bạn học hàn huyên vài câu, dư quang của Sở Nghĩa nhìn thấy Tần Dĩ Hằng khép máy tính lại.
Hắn cất điện thoại, chuẩn bị đứng lên: "Phải đi?"
Tần Dĩ Hằng xem đồng hồ: "Còn chút thời gian."
Sở Nghĩa lại an tâm ngồi: "Vậy hiện tại làm gì?"
Tần Dĩ Hằng nhìn hắn: "Cho tôi hôn một chút."
Sở Nghĩa dừng vài giây, mới nga một tiếng.
Tần tiên sinh biết Sở Nghĩa chưa kịp chuẩn bị.
Không hề ve vãn khúc dạo nhạc, Tần Dĩ Hằng nói hôn liền hôn.
Đứng lên, ngồi lại đây, nắm cằm Sở Nghĩa, hôn lên, liền mạch lưu loát.
Như đang làm một nghi thức phân biệt, ngay từ đầu, Tần Dĩ Hằng hôn phi thường lễ phép.
Vì sao lại nói là lễ phép, hắn chỉ lưu luyến hôn môi dưới của Sở Nghĩa, nghĩ là muốn được mỗi ngày đều phải ăn kem, bởi vì ăn kem này là nhiệm vụ, cũng rất cần thiết phải ăn, không thể lãng phí, cho nên chỉ có thể một cái miệng nhỏ một cái miệng nhỏ mà nhấp, một chút một chút mà nếm đồ ăn không có hương vị tiến trong miệng, còn muốn biểu hiện mình ăn thật ngon.
Tần Dĩ Hằng vẫn luôn hôn không sâu, cào đến kem cũng ngứa ngáy.
"Hơn hai mươi ngày không được hôn em"
Tần Dĩ Hằng đột nhiên ngẳng đầu nên, nói một câu như vậy, sau đó lại cúi đầu hôn hắn.
Sở Nghĩa choáng váng.
Mặc kệ.
Trực tiếp xử lý thành Tần Dĩ Hằng nói lời âu yếm với hắn.
Tiếp theo dần dần, vừa mới lễ phép trở nên không quá lễ phép.
Kem bắt đầu muốn tan.
Cũng có thể nếm ra hương vị ngon.
Còn chiếu cố đầu nhũ một chút, kích thích đầu lưỡi.
Thưởng thức cũng dần dần biến hóa.
Hô hấp của Sở Nghĩa trở nên có chút nặng nề, tay Tần Dĩ Hằng đặt lên đầu hắn ngày càng nặng.

Hai người trao đổi hơi thở, không khí trở nên không giống nữa.
Sô pha trở nên chen chúc, cả người ngã xuống.
Tần Dĩ Hằng cầm tay Sở Nghĩa, đè lên trên đầu hắn.
Sở Nghĩa phát hiện Tần Dĩ Hằng rất thích như vậy.
Không chỉ có như vậy, chỉ cần là có thể khống chế được hắn, Tần Dĩ Hằng đều rất thích.
Buổi tối ôm cũng thích dùng tư thế không thể để hắn rời đi.
Tần Dĩ Hằng hôn Sở Nghĩa thật lâu thật lâu, mới ngẩng đầu lên.
Sở Nghĩa mở to mắt, nhìn lên đồng hồ trên cổ tay Tần Dĩ Hằng.
Bởi vì cách khá xa, Sở Nghĩa nhìn không rõ thời gian, nhưng Tần Dĩ Hằng rất mau liền nói đại khái cho hắn.
Tần Dĩ Hằng cúi đầu, giọng rất trầm: "Còn kịp, muốn không?"
Sở Nghĩa đã không chịu được, hắn nhỏ giọng đáp lại: "Muốn."
Sở Nghĩa nhắm mắt lại, nghe được âm thanh tích tích quen thuộc, sau đó......
"Trời ơi." Cửa ở bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh.
Sở Nghĩa tức khắc tỉnh táo lại, hắn nắm lấy chỗ tựa lưng ở ghế sô pha thoáng đứng dậy, cùng Tần Dĩ Hằng trên người cùng nhau ngẩng đầu hướng đến bên kia xem.
Mẹ của Tần Dĩ Hằng cầm trên tay một cái túi, người đã đưa lưng về phía bọn họ.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, mẹ không biết, hai đứa, mẹ, thực xin lỗi thực xin lỗi, để mẹ đi ra ngoài trước."
Sở Nghĩa: "......"
Cửa lại lần nữa đóng lại, Tần Dĩ Hằng cúi đầu ở bên tai Sở Nghĩa gầm nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, mặc quần lại, cũng cầm lấy cái chăn ở bên cạnh, đặt lên người Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa lập tức dùng chăn bọc mình lại.
Vừa mới.
Xảy ra cái gì?
Này cũng......
Quá xấu hổ đi.
Cảm thấy quá thẹn rồi.
Góc lảm nhảm : Vì sao? Vì cái gì ngay khúc cao trào lại như thế chứ? Tui cũng phải bức xúc hộ. =.=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play