Chương 12:
Sở Nghĩa lần thứ hai cảm kích Tần Dĩ Hằng.
Tần mẹ nghe thấy Tần Dĩ Hằng nói mình sẽ chuẩn bị cũng không tiếp tục hỏi chuyện trong nhà của Sở Nghĩa nữa, đề tài tự nhiên bị gỡ bỏ. Tần mẹ bất đắc dĩ cười cười, nhìn Tần Dĩ Hằng : " Để cho con chuẩn bị sao, con bận như vậy thì biết chờ tới khi nào"
Sở Nghĩa cũng cười, không tiếp tục nói.
Hiện tại Sở Nghĩa không muốn nói chuyện về gia đình mình, dù sao chuyện gặp mẹ chồng đột nhiên xảy ra, hắn không hề chuẩn bị gì đã phải gặp mặt.
Ba người bắt đầu ăn cháo, Sở Nghĩa thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm nay nhìn như bình thản vậy mà phải trải qua kích thích không nhỏ.
Tần mẹ còn có chuyện, ăn sáng xong không cho Sở Nghĩa động vào, cầm chén bát đi rửa rồi rời đi.
Tần Dĩ Hằng kêu tài xế đưa Tần mẹ trở về, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng tiễn Tần mẹ ra tới cửa, bởi vì còn có thể quay lại, Tần mẹ cũng không nói nhiều, đơn giản dặn dò vài câu có chuyện gì nhớ gọi điện rồi vẫy tay với hai người rời đi.
Mà sau khi lên xe, Tần mẹ kéo cửa sổ xe xuống, bà nhìn Tần Dĩ Hằng: " Con phải chuẩn bị cho hai nhà gặp nhau sớm, việc này đừng để quá lâu"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: " Con biết rồi"
Người khác nói biết rồi có thể qua loa, nhưng Sở Nghĩa biết, Tần Dĩ Hằng nói biết rồi nhất định sẽ chuẩn bị.
Tần mẹ thấy hắn đáp lại cũng yên lòng, cười nói với Sở Nghĩa hẹn gặp lại rồi bấm kính cửa sổ lên.
Thời gian còn sớm, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng quay vào nhà.
Về Sở Nghĩa gia đình đơn thân.
Hắn vào năm lớp 9 thì ba mẹ ly hôn, toà án phán hắn ở cùng với mẹ, hắn cùng mẹ liền từ quê của ba dọn về quê của mẹ là ở thành phố A, sau đó hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau mãi cho đến hiện tại.
Xã hội hiện tại gia đình đơn thân kỳ thật cũng không có gì, nhưng nhà hắn có chút phức tạp, ba hắn không phải là người tốt, còn đã ngồi tù.
Cho nên Sở Nghĩa vẫn luôn không muốn nhắc tới ba mình.
Thời gian mới đến 9 giờ, bởi vì chuyện xảy ra vào buổi sáng, Sở Nghĩa một chút cũng không còn buồn ngủ, tinh thần rất sảng khoái.
Hôm nay Tần mẹ có ghé qua, hắn có thể nhìn ra được gia đình của Tần Dĩ Hằng rất ấm áp. Mà Tần Dĩ Hằng nhiều ngày trôi qua như vậy mà chuẩn bị đối với hôn nhân của mình, có thể là tham khảo từ chính gia đình của mình.
Cho dù Sở Nghĩa không thể nhìn thấy tình yêu của Tần Dĩ Hằng , cũng có thể cảm nhận được ấm áp của hắn.
Sở Nghĩa thu dọn một chút rồi nói hẹn gặp lại với Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng.
Tần Dĩ Hằng nói là ở nhà không đi làm, nhưng kỳ thật hắn chỉ rót trà ngồi trên sô pha phòng khách, trong máy tính mở tất cả đều là báo cáo của công ty.
Sở Nghĩa lặng lẽ rời đi rồi đóng cửa lại, đến gara mở xe của mình.
Sáng sớm ở Trăn Cảnh cùng ban đêm ở Trăn Cảnh là hai loại cảnh sắc không giống nhau, nắng không quá chói mắt chiếu lên hàng cây xanh khiến người nhìn thấy liền thấy tràn đầy tinh thần.
Sở Nghĩa không vội vàng, lái xe cũng rất chậm, tiểu khu Trăn Cảnh ra tới là một đoạn đường núi ngắn ngủi. Trên đường núi có vài người đang tản bộ, rõ ràng ở thành phố A, còn cách trung tâm thành phố gần như vậy, lại không phải là một địa phương ồn ào hối hả.
Sở Nghĩa cảm thấy thoải mái đồng thời cũng không nhịn được cảm thán, không hổ là nơi ở của những người có tiền .
Nhưng tâm tình hắn không tốt đẹp được bao lâu, điện thoại Sở Nghĩa liền vang lên.
Là Tiểu Triển gọi tới, mới buổi sáng nếu không phải là có chuyện thì Tiểu Triển sẽ không gọi điện thoại tới.
Sở Nghĩa cau mày nhận điện thoại.
Tiểu Triển ở đầu bên kia âm thanh rất nhỏ, thực nhẹ mà aloo một tiếng, giống như sợ ai nghe được.
Sở Nghĩa: "Làm sao vậy?"
Tiểu Triển nói: "Lão đại, ba của anh tới phòng làm việc."
Sở Nghĩa dừng một chút, tốc độ lái xe chậm lại: "Đến đây lúc nào?"
Tiểu Triển: "Tới vài phút rồi, nói muốn gặp anh, bất quá em nói cho ông ta anh hôm nay sẽ không lại đây, anh đi công tác rồi."
Sở Nghĩa ừ một tiếng, đây là hắn đã từng dặn qua: "Sau đó thì sao?"
Tiểu Triển: "Ông ta không đi, nói sẽ ở phòng làm việc chờ cho đến lúc anh tới."
Sở Nghĩa đem xe ngừng ở ven đường.
Lời nói của Tiểu Triển rất lo lắng: "Lão đại anh hôm nay vẫn nên đừng lại đây."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Được, em tí nữa đến văn phòng anh, đem mấy cái folder ngày hôm nay gửi cho anh."
Tiểu Triển: "Được được được."
Sở Nghĩa: "Điện thoại để bên người, cửa phòng làm việc mở ra, ông ta nếu làm chuyện cái gì kỳ quái thì lập tức báo nguy."
Tiểu Triển: "Ân, hắn sẽ không làm gì tụi em đâu, bất quá lão đại, anh ở nhà phải cẩn thận."
Sở Nghĩa: "Anh biết rồi."
Cúp điện thoại, Sở Nghĩa vùi mặt vào cánh tay.
Hắn kỳ thật rất sợ ba hắn, lúc trước ba hắn ngồi tù chính do hắn báo. Bây giờ tới thành phố A, còn tìm tới hắn với một bộ dáng du côn lưu manh, Sở Nghĩa sợ ông ta trả thù.
Hôm nay phòng làm việc không đi được rồi, cũng may ba hắn lúc trước theo dõi hắn chỉ theo dõi đến chung cư, cũng không biết mẹ hắn hiện tại đang ở nơi nào.
Quay đầu xe lại, Sở Nghĩa lại quay trở về Trăn Cảnh.
Lần này tâm tình của Sở Nghĩa không còn tốt như lúc sáng, trong lòng rất rầu rĩ.
Vào tiểu khu, hắn không có trực tiếp về nhà mà là đi siêu thị trước.
Hiện tại còn có Tần Dĩ Hằng ở nhà, Sở Nghĩa nghĩ : hôm nay bữa sáng không làm cho hắn được, vậy thì làm cơm trưa đi, bằng không cứ như vậy mà trở về nếu Tần Dĩ Hằng có hỏi, Sở Nghĩa cũng không biết nên đáp cái gì.
Trong lòng suy nghĩ bốn món một canh, Sở Nghĩa rất nhanh liền đem đồ ăn lấy lòng lái xe trở về, bấm mật khẩu rồi vào cửa.
Tần Dĩ Hằng vẫn là bộ dáng lúc hắn vừa ra khỏi nhà, ngồi ở trên sô pha nhìn máy tính, bất quá ly trà trên bàn đã uống được một nửa.
Thấy Sở Nghĩa trở về, Tần Dĩ Hằng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Bốn mắt nhìn nhau như vậy trong nháy mắt, Sở Nghĩa phảng phất bị Tần Dĩ Hằng công kích một chút, một dòng nước ấm được đổ vào trong lòng Sở Nghĩa .
Rầu rĩ vừa rồi toàn bộ biến mất , Sở Nghĩa hậu tri hậu giác (1) hắn hiện tại đã có một gia đình mới.
Tần Dĩ Hằng cho Sở Nghĩa một cảm giác gia đình.
Sở Nghĩa đi qua cười cười, tự nhiên xách túi đồ ăn lên: "Nghĩ anh một mình ở nhà nên em về làm bữa trưa cho anh, nếm thử trù nghệ của em."
Tần Dĩ Hằng không hỏi nhiều , tiếp tục cúi đầu xem máy tính: "Được."
Bên này Sở Nghĩa xách theo đồ ăn đi đến phòng bếp, bên kia Tần Dĩ Hằng cầm lấy điện thoại gọi điện đi ra ngoài.
"Buổi chiều qua đây đi, ba giờ, vâng, cơm trưa đã có người làm, cảm ơn."
Cúp điện thoại, ánh mắt Tần Dĩ Hằng tự nhiên liếc về phòng bếp một cái, sau đó chậm rãi thu lại.
Thời gian còn sớm, món ăn Sở Nghĩa muốn làm đều rất đơn giản, cho nên không tính xuống bếp nhanh như vậy.
Tần Dĩ Hằng đang làm việc, Sở Nghĩa không quấy rầy hắn, hòm thư đã có bưu kiện Tiểu Triển gửi tới. Sở Nghĩa đến phòng ngủ cầm máy tính của mình xuống , Tần Dĩ Hằng ngồi ở sô pha bên trái, hắn liền ngồi ở sô pha bên phải, ai cũng không quấy rầy đến ai.
Folder ở bên trong là yêu cầu sửa đổi vài bức hình, Sở Nghĩa mở WeChat trên máy tính, lấy tai nghe đeo lên, cũng bắt đầu làm việc.
Một bức hình sửa lại tốn đến nửa tiếng, Sở Nghĩa hết sức chăm chú, chờ đến lúc đưa cho khách hàng xem, hắn ngẩng đầu lên thuận tiện duỗi người, liền cảm thấy....
Sở Nghĩa ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Tần Dĩ Hằng đang nhìn hắn.
Sở Nghĩa dừng lại một chút, tháo tai nghe xuống.
Tần Dĩ Hằng bị bắt gặp một chút cũng không hoảng loạn, ngược lại là Sở Nghĩa, bởi vì không biết bị nhìn như vậy bao lâu, thân thể nóng lên, bên tai cũng đỏ.
Tần Dĩ Hằng thoáng nghiêng người: "Có rảnh không?"
Sở Nghĩa gật đầu gật đầu: "Có rảnh có rảnh."
Trời ạ, Tần Dĩ Hằng tại sao lại đột nhiên ôn nhu như vậy.
Tần Dĩ Hằng: "Tôi dạy cho em tưới hoa, cho cá ăn."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng đặt máy tính ở trên bàn trà, Sở Nghĩa cũng để lên, đứng lên đi theo Tần Dĩ Hằng ra bên ngoài.
Ánh mặt trời đã chiếu lại đây, ban công bên ngoài sở hữu một thảm thực vật đều phủ thêm ánh nắng.
Sở Nghĩa buổi sáng tới nhìn còn chưa xem cẩn thận, hiện tại mang theo nhiệm vụ hắn liền xem kỹ càng.
Nơi này có rất nhiều thực vật hắn thường thấy, cũng có một ít hắn chưa thấy qua, còn có một ít hoa. Thoạt nhìn hẳn là đã mời người có chuyên môn tới thiết kế, nhiều thực vật không cùng loại để cạnh bên nhau tạo nên một khung cảnh rất đẹp.
"Trừ ban công, phòng khách còn có mấy chậu hoa," Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa: "Tôi hiện tại bắt đầu nói, em muốn nhớ bằng điện thoại, hay tự nhớ?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, nhiều như vậy vẫn là: "Điện thoại."
Hắn nói xong lấy điện thoại ra bấm vào ghi nhớ.
"Bên này," Tần Dĩ Hằng chỉ một phạm vi: "Hai hoặc ba ngày tưới một lần."
Sở Nghĩa chụp ảnh lại rồi lưu trên ghi nhớ, viết hai hoặc ba ngày tưới một lần.
Sở Nghĩa: "Tưới nhiều hay ít vậy ạ?"
Tần Dĩ Hằng trả lời hắn: "Số lượng vừa phải."
Sở Nghĩa: "...... Được."
Phòng làm việc của Sở Nghĩa cũng có vài loại, nhưng phần lớn đều là Dung Dung chăm lo. Văn phòng hắn cũng có một chậu là Dung Dung chọn, nói thực vật này không tưới nước cũng không chết, rất thuật tiện.
Sở Nghĩa ghi số lượng vừa phải ghi ghi nhớ, nghĩ tí nữa có rảnh thì hỏi Dung Dung một chút.
"Bên này," Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Nửa tháng một lần."
Sở Nghĩa gật đầu, lần này hắn không hỏi nữa, chụp ảnh lại, lại ghi ở bản ghi nhớ nửa tháng một lần, số lượng vừa phải.
"Bên này," Tần Dĩ Hằng lại thay đổi chỗ: "Phân mùa, xem thổ nhưỡng (2), tầng ngoài của thổ nhưỡng tỏ vẻ cần thiết tưới nước thì tưới, giống nhau nửa năm hoặc lâu hơn."
Sở Nghĩa nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ.
"Cuối cùng cái này," Tần Dĩ Hằng chỉ mấy thứ: "Không cần tưới nước."
Sở Nghĩa nghe xong a một tiếng, dùng di động chụp lại.
Chụp rồi bước lại, Sở Nghĩa đã muốn chạy tới bên ngoài nhìn cho kĩ. Tần Dĩ Hằng đã bố trí xong nhiệm vụ , hắn cầm di động nhìn hình ảnh từng cái một lần nữa, xác định không có để sót mới lưu lại.
"Em đều nhớ kỹ, về sau anh không rảnh đống này liền giao cho em lo."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, nhưng hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Biết tưới nhiều hay ít nước sao?"
Sở Nghĩa nở nụ cười.
Hỏi rất hay đó Tần tiên sinh!
Sở Nghĩa: "Không biết ạ."
Ngữ khí Tần Dĩ Hằng có chút bất đắc dĩ: "Không biết sao không hỏi tôi?"
Sở Nghĩa cười cười: "Sẽ biết."
Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu: "Em tính đi hỏi người khác?"
Sở Nghĩa kinh ngạc, năng lực liên tưởng của Tần Dĩ Hằng quá siêu rồi đó.
Sở Nghĩa thành thật khai báo: "Nhân viên của em, mẹ của cô ấy có mở cửa hàng hoa."
Tần Dĩ Hằng thoáng nhíu mày: "Ai? Nam hay nữ?"
Sở Nghĩa: "Nữ, Dung Dung."
Ngữ khí của Tần Dĩ Hằng đột nhiên có chút không tốt: "Vì sao không hỏi tôi?"
Sở Nghĩa dừng một chút.
Vấn đề này cũng hỏi rất hay.
"Bởi vì, em." Sở Nghĩa cảm thấy mình không trả lời được, đành phải lại lặp lại: "Bởi vì mẹ cô ấy mở cửa hàng hoa ."
Ngữ khí Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt: "Xem thổ nhưỡng, thổ nhưỡng khô một chút, nước không cần tràn ra tới là được"
Sở Nghĩa lập tức gật đầu: "Được."
Hắn hình như có cảm giác Tần Dĩ Hằng đang tức giận.
Tuy rằng xác thật giống như Tần Dĩ Hằng đã nói, đoạn hôn nhân này có vấn đề gì có thể nói với hắn.
Nhưng......
Không cần thiết phải nghiêm khắc như vậy chứ?
Sở Nghĩa khụ khụ, đành phải đối với Tần Dĩ Hằng ngây ngô cười.
Tần Dĩ Hằng đứng đối diện cửa ban công cũng cúi đầu nhìn hắn, hắn lại cười như vậy, hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện ánh mắt.
Nhiều ngày như vậy bọn họ cũng không phải là không có đối diện qua.
Nhưng Sở Nghĩa cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ hẳn phải càng ngày càng quen mới đúng, tại sao mỗi lần đối diện hắn liền thấy xấu hổ.
Hắn lại khụ khụ, muốn nói gì đó, liếc mắt nhìn thấy trên ban công có vài chậu.
Sở Nghĩa ngẩng đầu, chỉ vào phía trên: "Phía trên cũng có cây, nơi đó có yêu cầu tưới nước không ạ?"
Tần Dĩ Hằng đứng chỗ vị trí không tốt lắm, vì để có thể thấy rõ ràng chỗ hắn chỉ, hướng chỗ Sở Nghĩa bước tới một bước, theo ngón tay hắn nhìn qua.
Thực mau Tần Dĩ Hằng liền thu hồi tầm mắt , hắn nhìn Sở Nghĩa, trong cổ họng hai từ " Không cần " làm thế nào cũng không nói ra được.
Sở Nghĩa đứng trước mặt Tần Dĩ Hằng rất gần, hai người chưa từng ở ban ngày ban mặt dựa nhau gần như vậy.
Sở Nghĩa thoáng nâng đầu, ánh mắt vẫn còn để ở mấy chậu cây trên ban công. Lông mi hắn dài và dày, ở trên đôi mắt đặc biệt đẹp, trông giống như một chú nai con tò mò .
Yếu hầu của Tần Dĩ Hằng mất tự nhiên lên xuống một chút, rồi sau đó, Sở Nghĩa lại nghiêng đầu tới.
"Ân?" Có lẽ là do Tần Dĩ Hằng thật lâu sau chưa có trả lời, Sở Nghĩa lại hỏi: "Cần tưới nước không ạ?"
Sở Nghĩa ở thời điểm nói chuyện, môi khẽ động đậy, Tần Dĩ Hằng căn bản không biết hắn nói đang cái gì, chỉ nhìn đến hai cánh môi lúc đóng lúc mở.
Sở Nghĩa có đôi môi màu hồng nhạt, khóe miệng tự nhiên cong hướng lên trên. Khi không có biểu tình cũng giống như đang mỉm cười, lúc này bởi vì nói chuyện, thường xuyên lộ ra hai viên răng cửa trông cực kì đẹp mắt.
Tần Dĩ Hằng chớp mắt.
Sở Nghĩa tựa hồ cũng phát hiện không đúng lắm, hắn thu ánh mắt lại mới phát hiện Tần Dĩ Hằng đang nhìn hắn chằm chằm.
Hai người lại lần nữa đối diện mắt nhau, Sở Nghĩa không nhịn được liếm liếm môi.
Nháy mắt cánh môi ướt át làm yết hầu Tần Dĩ Hằng lại lần nữa mất tự nhiên chuyển động.

Rồi sau đó hắn cúi đầu, hôn Sở Nghĩa.
(1) : hậu tri hậu giác – chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác.
(2): Thổ nhưỡng – Thổ nhưỡng là một từ Hán Việt có nghĩa là đất mềm, xốp và có thể trồng trọt được. Trong nông nghiệp và sinh học thì định nghĩa rằng – thổ nhưỡng chính là lớp đất mềm tơi xốp giàu chất dinh dưỡng trong đất , nơi mà thực vật có thể phát triển khỏe mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play