Sau khi nộp tiền, mười phút sau sẽ có ảnh. Trong mười phút này Phong Ninh đứng ngồi không yên, anh đi giục thợ ảnh mấy lần. Thân hình anh cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng rất đáng sợ, khiến người khác phải chịu áp lực rất lớn, mặc dù sự thật là anh chỉ đang căng thẳng mà thôi. Thợ chụp ảnh rất bực mình vị bị giục nhưng không dám nói gì, chờ tới lúc có ảnh, mặt Phong Ninh liền đen xì. Phông nền màu đỏ, sắc mặt anh hết sức khó coi, hoàn toàn không tìm thấy nổi chút gì gọi là vui mừng tân hôn, rõ ràng là dáng vẻ hung thần ác sát.
Bách Hợp ở bên cạnh anh lại rất ăn ảnh, mặt không trang điểm nhưng nét đẹp tú lệ, khí chất hờ hững dường như xuyên qua cả tấm ảnh. Cô im lặng tựa vào ngực anh, vẻ như thiên kinh địa nghĩa. Phong Ninh không thích hình ảnh của mình nhưng lại rất thích ảnh của Bách Hợp. Năm năm trôi qua, hình như cô chẳng thay đổi gì. Anh đã thấy cô từ một thiếu nữ ngây ngô cho tới lúc này, giống như anh đang bảo vệ một mầm cây, chờ ngày nở hoa kết trái.
Ngón tay Phong Ninh dịu dàng vuốt ve tấm ảnh của Bách Hợp. Lúc nãy anh còn nói thân thể cứng đờ không cử động được, vậy mà bây giờ động tác rất nhẹ nhàng. Ảnh này anh chụp không đẹp, vì căng thẳng quá nên đã không biểu lộ được vui sướng trong lòng, nhưng khung cảnh thì rất đẹp. Cô an tĩnh ở cạnh anh, dường như hai người sẽ làm bạn đến già. Phong Ninh hơi hối hận vì mình đã bày ra bộ mặt như thế, muốn chụp lại lần nữa nhưng lời nói bị ngăn ở cổ họng. Anh muốn chụp lại, có điều anh không nỡ hủy tấm ảnh chụp chung của hai người. Tấm ảnh có ý nghĩa rất đặc biệt với Phong Ninh.
Chỉ có điều anh còn chưa chết tâm, thấy thợ chụp ảnh đã in mấy tấm ra thì lại do dự nói: “Chụp lại lần nữa cho tôi đi, sau đó ghép ảnh tôi với vợ tôi được không?”
Thợ ảnh chưa từng thấy có ai yêu cầu như thế, đẩy gọng kính của mình, ngẩng đầu nhìn anh một lúc. Phong Ninh híp mắt, chỉ vào mặt mình.
“Chú chụp tôi thành thế này à, tôi chẳng thấy có chút vui mừng gì của tân hôn cả, chú thấy thế có được không?”
Thợ chụp ảnh cảm thấy thật oan uổng, chuyện này có liên quan gì tới ông ta đâu chứ. Tự Phong Ninh không cười, hơn nữa còn lộ vẻ mặt hung ác ra, có phải do ông ta bảo anh làm thế đâu, hơn nữa lúc đấy nhìn anh rất đáng sợ, sao ông ta dám nhắc. Ảnh đã chụp xong hết rồi, giờ anh lại đòi chụp thêm rồi ghép ảnh. Đây là lần đầu tiên có người nói muốn ghép ảnh kết hôn, thợ chụp ảnh khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn Bách Hợp, không nói nên lời.
“Đừng gây chuyện nữa.” Bách Hợp cố nhịn cười, kéo tay Phong Ninh: “Ghép ảnh thì đâu phải ảnh chụp chung của anh và em nữa, cho dù anh chụp đẹp thì cũng có ý nghĩa gì đâu?” Phong Ninh quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi khó chịu: “Nhưng đây là lần đầu chúng ta chụp chung, lại bị chụp xấu thế này.”
“Trong lòng em biết anh đẹp trai là được rồi.” Trước đây anh chưa từng để ý dáng dấp mình thế nào, không ngờ lần này anh lại quan tâm tới hình tượng bản thân như vậy.
Mấy câu của Bách Hợp nhanh chóng an ủi được Phong Ninh, anh suy nghĩ một lúc, nếu chỉ mình mình chụp thì cho dù có đẹp cũng vẫn là ghép qua máy tính với vợ, đây là ảnh kết hôn của hai người, anh không muốn như vậy. Phong Ninh dằn vặt một lúc, cuối cùng vẫn kéo Bách Hợp đi chụp lại ảnh, mọi việc kết hôn đều nghe theo anh, nên anh thích chụp thêm Bách Hợp cũng đồng ý.
Nhưng mấy bức ảnh tiếp theo, không biết có phải là vì Phong Ninh căng thẳng quá hay không, càng lúc nhìn anh càng tệ, còn Bách Hợp thì càng chụp càng đẹp. Chờ tới lúc có một đống ảnh, Phong Ninh sầm mặt chọn tới chọn lui, chỉ có bức chụp đầu tiên là vừa mắt anh nhất.
“Thưa anh, anh đã chọn xong chưa?”
Hôm nay còn có những người khác tới đăng ký kết hôn, vốn dĩ không cần vội, nhưng vì Phong Ninh muốn chụp lại vài lần, giờ đã có một nhóm thanh niên xếp hàng chờ phía sau, có người còn nôn nóng thò đầu vào phòng chụp. Thợ chụp ảnh không nhịn được nữa mới hỏi một câu, Phong Ninh lấy tiền ra trả, nhét tất cả ảnh vào trong túi, suy nghĩ một chút rồi đi xem máy ảnh và máy vi tính, cẩn thận xóa sạch tất cả ảnh của bọn họ rồi mới hài lòng.
Trước đây, anh không muốn để người khác thấy ảnh của Bách Hợp, tình nguyện chỉ nhìn bàn tay cô rồi cười ngây ngô. Giờ đương nhiên anh sẽ không để ảnh kết hôn của hai người lại chỗ này, cho dù trong ảnh có anh ở cạnh cô. Tâm lý này giống như con sóc tìm được quả thông để ăn trong mùa đông, liền giấu diếm như thần giữ của, rất sợ bị con sóc khác ngửi được mùi. Hành động ác liệt của anh khiến ý định dùng tấm ảnh hai người họ làm mẫu của thợ chụp ảnh thành không.
Cầm ảnh và giấy tờ đi nộp, nhân viên công vụ nhanh chóng giao hai quyển sổ màu hồng ra. Ảnh chụp riêng của hai người họ đã dán lên sổ, khi chiếc dấu đóng xuống, Phong Ninh cảm thấy trái tim mình treo lơ lửng bao nhiêu năm cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
Nhận lấy hai quyển sổ, tay anh lạnh buốt, cẩn thận sờ soạng rồi quay sang cười ngây ngô với Bách Hợp:
“Vợ ơi, hình như anh lại không đi đường được nữa, chúng ta sang kia ngồi một lúc được không?”
Cục dân chính có vui có buồn, có người ân ân ái ái tới lấy chứng nhận, cũng có người lạnh lùng tới để chia tay. Hai đám người này như có ý thức lãnh địa, tự tách ra ngồi hai bên, ở giữa là những chiếc ghế trống. Hai chân Phong Ninh mềm nhũn, mỗi bước đi như giẫm trên bông vải, hai quyển sổ chứng nhận được đặt trong túi ngực, thỉnh thoảng anh lại vươn tay sờ, càng sờ thì biểu cảm càng kiên định. Khi đi tới gần ghế nghỉ, Bách Hợp ngồi xuống trước, Phong Ninh lại nắm tay cô rồi ngồi xổm trước mặt cô.
Anh cao lớn chân dài, cho dù ngồi xổm thì đầu cũng không thấp hơn cô là mấy, tay anh bao lấy tay cô: “Vợ à, em thật sự là vợ anh rồi.” Giọng anh rất nhẹ, yết hầu lăn lộn hai cái: “Để em phải chịu ấm ức rồi, không cầu hôn, không hoa tươi và nhẫn.” Thật ra kế hoạch của anh đã được chuẩn bị tốt, nhưng hình như kể từ khoảnh khắc quen biết Bách Hợp, kế hoạch của anh lúc nào cũng có vấn đề.
Khi thổ lộ với Bách Hợp, đó là lần đầu tiên anh thật lòng quan tâm tới một cô gái, mặc dù lúc ấy còn ít tuổi, chưa chắc đã sâu sắc bao nhiêu, nhưng thích là hành động luôn, cuối cùng lại bị cô hắt cho thùng nước lạnh. Lần hẹn hò đầu tiên, anh lên kế hoạch bữa tối với âm nhạc thì một trận mưa lớn làm tất cả ngâm canh. Vì cầu hôn Bách Hợp, Phong Ninh đã nghĩ không biết bao nhiêu ý tưởng, nhưng Trần Nhạc Nhạc lại sửa lại kích thước nhẫn, phá hỏng tất cả sự chuẩn bị của anh.
Phong Ninh không đợi được nữa, kéo Bách Hợp đi đăng ký kết hôn trước.
Tuy hơi gấp gáp nhưng anh không hối hận, dù sao thì Bách Hợp vẫn trở thành vợ anh. Những tiếc nuối kia chẳng thể bằng được niềm vui sướng khi cô thật sự thuộc về anh. Phong Ninh nắm bàn tay Bách Hợp dán lên ngực mình. Trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể thốt thành lời.
Anh muốn cảm ơn Bách Hợp đã chấp nhận gả cho anh, anh muốn nói sau này anh sẽ bù đắp những gì còn thiếu cho cô, anh sẽ đối xử tốt với cô, để cả đời cô không bao giờ hối hận vì đã gả cho anh, anh muốn nói rất nhiều. Trên ngực là hai bản chứng nhận, trong tay là đôi tay mềm mại của cô, Phong Ninh cảm thấy mũi mình lên men, hốc mắt hơi nóng lên.
Tình yêu là gì anh không hiểu, lúc niên thiếu hát hò yêu đương còn chưa biết mùi vị âu sầu, ai ngờ được rằng thiếu nữ trầm tĩnh từng vô tình gặp một lần lại trở thành tâm can của anh.
Những câu hát thuận miệng ngày trước lại trở thành nút thắt trong số mệnh của anh, không cởi được cũng không cắt được, thậm chí còn thắt chặt hơn, mà anh cũng cam lòng chấp nhận.
Bây giờ Phong Ninh vẫn không hiểu rõ yêu là thế nào, anh chỉ hi vọng rằng mỗi ngày mình còn sống là mỗi ngày có thể nắm tay cô, mỗi đêm khuya có thể thấy gương mặt cô, muốn thấy cô cười, không bao giờ để cô phải khóc, muốn ôm chặt cô trong vòng tay, muốn nâng niu cô, đây có phải là yêu hay không thì anh không rõ. Chàng trai ngày xưa vừa gặp Tả Bách Hợp đã dám nói yêu cô, bây giờ trưởng thành hiểu chuyện thì lại không dám mở miệng.
Bách Hợp thở dài, cúi đầu tựa lên đầu Phong Ninh, Phong Ninh liền ôm chặt cô vào lòng mình.
P/S: Sau khi laptop bị hỏng làm dữ liệu mất sạch, tớ khá chán vì ko muốn phải edit lại những chương mình đã làm rồi, thế là tớ lên cơn điên, chuyển qua nghiên cứu bánh trái các kiểu con đà điểu. Nghiên cứu xong thấy mệt vch, tốn kém quá thể… cho nên tớ quay lại edit truyện tiếp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT