Phong Ninh ngẩn người một chút, để Bách Hợp kéo mình đi. Trần Nhạc Nhạc vẫn giữ tư thế gục đầu xuống bàn, toàn thân run cầm cập.

“Cô ơi, cô vẫn ổn chứ? Có cần báo cảnh sát không?” Lúc nãy mọi người trong quán cà phê đều thấy Bách Hợp tát Trần Nhạc Nhạc một cái, chỉ có điều họ ngại vì Phong Ninh có vẻ cao lớn nên không ai dám tới đây. Giờ hai người kia đã đi, nhân viên phục vụ liền tới hỏi thăm, cẩn thận kéo cái bàn ra xa Trần Nhạc Nhạc, nhìn gương mặt xinh đẹp hằn rõ vết bàn tay thì lập tức lộ vẻ đồng tình.

Nhưng lúc này, điều mà Trần Nhạc Nhạc không cần nhất là sự đồng tình của người khác.

Đời trước, trong buổi tiệc sinh nhật của cô ta, lúc bị lộ chuyện nghiện ngập, biểu cảm của những người xung quanh khi nhìn cô ta chính là như thế, vừa kinh ngạc vừa tò mò, pha thêm chút thương hại. Tình cảnh bây giờ là đời trước bỗng nhiên giống nhau một cách kì lạ, khiến cô ta không chịu nổi. Trần Nhạc Nhạc cắn chặt môi, gò má vẫn nóng hừng hực, đời trước từng bị người ta đánh vào mặt, cô ta đã thề rằng sẽ không để ai tát mình nữa. Nhưng vừa rồi bị Bách Hợp đánh, cô ta không thể đánh trả, Phong Ninh ngay lập tức đã ở bên cạnh Bách Hợp, áp chế cô ta hoàn toàn.

Nếu trước đây, bên cạnh cô ta cũng có một kỵ sĩ như thế, có phải cô ta sẽ không cần chịu nhiều ấm ức không?

“Không cần đâu.” Trần Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nói, cho dù từng thề rằng không để ai đánh mình nữa, nhưng thực tế đã chứng minh rằng cô ta không có cách nào cả. Mục đích của cô ta khi sửa nhẫn thực ra không khác nhiều lắm những gì Bách Hợp suy đoán. Hoặc là lợi dụng cơ hội này quyến rũ Phong Ninh, kéo cho mình một nguồn hỗ trợ cực mạnh, hơn nữa còn có thêm một người đàn ông si tình chân thành, nếu thất bại, có thể khiến Phong Ninh tức giận, đối phó với Trần gia.

Người đuối lý trong việc này là cô ta, làm ầm lên sẽ chẳng có lợi gì, tệ nhất là danh dự còn bị bôi xấu. Trần Nhạc Nhạc nhìn ngón tay bị Bách Hợp đeo nhẫn của mình, nhớ tới lúc mình ảo tưởng khi cầm chiếc nhẫn trong tay, lại nhìn hộp nhẫn bị vứt lại rên bàn, bàn tay nắm chặt thành đấm.

Sau khi Bách Hợp và Phong Ninh ra khỏi quán cà phê, Phong Ninh vẫn cúi đầu nhìn cô, biểu cảm hiền hòa đến đáng sợ. Ban đầu Bách Hợp không chú ý, chờ tới khi đi được một lúc, ánh mắt chăm chú của Phong Ninh khiến cô không thể giả vờ như không biết nữa, liền ngẩng đầu híp mắt nhìn anh:

“Nhìn em làm gì?”

“Vợ à, anh rất vui, thật đấy.” Khi cô ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, giữa lông mày có vẻ trầm ổn không thuộc về người trẻ tuổi nhưng Phong Ninh càng nhìn càng thấy thích. Anh chỉ mỉm cười, ban đầu cô vẫn bình tĩnh, về sau thì cả gò má và vành tai đều phiếm hồng. Tuy cô cố gắng không chuyển mắt, vẻ mặt càng lúc càng bình tĩnh nhưng không hiểu sao Phong Ninh lại thấy vô cùng đáng yêu.

Trước quán cà phê người đi người đến, Phong Ninh liền kéo Bách Hợp vào lòng: “Vợ à, anh Ninh rất vui, em sờ lên tim anh này, đập nhanh vô cùng!” Đây là lần đầu tiên anh thấy cô kích động như thế kể từ khi hai người biết nhau.

Lúc đầu, Phong Ninh tức giận vì chuyện số đo nhẫn bị sai, cũng hận không thể đánh Trần Nhạc Nhạc. Trong lòng Phong Ninh, trừ Bách Hợp ra, ai cũng đều là người bình thường, chọc tức anh thì mặc kệ là nam hay nữ đều đánh không tha.

Giờ đã tỉnh táo lại, nghĩ tới hành động của Bách Hợp, Phong Ninh không nhịn được bật cười. Tâm trạng bay bổng khiến anh rất muốn hét to lên. Lần đầu tiên anh thấy Bách Hợp tức giận tới vậy, còn là tức giận vì anh. Phong Ninh kích động không nói ra lời, chỉ giữ chặt tay Bách Hợp, ra hiệu cô sờ lên lồng ngực mình, vội vã muốn cô nghe tiếng tim mình đập. Dáng vẻ này khiến Bách Hợp không nhịn được đá anh một cú, ra hiệu cho anh buông mình ra.

“Thích cái gì chứ? Chẳng qua là cho cô ta một bài học thôi.” Phong Ninh nhiệt tình ngoài dự đoán của Bách Hợp. Kể cả khi cô bình tĩnh nói ra câu này thì Phong Ninh vẫn cười lớn, không để ý tới mọi người xung quanh, ôm cô xoay một vòng, khiến rất nhiều người chú ý: “Anh vui thì sao, vợ anh đã đánh người ta!” Vẻ mặt anh có chút kiêu ngạo, đuôi mắt hơi xếch lên, “Đáng tiếc là đánh quá nhẹ, phải cho cô ta thêm một cái tát nữa!”

“Chỉ tát thì có ích gì? Cũng chỉ làm cô ta đau một lúc mà thôi.” Bách Hợp vuốt tóc, vươn tay khoác lên tay Phong Ninh: “Em muốn cô ta hối hận cả đời!” Trần Nhạc Nhạc tự cho là mình sống lại, biết trước mọi việc nên có thể dễ dàng đặt bẫy mọi người, có điều sống lại không có nghĩa là chỉ số thông minh tăng lên, cho dù cô ta nghĩ được nhiều cách thì e là vẫn chưa nghĩ tới hậu quả nếu thất bại.

Nếu cô ta không định mưu đồ gì với cô, Bách Hợp sẽ không quan tâm cô ta và người chị gái đấu đến sống chết thế nào, nhưng cô ta lại luôn có ý xấu với cô và Phong Ninh, việc này khiến Bách Hợp rất khó chịu.

“Cô ta có một người chị cùng cha khác mẹ, là con riêng của cha cô ta, hai người đang tranh đấu rất ác liệt.” Lời này vừa ra khỏi miệng, Phong Ninh lập tức vươn tay nâng cằm cô: “Sao em lại biết?”  Phong Ninh xuất thân từ gia tộc không bình thường, cũng nhìn thấy đầy những chuyện dơ bẩn, anh không có hứng thú với Trần gia, có điều anh rất thích nghe Bách Hợp nói chuyện. Bình thường thấy cô lạnh nhạt ít lời, không ngờ cũng thích nghe ngón tin tức linh tinh giống các cô gái khác. Phong Ninh không nhịn được cười, nắm chặt tay Bách Hợp. Hai người tìm một chỗ mát mẻ ở ngoài, nói rõ mọi việc về Trần gia.

“Lần trước là sinh nhật Trần Nhạc Nhạc, em đoán cha cô ta định nhân cơ hội ấy để giới thiệu con gái riêng của mình, nhưng lại xảy ra việc ngoài ý muốn.” Cô kể lại chuyện với Phong Ninh, gương mặt mang ý cười của anh dần lạnh xuống, chuyện bẩn thỉu ầm mĩ như của Trần gia anh cũng ít thấy, Bách Hợp nói ra phán đoán của mình:

“…Có lẽ cô ta còn mục đích khác, nhưng phần lớn là muốn anh giận lây cả Trần gia, trả thù thay cô ta.” Cô nói xong mới phát hiện Phong Ninh im lặng rất lâu không nói gì. Bách Hợp nhìn anh, ngay lập tức bị Phong Ninh ôm chặt vào trong ngực, kéo đến một góc khuất:

“Em, vợ à, em, em thế mà lại…” Lúc này Phong Ninh không còn khí thế lạnh lùng nữa, mặt anh hồng đến mức có thể nhỏ ra máu, tay ôm Bách Hợp còn run rẩy, nói chuyện thấp thỏm không yên, quay đầu nhìn bốn phía, gấp gáp nói: “Anh đã nói từ lâu rồi mà, bảo em đừng có qua lại với cô ta!”

Giọng anh cũng hơi run, ban đầu Bách Hợp còn tưởng anh không thích nghe mấy chuyện linh tinh của nhà họ Trần, Phong Ninh ôm chặt đầu cô, Bách Hợp vùng vẫy muốn thoát ra, anh lại càng ôm chặt hơn. Phong Ninh nhìn cô một cái, lại cúi đầu xuống, sau đó cố gắng bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên. Bách Hợp kéo cánh tay anh:

“Về sau em sẽ không qua lại với cô ta nữa, em cũng không quan tâm tới việc nhà cô ta…”

“Em nghĩ là anh có ý đấy à?” Phong Ninh không nhịn được kêu lên. Anh kêu xong mới phát hiện giọng mình hơi to, khuôn mặt vốn đỏ bừng lại càng đỏ hơn, anh nghiến răng, cúi đầu dựa sát vào Bách Hợp, nhỏ giọng nói: “Sao em có thể nhìn ảnh khỏa thân của người khác, sao em có thể nhìn bọn họ chứ! Anh còn chưa để em nhìn cơ mà!” Anh nghiến răng nghiến lợi, vừa có vẻ ngại ngùng lại vừa có chút ấm ức: “Thế mà em lại đi nhìn thân thể của người khác trước, anh còn chưa nhìn ai đâu, anh cũng chưa để em nhìn của anh…”

Phong Ninh quả thật đã bị kích thích, trong lòng vô cùng chua xót tức giận. Anh và Bách Hợp yêu nhau đã năm năm, năm năm nay, anh đã hiểu rõ tất cả thân thể của cô, trừ phòng tuyến cuối cùng là chưa đột phá, toàn thân cô chỗ nào cũng có vết tích của anh. Nhưng cho dù lúc ấy anh có ham muốn thế nào cũng cố giữ lần đầu tiên đến đêm tân hôn. Vậy nên lần nào xúc động anh cũng lấy chăn bọc vợ lại, không dám để cô nhìn mình. Phong Ninh sợ mình không kiềm chế được, nhưng không ngờ Bách Hợp lại nhìn người đàn ông khác trần truồng trước, hơn nữa theo như lời cô thì không phải chỉ có một người!

Lúc này Phong Ninh rất muốn khóc, anh không nỡ mắng Bách Hợp, đành trút hết tức giận lên đầu Trần Nhạc Nhạc, hận không thể lập tức vọt vào quán cà phê bóp chết người phụ nữ kia. Trong lòng anh ngột ngạt không nói ra lời, chỉ đành lấy tay Bách Hợp nhét vào miệng mình, cuối cùng vẫn không nỡ cắn, đành liếm tay cô. Có lẽ là ngứa nên cô cố rụt tay về, Phong Ninh lại giữ chặt lấy. Hàm răng Phong Ninh trượt qua vài lần, nhìn cô giãy dụa như con sâu liền giữ chặt cô, nói:

“Có gì đẹp mà xem hả, bọn họ có chỗ nào đẹp chứ, em còn chưa từng nhìn anh!” Anh càng nghĩ càng khó chịu, giờ Bách Hợp mới hiểu anh đang tức giận cái gì. Cô dở khóc dở cười, vùng vẫy kéo tay mình ra: “Lẽ nào người đầu tiên anh nhìn thấy là em à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play