Trần Nhạc Nhạc không hiểu nổi cảm xúc của mình. Cô ta che ngực, rõ ràng là sống lại một đời, cô ta cũng không phải thiếu nữ 16, 17 tuổi thật, nhưng lại không kiềm chế nổi sự khó chịu. Cảm giác bị người ta cướp đi thứ gì đó khiến cô ta lộ ra sự tức giận trong lời nói, cho dù cô ta cố nén xuống nhưng Bách Hợp vẫn phát hiện ra được.

Từ lúc ăn tối Trần Nhạc Nhạc đã không thích nói chuyện, Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên nghĩ tới Phong Ninh, lòng cũng như có nai con chạy loạn, không để ý tới sự khác thường của cô ta, càng không nói chuyện với nhau. Bạn trai Bách Hợp không giống như tưởng tượng của bọn họ là vừa nghèo vừa tầm thường làm bọn họ đều kinh ngạc, trở về ký túc, ba người đều không mở miệng nói chuyện, mãi tới khi Trần Nhạc Nhạc nhắc tới chiếc xe Phong Ninh lái, Vu Tiểu Thiên không nhịn được liền hỏi:

“Nhạc Nhạc, xe đó rất đắt sao? Biển số xe có gì đặc biệt?”

“Xe không phải đắt lắm, hơn ba trăm vạn, nếu như có thêm cải tiến gì thì sẽ càng đắt hơn, nhưng quan trọng nhất là biển số xe, không phải cứ có tiền là lấy được đâu.” Trần Nhạc Nhạc trả lời. Xuất thân của cô ta không tồi, hiện giờ cha Trần còn chưa đưa đứa con riêng ở ngoài trở về, vậy nên vẫn rất hào phóng với đứa con gái duy nhất trên danh nghĩa của ông ta. Hơn nữa sau khi Trần Nhạc Nhạc trọng sinh đã bắt đầu thu gom tiền bạc, trong tay đã có khoảng vài trăm vạn, không phải không mua nổi chiếc xe việt dã kia. Ba trăm vạn với Trần Nhạc Nhạc chỉ là một con số nhỏ, nhưng với Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên thì đây chính là cái giá trên trời. Hai người trừng lớn mắt, giật mình đến thẫn thờ.

Hai người bắt đầu líu ríu hỏi Trần Nhạc Nhạc về biển số xe. Lúc này Trần Nhạc Nhạc chẳng có tâm tư nào tán gẫu với bọn họ, nhưng Bách Hợp vẫn đang ở trước tủ tìm đồ mà không để ý tới ai khiến Trần Nhạc Nhạc cảm thấy khó chịu. Cơn tức trong lòng không phát ra được, thấy Bách Hợp như vậy, cô ta đành nén giận giải thích cho đám Dương Lỵ lai lịch của biển số xe trong thành phố. Biển số xe cũng phân ra nhiều loại. Người giàu có luôn muốn biển số xe may mắn, người bình thường thì tùy tiện rút thăm. Một số biển đẹp thì phải mất nhiều tiền để mua, mà những biển số cực đẹp thì sẽ bị giữ lại, gửi tặng những người có thế lực. Biển số xe của Phong Ninh thuộc về kiểu có tiền cũng không mua nổi. Loại biển chỉ kém của Phong Ninh một chút cũng đã có thể mang đi đấu giá, biển đẹp thì giá biển chẳng kém gì giá xe. Biển xe của Phong Ninh như vậy chứng tỏ xuất thân của anh không tồi.

Những gì nghe được khiến hai người Dương Lỵ đều run lên. Bọn họ tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng lại mở miệng tán dương. Bách Hợp tìm khắp ngăn tủ một lúc lâu, cô làm việc luôn có quy luật, chiếc nhẫn mà Phong Ninh tặng năm trước còn chưa vứt đi là vì muốn giữ vật kỉ niệm chứng tỏ hai người từng là một đôi. Cô tin rằng nếu là nguyên chủ, cô ấy sẽ khát vọng giữ lại thứ gì đó làm kỉ niệm, vậy nên sau đó cô không đeo nhẫn mà cất đi. Khi lên đại học, mẹ Tả thu xếp hành lý cho cô liền cất vào một góc, tìm một lúc là thấy.

Nhẫn bạc đặt trong một cái túi nhựa nhỏ. Bách Hợp thấy cái nhẫn vẫn còn thì lấy điện thoại di động ra sạc, vừa mở máy, một đống tin nhắn ào đến. Trừ vài tin rác của hệ thống thì phần lớn là tin nhắn của Phong Ninh. Anh đã nhắn tin từ tối qua, nói mình được nghỉ một ngày, hôm nay sẽ tới thăm cô. Vì Bách Hợp không nhắn tin trả lời nên Phong Ninh nóng ruột gửi tin hỏi cô sao lại tắt máy, tin nhắn gần nhất là thông báo tài khoản của cô vừa được nạp tiền. Bách Hợp còn chưa kịp xem hết thì điện thoại đã vang lên, là Phong Ninh gọi tới.

Mấy người trong phòng đều lập tức im lặng nhìn Bách Hợp. Bách Hợp nhận điện thoại, vừa nối thông thì tiếng ‘vợ ơi’ của Phong Ninh đã truyền tới:

“Nhớ anh không?”

“Không.” Bách Hợp thành thật trả lời anh. Vừa mới chia tay không bao lâu, sao cô lại nhớ tới anh chứ? Phong Ninh nghe cô nói vậy thì ngẩn ra một chút, dù không thấy mặt Phong Ninh nhưng Bách Hợp có thể đoán được biểu cảm của anh chắc chắn là không dễ nhìn. Một lúc lâu sau anh mới bực bội nói: “Anh sẽ dùng cả phần em nhớ đến anh để nhớ tới em, nhưng vợ ơi, lần sau em nhất định phải nhớ anh đấy.”

Anh đang ở trên xe, hơn nữa xe còn lái rất nhanh, tiếng động cơ ô tô truyền qua máy di động tới tai Bách Hợp. Xem tin nhắn gửi hôm qua, Bách Hợp biết Phong Ninh chỉ được nghỉ một ngày, anh vội vàng chạy tới thành phố rồi phải trường ngay, cả ngày chắc không ngủ được chút nào, cũng không ăn gì. Chiều nay khi cùng đi ăn cơm, phần lớn thời gian Phong Ninh chỉ chú ý tới cô.

Nghĩ thế, Bách Hợp nhẹ nhàng dặn dò anh lái xe cẩn thận. Phong Ninh nghe cô nói thì lập tức phanh gấp, hơi thở dồn dập:

“Vợ ơi, lặp lại lần nữa đi!” Anh ngang ngược yêu cầu, cuối cùng lại giống như cầu xin, nhỏ tiếng dỗ cô: “Lặp lại lần nữa cho anh nghe, ngoan~”

“Lái xe cẩn thận một chút.” Khóe môi Bách Hợp lộ ra nụ cười, nhắc lại một lần. Trước đây ở cạnh Phong Ninh, hầu như cô đều lạnh nhạt, không nói lời ngon tiếng ngọt, nên bây giờ dù chỉ dặn dò Phong Ninh lái xe cẩn thận thì anh đã kích động vô cùng.

“Vợ ơi, anh nhớ em, anh rất muốn quay lại trói em ở cạnh anh, không cho tách ra!” Giọng nói Phong Ninh có phần uể oải. Anh luôn hăng hái kiêu ngạo, nhưng giờ phút này lại mệt mỏi vô cùng, sau một lúc hình như anh nghĩ ra cái gì, suýt nữa nhảy lên: “Anh quên ghi âm rồi, em nói lại lần nữa đi!”

“…” Bách Hợp im lặng, đầu bên kia điện thoại, Phong Ninh đeo bám dai dẳng hi vọng cô nói thêm lần nữa. Bách Hợp không còn cách nào đành nghe theo. Ghi âm xong, Phong Ninh hôn chụt lên điện thoại, cô đang định tắt máy thì anh lại yêu cầu cô chụp một tấm đeo nhẩn rồi gửi đi. Bây giờ dù xe anh có bay được cũng chưa chắc về kịp trường, còn dừng xe nói chuyện điệnthoại với Bách Hợp. Bách Hợp lấy nhẫn ra đeo, chụp hình rồi gửi đi. Phong Ninh nhận được ảnh, hôn liên tục mấy cái rồi mới lưu luyến để Bách Hợp tắt máy.

“Bách Hợp, là bạn trai cậu gọi tới à?”

Điện thoại vừa dứt, Trần Nhạc Nhạc liền nhìn chăm chú vào Bách Hợp. Mái tóc dài của cô ta xõa tung, vẻ mặt kì quái, ánh mắt nhìn chòng chọc chiếc nhẫn trên ngón tay Bách Hợp: “Nhìn bạn trai cậu không giống kiểu người không có tiền, sao lại tặng cậu thứ đồ rẻ tiền thế?”

Trần Nhạc Nhạc là con nhà kinh doanh đá quý, chất liệu nhẫn trên tay Bách Hợp là gì, cô ta nhìn một cái là đoán ra được. Đây chẳng phải là bạch kim, cũng không phải sản phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng nào. Ánh mắt cô ta rất tốt, thứ Bách Hợp đeo chẳng qua chỉ là món đồ bán ở cửa hàng trang sức gần trường học mà thôi, không có gì tinh xảo. Trần Nhạc Nhạc nhìn chiếc nhẫn, cảm giác phức tạp lại xuất hiện.

Cô ta làm người hai đời, nhận được vô số lễ vật, từ cha mẹ, từ bạn trai thanh mai trúc mã, từ cả những người theo đuổi, bạn bè xưng chị gọi em. Trừ những thứ cha mẹ tặng, phần lớn người qua lại với Trần Nhạc Nhạc đều có thân phận không tồi, quà tặng vô cùng đắt tiền, nhiều thứ quý giá cô ta thậm chí còn chưa có dịp dùng. Bây giờ thấy chiếc nhẫn bạc trên tay Bách Hợp, Trần Nhạc Nhạc lờ mờ nhận ra được quà tặng của bạn trai Bách Hợp không đáng tiền, chắc là anh không coi trọng cô, không hiểu sao cô ta lại thấy thích thú. Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ lại khiến cô ta cảm nhận được mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Những người kiếp trước nói thích cô ta, kể cả vị hôn phu, tặng cô ta không ít đá quý đắt tiền, trang sức do những đại sư trong ngành làm nhiều không kể xiết. Miệng luôn mồm nói yêu cô ta, nhưng quay đầu lại ở cạnh kẻ tiện nhân kia. Sau khi trọng sinh, Trần Nhạc Nhạc đã không thích gã đàn ông đó nữa. Những gì xảy ra ở kiếp trước khiến cô ta không ưa nổi đám đàn ông tầm thường. Cô ta nghĩ tới khí chất dịu dàng của vị hôn phu. Khi giao tiếp với người ngoài, hắn ta luôn biểu hiện kiên nhẫn cẩn thận, rất dễ dàng khiến các cô gái xiêu lòng. Không hiểu sao Trần Nhạc Nhạc chợt nhớ tới lúc thấy Phong Ninh chiều nay. Một khi xác định mục tiêu thì không nhìn ngang ngó dọc, trực tiếp xông thằng tới chỗ Bách Hợp. Hành động cử chỉ cũng chẳng cần theo khuôn phép gì, thậm chí anh còn ôm Bách Hợp gọi vợ, không tao nhã, không lịch sự, nhưng so ra thì Trần Nhạc lại cảm thấy Phong Ninh thẳng thắn còn xuất chúng hơn những kẻ ngụy quân tử không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ tới những đá quý mình nhận được, vốn dĩ xuất thân gia đình châu báu, cô ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng bạn trai cô luôn chỉ biết sai người đi chọn mấy thứ đó tặng cô ta. Trần Nhạc Nhạc nhìn chiếc nhẫn bình thường kia, không tự chủ được híp mắt lại, thở dài một hơi:

“Bách Hợp, chắc cậu không biết phải không? Nhà mình bán đá quý, nếu có dịp thì cậu để bạn trai tới nhà mình mua đi, hai người thích cái nào, mình sẽ giảm giá cho!”

P/S: Thật ra tớ ko ưa Trần Nhạc Nhạc thôi chứ ko ghét lắm đâu, mặc dù tớ thường cực ghét tiểu tam. Cách đây mấy năm, từ khi tớ còn chưa kén chọn truyện như bây giờ, gần như là thấy truyện gì cũng đọc hết, tớ nhớ là có đọc văn án một truyện như này: nữ chính đến thành phố ở nhờ nhà chị họ, đem lòng yêu chồng chị họ, sau đấy thổ lộ tình cảm và hy vọng anh này đi cùng mình, bị anh ta từ chối, thế là ‘đem trái tim tổn thương sâu sắc’ ra đi tới một vùng đất mới rồi vô tình gặp được nam chính blah blah…. Thề là đọc xong cái văn án tớ bỏ ngay và luôn, ko hiểu sao tác giả lại viết ra được một nữ chính mặt dày vô liêm sỉ dã man con ngan như thế. Bà này chắc mang tư tưởng ‘tình yêu ko có đúng sai, chỉ cần trái tim rung động’, buồn cười vch. Nghĩ sao mà ở nhờ nhà chị rồi quặc luôn chồng chị vậy trời? Yêu thầm người có vợ thì thôi, ko nói tới, nhưng đi phá hoại gia đình người ta, người đấy lại còn là chị họ mình, giúp đỡ mình lúc gặp khó khăn, nhân phẩm như thế mà tác giả cũng sáng tác ra được, thật là thần kì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play