Editor: D Ẹ O
Lúc thường tính tình Lâm Nhã Chí đã nóng nảy, trong trường cũng lưu truyền đủ loại chiến tích ông quẳng bay học sinh, nhưng chẳng ai ngờ tới, thậm chí ngay cả phó hiệu trưởng ông cũng dám đánh.
Bầu không khí trong văn phòng căng thẳng đến tột cùng, Kha Thải Châu ré lên chói tai, chạy vội tới dìu Hoắc Bình Xuyên, đồng thời lớn tiếng trách mắng: "Lâm Nhã Chí, thầy dám đánh cả hiệu trưởng Hoắc, đúng là coi trời bằng vung, tôi nhất định phải kiện thầy, trừ khử loại giáo viên làm ảnh hưởng đến tác phong nhà trường như thầy..."
Lâm Nhã Chí cười lạnh, mắt sắc như dao cứa lên người Kha Thải Châu: "Giám thị Kha, nếu cô mà không phải phụ nữ, hai năm trước tôi đã tiễn cô xuống mồ từ lâu rồi, cô nên tự lo lấy thân mình trước đi thì hơn."
Ai cũng biết xưa nay Lâm Nhã Chí nói đánh ai là đánh chẳng hề nương tay, tuyệt không phải nói suông, Kha Thải Châu hùng hổ gào thét cũng bị dọa câm bặt.
Trong số các thầy cô có mặt tại đây, có người còn kìm lòng không đặng tiếc nuối thở dài... Họ thực sự muốn được chứng kiến cảnh Kha Thải Châu bị đánh!
Bạch Ngạn Trúc và Lâm Nhã Chí dạy chung một lớp, bình thường cũng khá thân, thầy chạy tới khuyên bảo: "Thầy Lâm, thầy bình tĩnh trước đã, có gì từ từ nói."
Lâm Nhã Chí lạnh lùng nói: "Thời gian động khẩu đã hết, nếu hiệu trưởng Hoắc không nghe lọt tiếng người, thế thì động thủ thôi."
Hoắc Bình Xuyên bị đá trước mặt toàn thể giáo viên, mất hết thể diện, giận không nhịn được, quát vào mặt Lâm Nhã Chí: "Con trai anh không bằng người thì trách ai? Có giỏi thì về bảo nó thi đứng nhất đi, anh gây sự với tôi làm cái gì? Hồ sơ xét duyệt do phòng chiêu sinh của tỉnh quản lý, có ngon thì anh đi mà đánh người ta!"
Lâm Nhã Chí vẫn bình thản nói: "Ông khai tên kẻ đã nhận hối lộ của ông ra đây, đêm nay tôi đến đánh cả tông ti họ hàng kẻ đó."
Toàn thể các giáo viên: "..." Oh wow.
Hoắc Bình Xuyên không phản bác được, thẹn quá hóa giận, quát: "Lâm Nhã Chí, anh nói hưu nói vượn cái gì đấy? Anh vu oan giá họa tôi, tôi yêu cầu anh lập tức xin lỗi ngay cho tôi."
Lâm Nhã Chí bẻ tay rôm rốp, mặt cực kỳ hung ác: "Hoắc Bình Xuyên, thành tích của con trai ông mới công bố ngày hôm qua, hồ sơ xét tuyển đưa lên từ nửa tháng trước, vậy nói tôi nghe thử xem, con trai ông lấy tư cách gì mà được đề cử?"
Các thầy cô nhìn nhau, mặt Hoắc Bình Xuyên lúc trắng lúc xanh, nhưng dù sao cũng là người bò được lên chức phó hiệu trưởng, đâu dễ bị dọa sợ như Hoắc Nghiệp Thụy, ông ta cười khẩy: "Nghiệp Thụy đứng nhất trong lần thi tháng đầu, anh quên rồi sao?"
Lâm Nhã Chí nói: "Những năm qua cũng không phải chỉ mình học sinh danh dự chiếm được vị trí đầu bảng, vậy tại sao những trò ấy không được đề cử? Chẳng lẽ chỉ mình thành tích cậu quý tử của ông được nạm kim cương?"
Hoắc Bình Xuyên cũng không thẹn, cười miệt thị: "Đúng, là do tôi tranh thủ cho nó đấy, Nghiệp Thụy có tài, tôi tranh thủ giúp nó thì làm sao? Nó cũng đã dùng thành tích để chứng minh nó quả thực có tư cách để xứng đáng được chọn hơn thằng con anh rồi còn gì?"
Sắc mặt Lâm Nhã Chí càng ngày càng âm trầm, Hoắc Bình Xuyên lại càng hả hê: "Lâm Nhã Chí, anh có giỏi thì thử nghĩ cách bảo vệ con mình đi, bản thân anh bất tài còn trách ai? Ngay cả lớp anh dạy cũng toàn loại vô dụng..."
Nghe ông ta nói thế, Bạch Ngạn Trúc không vui, trừng mắt nói: "Hiệu trưởng Hoắc, lớp Tám không hề kém cỏi..."
Lâm Nhã Chí lườm Hoắc Bình Xuyên: "Nếu Hoắc Nghiệp Thụy tự đi lên bằng chính sức mình, hôm nay tôi cũng chẳng dám nói gì, nhưng ngay từ đầu trong chuyện này đã có vấn đề, cứ cho là Hoắc Nghiệp Thụy thi thêm được chục lần đứng nhất nữa, tôi cũng quyết không bỏ qua."
Lâm Khiển nhìn Lâm Nhã Chí và Hoắc Bình Xuyên đối chọi nhau, trong thoáng chốc, y chợt hiểu tại sao kiếp trước sau khi Hoắc Bình Xuyên lên đài, tỷ lệ đánh giá của học sinh về Lâm Nhã Chí hàng năm lại luôn xếp chót.
Sự kiện đánh nhau đời trước khiến Lâm Khiển bị đình chỉ, y không rõ tình hình trong trường, nhưng chiếu theo tính cách của Lâm Nhã Chí, chắc chắn ông sẽ không chấp nhận sự thật đó, e rằng lần đó ông cũng đối chất Hoắc Bình Xuyên như bây giờ, khả năng cao là cũng từng hành hung Hoắc Bình Xuyên.
Lâm Khiển khẽ thở dài, đáng tiếc đời trước cha con bọn họ chưa từng một lần ngồi xuống nói chuyện, y cũng chưa từng biết Lâm Nhã Chí đã phải trả giả nhiều bao nhiêu.
Thừa dịp các thầy cô đều mãi chú ý đến Lâm Nhã Chí và Hoắc Bình Xuyên, Lâm Khiển nhanh chóng nhắn cho Trịnh Bằng Khinh một tin, sau đó đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ba, ba cũng đừng quá kích động."
Bấy giờ Lâm Nhã Chí mới phát hiện thì ra con trai cũng có mặt trong văn phòng, ông run lên, vội gỡ vẻ mặt nham hiểm xuống, đổi sang một nụ cười đầy hiền hòa: "A Khiển, sao con lại ở đây? Ba đang có chút chuyện cần bàn với hiệu trưởng Hoắc."
Hoắc Bình Xuyên: "..."
Các thầy cô khác khác: "..."
Thực sự không ngờ, một Lâm Nhã Chí kiệt ngạo tàn bạo lại là kẻ hai mặt.
Lâm Khiển cũng đã quen với tốc độ lật mặt của Lâm Nhã Chí, chỉ cười nói: "Chuyện này thì có gì phải bàn? Mọi người đều đi lên bằng bản lĩnh của mình mà."
Hoắc Bình Xuyên cũng đổi về vẻ đạo mạo ngày thường, sửa sang lại cổ áo, nói: "Xem ra trò Lâm Khiển vẫn hiểu chuyện hơn, muốn được xét tuyển thì phải dựa vào thực lực mà giành lấy, thầy Lâm đã lớn từng tuổi này rồi, hãy nên biết nhìn nhận lại vấn đề."
Nếu không vì Lâm Khiển còn đang đứng đây, có lẽ Lâm Nhã Chí đã ra tay thêm lần nữa, ông nhịn, tiếp tục mỉm cười nói với con trai: "A Khiển, con cứ về lớp trước đi, đợi ba nói chuyện với hiệu trưởng Hoắc xong sẽ tới tìm con sau."
Hoắc Bình Xuyên run bắn, nói: "Chuyện này cũng có liên quan đến trò Lâm, không việc gì phải về lớp."
Các giáo viên: "..." Không ngờ nha, đường đường là phó hiệu trưởng mà cũng phải lôi học sinh ra làm lá chắn, ây gù...
Lâm Khiển cười nói: "Ba, đừng lãng phí thời gian, hiệu trưởng Hoắc không chịu thừa nhận thì ba có đánh cũng chỉ hả giận chứ chẳng làm được gì, thôi thì thà mình giữ sức, báo cáo thẳng lên sở."
Nhiều thầy cô giáo cùng hít khí lạnh.
Lâm Nhã Chí: "Hả?!!!"
Hoắc Bình Xuyên cứ tưởng rằng Lâm Khiển chỉ là một học sinh mới nứt mắt, không khó chơi như cha nó mà cũng dễ dụ, không ngờ mới nhỏ đã khẩu phật tâm xà, vừa mở miệng đã giết người không dao.
Lâm Nhã Chí bẻ khớp tay: "Vậy để ba đánh xong rồi báo cáo."
Hoắc Bình Xuyên không nhịn được nữa, chỉ thẳng vào mặt Lâm Khiển nói: "Trò Lâm, một học sinh như trò tại sao lại có những suy nghĩ hèn hạ như thế? Thành tích trò thi không được như ý, không cố gắng tự kiểm điểm bản thân, còn nghĩ cách vu oan giá họa cho bạn học và nhà trường, loại tư tưởng của trò quá phản động, theo tôi trò không cần tiếp tục ngồi trên ghế nhà trường này làm gì nữa, tránh làm hư những bạn học khác, ảnh hưởng đến thành tích tốt nghiệp của nhà trường..."
Kha Thải Châu cũng hùa: "Đúng, đạo đức của trò Lâm Khiển quá đốn mạt, một phần tử nguy hiểm..."
Hai kẻ một xướng một họa chụp đủ loại tội danh lên đầu Lâm Khiển, Lâm Nhã Chí tức, Lâm Khiển lại mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ cười nhạt, thậm chí còn ngăn để cha mình không động thủ, nói: "Hiệu trưởng Hoắc, cây ngay không sợ chết đứng, nếu thầy không làm gì sai thì sao phải sợ?"
Lâm Khiển lên tiếng thành công khiến hai kẻ nào đó phải câm miệng, Hoắc Bình Xuyên cũng ý thức được bản thân đang chột dạ, lặng đi một hồi, nói: "Tôi chỉ không muốn để một học sinh như trò tiếp tục tồn tại trong trường, để lại mối họa cho Thập Nhị Trung."
Hồng Khả Ý chỉ lo nếu còn nói nữa Hoắc Bình Xuyên sẽ lạm dụng chức quyền buộc Lâm Khiển thôi học, liền vội ngăn y lại: "Trò vẫn còn nhỏ, đừng nên nhúng tay vào chuyện của người lớn."
Kha Thải Châu kiên quyết đứng cùng trận doanh với Hoắc Bình Xuyên, the thé nói: "Ngày hôm nay tuyệt đối không có chuyện giảng hòa."
Lâm Khiển vẫn giữ đúng mực, khẽ cười nói: "Đương nhiên sẽ không giảng hoà, lúc làm đơn báo cáo em hứa chắc chắn sẽ nhớ nhắc thêm giám thị Kha vào."
Kha Thải Châu: "..."
Nội tâm các thầy cô: Cực kỳ chờ mong!!!
Kha Thải Châu tức phát run: "Láo, láo lắm rồi..." Song nửa ngày vẫn không nói tròn được một câu.
Cô ta có thể ra oai vì học sinh ít hoặc nhiều đều có thiên tính kính nể thầy cô theo bản năng, còn Lâm Khiển, một linh hồn đã trải đời, đương nhiên sẽ không hề hấn gì trước những lời đe dọa của cô ta.
Hoắc Bình Xuyên tức đến bật cười: "Được, các người cứ kiện đi, nếu cấp trên tra ra Hoắc Bình Xuyên này có vấn đề về tác phong, tôi sẽ lập tức từ chức không nói hai lời."
Hoắc Bình Xuyên nói cực kỳ quả quyết, ông ta tức vì bị mất sạch thể diện trước mặt toàn thể giáo viên, nhưng nếu thực sự bị kiện ông ta cũng không sợ, vì nếu ông ta không có quan hệ với người cao tầng, thì hồ sơ xét tuyển của Hoắc Nghiệp Thụy nào có dễ dàng thắng Lâm Khiển đơn giản như vậy.
Lâm Nhã Chí vẫn cứ rục rà rục rịch, nói với Lâm Khiển: "A Khiển, không thì giờ con nhắm mắt lại, để ba tranh thủ đánh cho lão ta câm họng, còn đâu con cứ coi như mình chưa nghe thấy gì."
Hoắc Bình Xuyên tức nghẹn họng: "Lâm Nhã Chí, anh đừng tưởng tôi không làm gì được anh!"
Lâm Khiển cản Lâm Nhã Chí: "Ba, không đáng đâu."
Lâm Nhã Chí vẫn không cam lòng, nhưng con trai đã nói thì phải nghe, cuối cùng chỉ có thể mắng: "Hoắc Bình Xuyên, ông cứ chuẩn bị mất chức đi."
"Để tôi chống mắt lên coi rác rưởi thì làm nên trò trống gì." Mắt Hoắc Bình Xuyên nhuộm đẫm sự độc ác, còn định nói thì đột nhiên phía cửa truyền đến một giọng nam: "Ô, mọi người sao đứng tụm lại một chỗ cả thế, các thầy cô đang họp sao?"
Giọng nói bất thình lình phá tan bầu không khí ác liệt, vơi đi chút căng thẳng.
Mọi người nhìn sang, Bạch Ngạn Trúc lên tiếng trước: "Bằng Khinh, trò có việc gì sao?"
Trịnh Bằng Khinh cười díp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, ra vẻ ngây ngô nói: "Có một câu bọn em giải mãi không ra nên mới đến đây hỏi thăm các thầy."
Dứt lời còn không quên tự vuốt đuôi: "Hỏi thế gian này mấy ai khắc khổ được nhường như em."
Bạch Ngạn Trúc bị hắn chọc cười: "Chứ còn gì nữa, thầy có nghe nói mấy trò bên lớp chọn phong trò là Trịnh Khắc Khổ đúng không?"
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Trịnh Bằng Khinh làm bộ không nghe thấy, đi thẳng tới chỗ Lâm Nhã Chí, đưa tờ bài thi: "Thầy Lâm, câu hỏi phụ khó quá, em suy nghĩ cả buổi vẫn không giải được, thầy giảng giúp em chút đi."
Lâm Nhã Chí lưu luyến dời ánh mắt khinh thường khỏi người Hoắc Bình Xuyên, lướt nhìn đề thi, nói: "Câu này tuy phức tạp nhưng thực ra cũng không quá khó, trong này có một điều kiện cố ý bẫy, trò nhìn dòng này đây..."
Lâm Nhã Chí chỉ vào một hàng chữ, đọc được nửa, chợt ngừng.
Đề này do tổ trưởng tổ Toán, thầy Chiêm Khang Tất ra, ông rất tâm đắc với đề này, nên khi thấy có học sinh tới hỏi, cũng vểnh tai lên nghe lén, nghe đến đoạn ấy, ông lên tiếng: "Thầy Lâm, thầy đọc sai rồi, điều kiện kia không phải ra như thế..."
Lâm Nhã Chí đưa ánh nhìn kỳ lạ nhìn thầy, nói: "Thầy Chiêm, tôi không có đọc sai đâu."
Chiêm Khang Tất biến sắc, đứng bật dậy chạy tới, đoạt lấy bài thi, trợn to mắt.
Lâm Khiển cũng cất lời: "Em cũng không hiểu chỗ điều kiện đó, thầy Chiêm ra đề này khó quá, em giải mãi không ra..."
Trịnh Bằng Khinh như lấy làm kinh hãi: "Không thể nào, thầy dạy kèm của tôi là học sinh giỏi nhất toàn trường kia mà, tại sao lại không giải ra câu này được."
Lâm Khiển đưa tay "Suỵt" khẽ: "Khiêm tốn thôi."
Chiêm Khang Tất đã bối rối, thầy chạy đi kiếm mấy tờ đề dự bị ra so sánh, gãi gãi gáy nói: "Chắc do lúc in xảy ra sai sót, người in nhấn lầm phím, không kiểm tra kỹ đã in, khiến điều kiện câu này bị lỗi..."
Lâm Nhã Chí gật gật đầu: "Điều kiện bị đổi nên học sinh không giải được cũng phải."
Trịnh Bằng Khinh ồ lên, nói: "Sao vậy được? Trường ta có một bạn giải được câu này mà?"
Toàn thể giáo viên có mặt tại đây đều đổi sắc, vi diệu nhìn về phía Hoắc Bình Xuyên.
Vốn thấy Lâm Nhã Chí đã phân tâm, Hoắc Bình Xuyên đang chuẩn bị chuồn cũng khựng bước.
Trịnh Bằng Khinh vẫn tiếp tục nói, từng câu từng chữ vang vọng trong không gian yên tĩnh của văn phòng, len lỏi vào tai mỗi người.
"Ghê, đề cho sai mà vẫn đáp đúng, vị thiên tài nào trên thần đàn vừa rớt xuống nhân gian đây?!"
.
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Nghiệp Thụy: ??????
Dẹo said: Thế giới nợ Trịnh Khắc Khổ một giải Oscar...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play