.............

Ôn Dư Nhiễm ngây người trong phòng tắm trong một lúc.

Nàng cũng không biết mình đang do dự điều gì, chỉ đơn giản là nàng không dám đi ra ngoài.

Những suy nghĩ và trí tưởng tượng đen tối được dệt thành một bức tranh, chính giữa bức tranh là đôi bàn tay trắng nõn và thon thả của tiểu cô nương.

Ôn Dư Nhiễm nhìn khuôn mặt ửng hồng của mình trong gương, mở vòi nước ra, dùng nước lạnh tạt lên mấy lần, hình như đã nguội xuống vài phần, nàng mới bước đến bên cạnh cửa, ngập ngừng mở cửa.

Tiểu cô nương không có ngoài cửa.

Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, đi ra ban công làm khô khăn tắm, sau đó mang dép lê đi trở lại.

Trên đường trở lại, Ôn Dư Nhiễm đi ngang qua phòng khách, thấy cửa phòng khách đã đóng.

Tiểu cô nương chắc là đã ngủ.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm vài phần, chậm rãi đi vào phòng ngủ của mình.

"Lạch cạch."

Mở đèn lên.

Ánh sáng đột ngột khiến Ôn Dư Nhiễm có chút không thích ứng, nàng che nửa con mắt, tiến đến bên giường ngồi xuống.

Hửm......?

Ôn Dư Nhiễm mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng, nàng quay đầu lại tình cờ bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.

Tiểu cô nương?

Ôn Dư Nhiễm bị doạ ngay lập tức đứng lên, nàng vội vàng lùi lại vài bước, run rẩy hít một hơi.

"Em tại sao lại ở chỗ này? Không phải đã nói là em ngủ ở khách phòng sao?" Ôn Dư Nhiễm định thần hỏi, giọng điệu lạnh lùng chất vấn.

"Đây không phải là phòng khách sao?" Ninh An nhẹ giọng ngạc nhiên nói: "Vậy thì có lẽ em đã đi nhầm phòng rồi."

Đi nhầm phòng......

Khi Ôn Dư Nhiễm nghe thấy câu trả lời, khóe miệng hơi giật giật mấy cái.

Thật sự cạn lời.

Tất nhiên nàng biết tâm tư của tiểu cô nương là gì, hành động cùng với ý đồ của tiểu cô nương đã quá rõ ràng.

Ôn Dư Nhiễm lui về phía sau mấy bước, nàng có chút sợ hãi, sợ bản thân không kiềm chế được sợi dây thần kinh trong đầu, bùm một tiếng lập tức chìm vào bên trong không thoát ra được.

Ánh đèn rất trắng.

Bờ vai của tiểu cô nương lộ ra bên ngoài lớp chăn bông cũng rất trắng.

Ôn Dư Nhiễm ngoảnh mặt đi nhìn về phía bức tường sáng loáng bên trái, trong tầm mắt vẫn còn lưu lại một thân ảnh làn da trắng nõn.

"Em đi về phòng khách đi." Ôn Dư Nhiễm nhìn trên tường nói.

"Nhưng em đều đã nằm rồi, bên ngoài chăn bông lạnh lắm, em không muốn cử động." Tiểu cô nương nhỏ nhẹ nói, âm điệu kết thúc rất mềm mại.

"Đi ra ngoài." Ôn Dư Nhiễm lặp lại lần nữa, nhưng giọng điệu không còn cường nghạnh như vậy nữa.

"Không."

Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi nói: "Vậy thì tôi đi ra ngoài."

Nói xong nàng quay người bước ra bên ngoài cửa.

Đột nhiên, có một cơn gió yếu ớt có chút mát lạnh thổi qua gương mặt của Ôn Dư Nhiễm, cả người nàng đều co rụt lại một chút.

"Phanh."

Một âm thanh rất nhẹ nhàng.

Cửa đóng lại.

Ôn Dư Nhiếm cầm lấy tay cửa xoay hai lần, nhưng không thể mở ra.

"Cánh cửa này có chuyện gì vậy?" Ôn Dư Nhiễm quay đầu lại nhìn tiểu cô nương,

"Hình như có gió."

"Em....." Ôn Dư Nhiễm nghĩ đến gì đó, lời buộc tội đã lên đến mệng rồi chui vào, không thể nói ra khỏi miệng.

Cuối cùng, giọng điệu của Ôn Dư Nhiễm chậm lại: "Mở cửa ra."

"Em thật sự không biết tại sao cửa lại đóng." Đôi mắt sáng ngời của tiểu cô nương tràn ra đầy ngây thơ vô tội

Ôn Dư Nhiễm không còn lời gì để nói.

"Em ngủ ở lại đây được không......"

Vừa nói Ninh An vừa khẽ nhúc nhích thân thể, bờ vai mềm mại từ bên trong chăn bông lộ ra, ở dưới ánh đèn đặc biệt rất chói mắt.

"Được không?" Giọng nói của Ninh An rất mềm mại, trong đôi mắt đều là ánh sáng.

Ôn Dư Nhiễm nhìn vào đôi mắt kia, cũng không hiểu sao lại quên nói chuyện.

"Có thể ngủ ở đây, nhưng em đừng có lộn xộn." Ôn Dư Nhiễm thỏa hiệp nói.

"Vâng." Tiểu cô nương bật cười.

Mi mắt cong cong, nụ cười như muốn tràn ra từ trên hàng mi cong vút.

Ôn Dư Nhiễm đã lâu không thấy tiểu cô nương cười như vậy, trong nhất thời nàng có chút thất thần.

Một lúc sau, nàng bừng tỉnh lại, đi đến bên giường.

"Em di chuyển qua bên kia một chút." Ôn Dư Nhiễm nói.

Tiểu cô nương liền di chuyển qua bên kia một chút, thật sự chỉ di chuyển một chút.

Ôn Dư Nhiễm kìm nén cảm xúc: "Qua bên kia thêm một chút nữa."

Tiểu cô nương lại di chuyển qua bên kia một chút nữa.

Gần như đã đủ chỗ trống một người có thể nằm.

Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống.

"Lạch cạch"

Nàng đóng công tắt đèn.

Phòng ngủ lập tức tối sầm lại, Ôn Dư Nhiễm điều chỉnh tư thế ngủ của mình, quay lưng về phía tiểu cô nương.

Tầm nhìn tối sầm thị giác bị mất đi, các tri giác khác đặc biệt rất rõ ràng.

Ôn Dư Nhiễm nghe thấy tiếng cọ xát của vải, tiểu cô nương dường như di chuyển qua bên này.

Tiểu cô nương muốn làm gì?

Các dây thần kinh trong đầu Ôn Dư Nhiễm như thắt lại, tim đập như trống sấm truyền đến bên tai, nàng cố nén hô hấp, trong lòng mơ hồ có một tia chờ mong.

Sau đó, nàng cảm thấy quanh thắt lưng có một chút ngứa.

Dường như có một đôi tay bò lên.

Ôn Dư Nhiễm giật giật, cũng không tránh ra.

Cứ như vậy đi.

Ôn Dư Nhiễm không giãy dụa nữa, cứ để tiểu cô nương ôm vào lòng thoải mái mà ngủ.

Nhưng trong vài giây, đôi tay kia bắt đầu lộn xộn.

"Đừng nhúc nhích..." Ôn Dư Nhiễm dùng tay chống xoay người lại, nhíu mày nói với tiểu cô nương.

Còn chưa nói xong, trên môi đã cảm thấy lạnh.

Là tiểu cô nương hôn.

Không đợi Ôn Dư Nhiễm kịp phản ứng, hơi thở lạnh lẽo đã xâm nhập vào bên trong miệng. Lần này, tiểu cô nương đã quen thuộc với kỹ thuật của mình rất nhiều, hoàn toàn không để cho Ôn Dư Nhiễm có cơ hội thả lỏng, Ôn Dư Nhiễm bị hôn đến khó thở.

Thật lâu sau, rời môi.

Ôn Dư Nhiễm có chút thở không nổi, bên tai vang lên tiếng nhịp tim đập dồn dập, vành tai nóng đến đáng sợ, trên đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác làn da mềm mại của tiểu cô nương.

Có một giọng nói kêu gào ở trong đầu nàng, yêu cầu nàng tiếp tục.

Tiếp tục.

Tiếp tục.

Trong bóng đêm, ánh mắt của tiểu cô nương rất sâu.

Ôn Dư Nhiễm nhận ra được một ánh mắt như vậy.

Nàng thầm nghĩ, ánh mắt của nàng chắc có lẽ không khác gì với ánh mắt của tiểu cô nương.

Ôn Dư Nhiễm cúi đầu, chủ động hôn lên gương mặt của tiểu cô nương.

Lần này nàng không có uống rượu.

...........

Ngày hôm sau, khi Ôn Dư Nhiễm tỉnh dậy, bên cạnh người không có ai.

Tình trạng đau thắt lưng không những không thuyên giảm mà còn có vẻ nặng hơn.

Đợi đã.....

Không đúng......

Nàng nhớ rõ ràng lúc bắt đầu là tiểu cô nương còn ở phía dưới, như thế nào lúc sau lại......

Ôn Dư Nhiễm chống đầu suy tư nửa phút, sau đó nhìn về phía ga trải giường vắng vẻ bên cạnh.

Nàng đưa tay ra thăm dò độ ấm trên ga trải giường.

Ga trải giường đã lạnh.

Chắc tiểu cô nương đã thức dậy từ lâu.

Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy xuống giường. Vừa xuống được nửa giường, nàng đột nhiên nhận ra có điều gì đó không thích hợp-------

Vốn dĩ thân thể của tiểu cô nương luôn lạnh lẽo. Căn bản không thể dùng độ ấm của ga trải giường để phán đoán thời gian tiểu cô nương rời giường.

Nghĩ như vậy, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.

Sau vài giây cười xong.

Đường cong khóe miệng của Ôn Dư Nhiễm từng chút thu lại, độ ấm trong đáy mắt dần dần nguội lạnh, tâm tình thoải mái lúc sáng sớm chìm vào đáy biển, không thấy bóng dáng.

—— tiểu cô nương là ma.

Những lời nói này đột nhiên xuất hiện trong đầu của nàng, không thể dứt ra được.

...........

Xuống giường, Ôn Dư Nhiễm đi ra khỏi phòng ngủ.

"Chị tỉnh rồi, có bữa sáng trên bàn." Ninh An ngồi trên sô pha trong phòng khách, chỉ vào phòng ăn.

"Cảm...... cảm ơn." Ôn Dư Nhiễm nói cảm ơn rồi bước đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Bữa sáng là mì, hương vị và độ nóng vừa phải, dường như đã căn đúng thời gian nàng tỉnh dậy.

Một cảm giác ấm áp nhè nhẹ quanh quẩn đi lên, kèm theo đó là một sự hoảng sợ không thể giải thích được.

Không thể tiếp tục như thế này.

Nàng nghĩ đến.

Nếu tiếp tục như thế này, nàng sẽ quen với sự tồn tại của tiểu cô nương.

Ôn Dư Nhiễm thật sự sợ hãi, nếu một ngày nào đó nàng sống không thể thiếu tiểu cô nương, thì phải làm sao bây giờ?

Tiểu cô nương là ma, nếu một ngày nào đó biến mất hoặc là đi đầu thai, nàng có thể chịu được không?

Không thể đắm chìm vào.

Đắm chìm vào...... thật sự sẽ không thoát ra được......

Vẫn nên là tìm cơ hội nói chuyện cùng với tiểu cô nương.

Mì nhanh chóng được ăn hết, Ôn Dư Nhiễm lau miệng, đứng dậy đi đến phòng khách, đứng trước mặt tiểu cô nương.

"Tôi muốn nói một chút chuyện với em."

"Vâng." Ninh An gật gật đầu.

Ôn Dư Nhiễm mở miệng: "Em không đi học sao?"

Tiểu cô nương không nói gì.

"Mặc dù tôi không biết nguyên nhân cái chết của em, nhưng có thể trở về nhân gian sống một cuộc sống bình thường cũng là một chuyện tốt. Tại sao lại không đi học?"

"Được, em sẽ đi học."

Nhìn thấy bộ dạng nghe lời của tiểu cô nương, Ôn Dư Nhiễm gần như nghĩ rằng tiểu cô nương sẽ đồng ý với bất cứ điều gì nàng nói.

Vậy em.......

Vậy em có thể rời khỏi nhà của tôi không?

Vốn dĩ Ôn Dư Nhiễm muốn hỏi câu này, nhưng đột nhiên không hỏi ra được.

Quên đi.

Để nói sau.

Ninh An ngẩng đầu: "Ôn Dư Nhiễm."

"Hửm."

"Hôm nay chị có đi làm không?"

Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ một chút, nói: "Đi."

"Khi nào thì tan tầm?"

"Đúng 6 giờ."

"Vậy chị đón em tan học được không? Chúng ta cùng nhau về nhà." Ninh An yên lặng nhìn nàng.

Đôi mắt kia giống như sáng lên trong bóng tối tĩnh mịch, bắt lấy chặt chẽ đồ vật cuối cùng.

"...... Được."

Ôn Dư Nhiễm cũng không hiểu tại sao nàng lại đồng ý, nhưng khi nàng có phản ứng lại thì từ " Được" đã nói ra khỏi miệng.

Cứ......

Cứ như vậy trước đi.

...............

editor: ăn đường thay H nhé mọi người ^^

chương này đủ 50 vote, mai em up chương tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play