Buổi chiều 5 giờ Ôn Dư Nhiễm xuất viện, tài xế đến đón nàng lên xe.
"Đến công ty, lái xe trên đường đông người." Ôn Dư Nhiễm nói với tài xế.
Tài xế tuy rằng ngạc nhiên trước mệnh lệnh kỳ quái này, nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ nghe theo lời của Ôn Dư Nhiễm chọn một tuyến đường có rất nhiều người.
Gần đến giờ cao điểm, lại là đoạn đường đông đúc, cho nên tắc đường cũng không có gì ngạc nhiên.
Ôn Dư Nhiễm ngồi ở bên trong xe, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nàng chỉ cảm thấy có một cây kim đang treo trong lòng, giống như có thứ gì đó sẽ đột nhiên xuất hiện.
Nàng mở cửa sổ ra để tiếng ồn ào của người và xe cộ trên phố truyền vào tai, nỗi sợ hãi của nàng mới dịu đi đôi chút.
Khoảng sáu giờ, xe mới đến công ty.
Trên đường rất an toàn, không có bất kỳ tình huống kỳ lạ nào.
Khi Ôn Dư Nhiễm xuống xe, tâm tình cũng an ổn không ít
Sau khi vào công ty, trợ lý liền chào hỏi: "Hoàng đại sư đã đến, hiện tại đang ở trong phòng khách, Ôn tổng bây giờ sếp có muốn gặp không?"
"Ừm." Ôn Dư Nhiễm lên tiếng.
Trợ lý nói xong liền dẫn nàng đến phòng tiếp khách, nhanh chóng bước lên đến cửa.
Bên trong cánh cửa là một người đàn ông với mái tóc dài, mặc áo choàng màu vàng và đeo một chuỗi hạt gỗ đen quanh cổ, bộ dáng này giống như đã từng gặp qua.
Ôn Dư Nhiễm nhíu mi, sau đó mới nhớ ra.
Người đàn ông mặc áo vàng chính là vị đại sư mà Ôn Dư Nhiễm đã gặp ở quảng trường.
Người mà trợ lý tìm đương nhiên không phải thấp kém, nhưng tại sao một vị đại sư nổi tiếng lại bày quầy hàng ở quảng trường?
Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày.
"Ôn tổng, đây là Hoàng đại sư, rất nổi tiếng trong giới phong thủy. Đồng thời, người ta đồn rằng ông ấy có thể đoán mệnh, trừ ma, đã giải quyết hai sự việc siêu nhiên trong ngôi nhà giết người." Người trợ lý giới thiệu Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm nói với trợ lý: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
Sau khi trợ lý ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Ôn Dư Nhiễm mới nghiêm túc quan sát Hoàng đại sư.
"Hoàng đại sư, chào ông." Ôn Dư Nhiễm gật đầu chào.
"Xin chào mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau." Hoàng đại sư ngồi trên ghế, xoa đồng tiền trong tay, mở miệng nói, giọng điệu và ngữ khí vô cùng quen thuộc.
Ôn Dư Nhiễm cầm ly nước do trợ lý rót trên bàn lên, uống một ngụm, sau đó nhẹ giọng lơ đãng thử dò hỏi:
"Ngày thường đại sư thích đến quảng trường để giết thời gian sao?"
"Không phải. Chỉ là hai ngày kia, ta bấm tay tính toán ngồi chờ ở quảng trường sẽ có tài vận đến, cho nên mới chạy ra bày gian hàng. Nào biết cô căn bản không tin ta, còn tưởng rằng mình đã tính sai. Không ngờ vận may lại xảy ra vào ngày hôm nay. "Hoàng đại sư giải thích khá trôi chảy.
Ôn Dư Nhiễm không quan tâm lời giải thích này là thật hay giả, cũng không có tâm tư đi vòng quanh một vòng, liền đi thẳng vào vấn đề nói:
"Ông nói tôi bị ma quấn thân."
"Đúng vậy, lúc sinh ra ta đã được trời phú cho một đôi mắt âm dương, trên người của cô có âm khí, mức độ rất dày đặc, chắc chắn là đã tiếp xúc gần gũi với oán khí của ma."
Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm vào hoa văn trên cốc nước, lắng nghe cẩn thận, không nói lời nào.
Hoàng đại sư dừng lại một chút, rồi tiếp tục giảng: "Mỹ nữ, để ta nói cho cô biết loại ma có oán khí lớn, oán hận sâu như vậy. Sau khi bị quấn lên người, sẽ không chỉ gặp ác mộng, sinh bệnh, hao tổn dương khí mà còn có thể đẩy cô vào chỗ chết...... Cô hãy suy nghĩ lại, gần đây có gặp tai nạn suýt chết ngoài ý muốn không? Nếu có chắc chắn là do hồn ma quấy phá. "
Suýt chết ngoài ý muốn... Đó không phải là tai nạn xe hơi sao?
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng tự giễu một tiếng.
Chuyện nàng bị tai nạn xe hơi cũng không phải là chuyện bí mật. Hỏi thăm một chút sẽ biết, vị Hoàng đại sư này tám phần là mượn đề tài.
Trong quá trình xảy ra tai nạn xe hơi, là tiểu cô nương đã cứu nàng, điều này là thật. Nếu tiểu cô nương muốn cho nàng chết, có hàng ngàn cơ hội ra tay, nàng cũng sẽ không sống đến bây giờ.
Mục đích của tiểu cô nương không phải là khiến nàng chết.
Nàng quả thật rất sợ hãi, nhưng hiện tại vẫn có thể duy trì được lý trí, không đến mức bị một đại sư không rõ lai lịch dắt mũi.
Ôn Dư Nhiễm rũ mắt xuống, nhớ lại ký ức trước khi xảy ra tai nạn xe.
Ngày hôm đó trước khi lên xe, tiểu cô nương có vẻ rất do dự, hơn nữa dọc đường đi, tiểu cô nương rất khẩn trương và mất tự nhiên.
Cho nên, tiểu cô nương không muốn nàng chết, nhưng cũng không thể thoát khỏi can hệ trong vụ tai nạn xe hơi. Ít nhất là giả vờ không biết.
"Mỹ nữ, cô phải suy nghĩ cho kỹ, loại tà khí này nhất định phải tiêu trừ, giữ nó lại là tai hoạ." Giọng của Hoàng đại sư cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm chuyển ánh mắt trở lại trên người Hoàng đại sư.
"Làm thế nào để trừ?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
"Ta có biện pháp, chỉ cần mỹ nữ chịu phối hợp với ta, ta bảo đảm sẽ đánh chết ma nữ đó, đánh đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Đầu ngón tay của Ôn Dư Nhiễm run lên.
Hồn phi phách tán......
Nàng nhớ đến khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của tiểu cô nương, nhớ đến hai bím tóc đuôi ngựa đen nhánh, nhớ đến má lúm đồng tiền ngọt ngào trên má.
Ôn Dư Nhiễm thử tưởng tượng ra hình cảnh tiểu cô nương bị đánh đến hồn phi phách tán.
Trái tim đột nhiên co rút đau đớn.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng hít vào một hơi, im lặng một lúc mới nói:
"Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần đuổi đi là được, ông có làm được không?"
Sắc mặt của Hoàng sư phụ đột nhiên trầm mặc một giây, sau đó tiếp tục thuyết phục:
"Mỹ nữ, cô không thể mềm lòng như vậy, nếu đuổi đi, sau này có thể chạy trở về thì làm sao? Cô là người làm kinh doanh, hẳn là nên biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc... "
Ôn Dư Nhiễm liếc nhìn Hoàng đại sư một cái.
" Trong lĩnh vực các người, cũng không phải có mình ông là đại sư, nếu ông không làm được, tôi có thể tìm người khác." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm trở nên lạnh lùng.
Hoàng đại sư ngậm miệng lại.
Cuối cùng, Hoàng đại sư cho nàng một lá bùa.
"Trước tiên cô mang theo cái này ở trên người thử xem. Ma bình thường không thể đến gần cô. Nếu không có tác dụng, lại đến tìm ta."
Lá bùa có màu vàng với những biểu tượng kỳ lạ được vẽ trên đó.
Ôn Dư Nhiễm nhận lấy lá bùa.
Hoàng đại sư cũng dặn dò một số điều cần lưu ý trong sinh hoạt và gia cụ bài trí, rồi bước ra về.
............
Ôn Dư Nhiễm bỏ lá bùa vào trong túi áo rồi chậm rãi bước đến cửa sổ trong suốt, ngắm nhìn bầu trời tối sau khi mặt trời lặn và những ánh đèn rực rỡ trong thành phố.
Hôm nay không ai đưa cơm. Nàng thầm nghĩ.
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn nói chuyện phiếm với tiểu cô nương, chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, còn có suy nghĩ muốn đưa tiểu cô nương nhà.
Chỉ vài ngày sau, tại sao lại biến thành như vậy?
Ôn Dư Nhiễm dùng ngón tay vuốt lớp hơi nước mỏng trên tấm kính suốt, rồi nhắm mắt lại.
Nỗi hoảng sợ còn lưu lại trong lòng của nàng, nàng yêu đương với một ma nữ mà không hề hay biết về điều đó, sau khi suy nghĩ kỹ lại, liền cảm thấy chấn động.
Cứ như vậy đi.
Cứ như vậy đi, đem tiểu cô nương đuổi đi là được rồi.
Còn mục đích của tiểu cô nương là gì và tại sao lại muốn chọn nàng, đều không quan trọng nữa. Chỉ cần tiểu cô nương đi là tốt rồi, nàng có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường.
............
Buổi tối, Ôn Dư Nhiễm không dám lái xe một mình nên đã gọi điện thoại nhờ tài xế đưa nàng về nhà.
Rất nhanh đã đến.
Ôn Dư Nhiễm xuống xe.
Nàng không thể yêu cầu tài xế đưa mình lên lầu, vì vậy nàng chỉ có thể đi lên thang máy một mình.
Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ có nên dứt khoát trở về Ôn gia không, dù sao ở Ôn gia có nhiều người, tốt xấu gì cũng có một chút náo nhiệt, nhưng nàng lại sợ mang đến phiền phức cho người nhà, cuối cùng vẫn quyết định một mình vượt qua đêm nay.
Trong thang máy, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, lấp đầy toàn bộ không gian chật hẹp, bề mặt kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng rực rỡ, trên bảng quảng cáo đều được đặt những tờ quảng cáo từ thiện.
Các con số trên màn hình tăng lên từng chút một.
"Đinh!"
Thang máy đã đến và không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ lá bùa kia đã có tác dụng. Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
Sau khi vào nhà, Ôn Dư Nhiễm bật hết tất cả các bóng đèn, không dám soi gương sau khi vào nhà vệ sinh, vội vàng tắm qua loa, rồi sau đó lên giường đi ngủ.
Bộ đồ ngủ không có túi, không thể nhét lá bùa vào, vì vậy Ôn Dư Nhiễm liền dán lá bùa lên đầu giường.
Trong phòng ngủ, hai đèn bàn và một đèn trần đều đã được bật, sáng quá mức nhìn có vẻ rất an toàn.
Ôn Dư Nhiễm an tâm mà gối đầu ngủ, đắp chăn đàng hoàng.
Hôm nay có quá nhiều chuyện, tất cả đều như một sợi dây kéo căng, thần kinh đại não đã sớm mệt mỏi, đầu vừa chạm vào gối, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Cơn buồn ngủ dần dần phóng đại, ý thức chậm rãi trầm xuống, chìm vào giấc ngủ, chìm vào bóng tối vô tận.
Trong bóng tối, nàng nhìn thấy được một bóng đen xám xịt.
Bóng đen kia từng bước một đi đến, nàng muốn lùi lại về sau, nhưng đường lui phía sau đã bị chặn.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy chiếc cằm của nàng, sau đó hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào môi nàng, toàn bộ hơi thở đều bị cắn nuốt vào trong, dùng sức hôn đến mức gần như cắn xé.
Đầu lưỡi bị cắn rướm máu, đau đớn đến rùng mình.
Ôn Dư Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh dậy, mở mắt ra.
Trước mắt vẫn là ánh đèn trần rực rỡ, nhưng lại có thêm một cái bóng trong ánh sáng, ở góc khuất của tầm mắt có hai bím tóc đuôi ngựa màu đen nhánh buông xuống.
Nàng cứng đờ xoay người lại, nhìn thấy một gương mặt trắng nõn nhu thuận.
Tiểu cô nương nắm lấy cánh tay của nàng, nằm nghiêng bên cạnh nhìn nàng.
Yên tĩnh đến lạ thường.
Đôi mi thon dài của tiểu cô nương hoà vào trong ánh đèn, làn da mỏng manh và mềm mại của tiểu cô nương như trong suốt dưới ánh sáng, bộ dáng trông rất ôn thuần vô hại.
Giống như một cặp tình nhân bình thường ngủ chung với nhau.
..............
Editor: đang ngủ mà gặp cảnh này chắc bị hù cho chết luôn quá ^^
Chương này đủ 40 bình chọn,ngày mai em up chương kế tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT