Khi giọng nói rơi xuống, trợ lý hơi cúi đầu đáp lại, rồi liền đi ra ngoài.
Trong văn phòng vắng vẻ trở lại.
Ôn Dư Nhiễm thay đổi tư thế, hai chân đan chéo vào nhau, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập đang nhanh dần của mình.
Rõ ràng thời điểm tranh thủ góp vốn, nàng cũng chưa từng hồi hộp như vậy, hiện tại chỉ là gặp tiểu cô nương, nàng lại không biết phải đối mặt với thái độ gì.
Đã mấy ngày không gặp...?
Đại khái cũng khoảng hai ngày đi, cũng không có bao lâu.
Khi nàng đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng hít vào một hơi, mới mở miệng để người ở ngoài cửa tiến vào.
Cửa mở ra.
Trợ lý chờ ở bên ngoài, chỉ có tiểu cô nương tiến vào.
Một đôi giày thể thao màu trắng từ bên ngoài cửa bước vào, với dây buộc giày bằng vải bông màu xanh nhạt ở mặt trên.
"Ôn tổng, chào buổi tối."
Giọng nói rụt rè, mang theo thận trọng.
Thời điểm tiểu cô nương bước vào, Ôn Dư Nhiễm đột nhiên cảm thấy không biết nên đặt ánh mắt ở đâu, tầm mắt của nàng chỉ quanh quẩn trên quần áo của tiểu cô nương.
Hôm nay nhiệt độ hơi ấm lên một chút. Tiểu cô nương mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt với chiếc áo len màu sẫm ở bên trong. Cổ áo sơ mi màu trắng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp và bím tóc đen nhánh rũ xuống.
Sau khi xem xong quần áo, Ôn Dư Nhiễm vô thức nhìn lên gương mặt.
Chỉ nhìn thấy tiểu cô nương theo thói quen cúi đầu xuống, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, Ôn Dư Nhiễm muốn biết vẻ mặt của tiểu cô nương, nhưng lại không thể nhìn rõ.
"Em......"
Ôn Dư Nhiễm muốn hỏi gì đó, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng khi tiểu cô nương đứng trước mặt, lại không mở miệng ra được.
Trước đây tiểu cô nương đã biết nàng phải không?
Tại sao lại tiếp cận nàng?
Lời thổ lộ... Rốt cuộc có phải là thật lòng hay không?
Những suy nghĩ lộn xộn trong lòng không tìm thấy lối thoát, nàng cảm thấy rất ngột ngạt.
Bầu không khí rơi vào im lặng đến khó xử.
Tiểu cô nương lại không có nửa phần xấu hổ, ngựa quen đường cũ mà bước vào một cách quen thuộc, đặt chiếc hộp cách nhiệt xuống chiếc bàn thấp rồi bày thức ăn ra một cách quen thuộc.
" Ôn tổng, ăn cơm trước đi." Tiểu cô nương cúi thấp đầu nói.
Thật đúng là giống như một người không có việc gì làm.
Trên Wechat tích cực như vậy, giống như không thể rời khỏi WeChat dù chỉ một giây, nhưng hiện tại gặp mặt rồi, dù chỉ một phần cảm xúc cũng không lộ ra.
Thật là......
Suy nghĩ của Ôn Dư Nhiễm bị cắt đứt ở đoạn này, không thể tìm được từ ngữ thích hợp, khẩu khí kìm nén trong lòng vẫn không hề suy giảm.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Ôn Dư Nhiễm không được tốt cho lắm, nhưng cũng không nói được gì, chỉ có thể làm theo lời tiểu cô nương, ngồi vào bàn thấp trước mặt, cầm bát lên bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn rất thơm, hương vị cũng không tồi.
Dù có nín thở bao nhiêu, vị giác cũng không thể lừa được người, sau khi ăn xong thì dạ dày đã bão hòa, nhịp tim cũng đã ổn định hơn phân nửa.
Tiểu cô nương đứng ở phía trước bàn, thấy nàng đặt bát xuống, liền bắt đầu thu dọn bàn, xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng như sứ mờ nhạt.
Ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm rơi vào trên cổ tay trắng nõn mềm mại, nhìn một hồi lâu, sau đó có chút cố ý dời ánh mắt đi.
Không khí ngột ngạt trong lòng tan biến sạch sẽ, thay vào đó là ngọn lửa rất nóng, thiêu đốt tận cùng quả tim nho nhỏ, không thể dập tắt được.
Trầm mặc giằng co trong một lúc.
Cuối cùng Ôn Dư Nhiễm vẫn không thể kìm lại, nói ra khỏi miệng.
"Trước đây em biết tôi sao?" Giọng của Ôn Dư Nhiễm bằng phẳng lãnh đạm.
Sau khi hỏi xong, nàng hơi nâng cằm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong bóng tối của tiểu nương, không nghĩ muốn buông tha.
Nhưng bất cứ biểu hiện gì, nàng cũng không thể phân biệt được.
"Có lẽ vậy."
Tiểu cô nương trả lời ba chữ này một cách khô khan, trên mặt gần như không có biểu cảm gì.
Ôn Dư Nhiễm còn muốn nói thêm điều gì đó.
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Ôn Dư Nhiễm, cắt đứt lời của nàng:
"Ôn tổng, chị còn chưa tặng quà sinh nhật cho em."
Ôn Dư Nhiễm nhớ đến món quà mà nàng mua cho tiểu cô nương, lúc đó bởi vì chuyện ngoài ý muốn trên vòng đu quay, nên quên đưa, hiện tại vẫn còn ở nhà.
"Ở nhà, lần sau tôi sẽ đưa cho em." Ôn Dư Nhiễm không tiếp tục truy vấn, tiểu cô nương liền nhỏ giọng nói tiếp.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, hàm răng trắng đang cắn chặt môi dưới, để lại dấu vết nhẹ trên cánh môi nhợt nhạt.
"Đợi chút nữa có thể qua nhà chị lấy được không?"
Thanh âm rất nhẹ nhàng và mềm mại.
Giống như một đứa trẻ đòi đồ ăn vặt.
Ôn Dư Nhiễm theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời từ chối vừa đến bên miệng, sau đó lại nuốt xuống, thay đổi ngữ điệu nói.
"Tôi còn phải làm việc." Ôn Dư Nhiễm nói.
Tiểu cô nương cong đôi mắt, mỉm cười ngọt như mật, ẩn hiện má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Vậy thì em sẽ chờ chị." Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói.
Những lời này đã chặn cái cớ của nàng.
Ôn Dư Nhiễm vén mái tóc xoăn ra sau tai, che dấu đi những suy nghĩ lộn xộn trong lòng.
Sau đó, Ôn Dư Nhiễm hờ hững trả lời một câu: "Cũng được."
........
Tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm ngồi lại vào bàn làm việc và tiến hành giải quyết những việc còn lại.
Tiểu cô nương ngồi xuống chiếc ghế trong góc, cúi đầu, yên lặng chờ đợi không nhúc nhích.
Ở độ tuổi này điện thoại di động không phải là thứ không thể rời tay sao?
Ôn Dư Nhiễm ngồi ở bàn làm việc, khẽ liếc mắt qua đó một đó một cái, thầm nghĩ.
Có cái liếc mắt lần đầu tiên, liền sẽ có cái liếc mắt thứ hai và thứ ba.
Đến khi liếc mắt lần thứ năm, tâm trí của Ôn Dư Nhiễm đã hoàn toàn rối loạn, không thể tiến vào trạng thái bình tĩnh.
Thật ra công việc còn lại cũng không quá nhiều, chỉ cần ổn định lại là có thể nhanh chóng giải quyết, nhưng trong phòng làm việc lại có thêm người, Ôn Dư Nhiễm liền hoàn toàn không thể tập trung được.
Về sau sẽ không bao giờ để tiểu cô nương ở lại trong văn phòng nữa, sẽ kéo theo hiệu suất làm việc xuống.
Ôn Dư Nhiễm nghĩ nghĩ, dùng ngón tay ấn mạnh lên huyệt thái dương, ép buộc bản thân quay lại chú ý văn kiện trên tay.
Ôn Dư Nhiễm so với ngày thường phải mất thời gian gấp ba lần mới có thể hoàn thành nốt công việc còn lại.
..........
Sau khi hoàn thành công việc, Ôn Dư Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía trong góc bên kia.
Tiểu cô nương vẫn còn ngồi ở đó, trên tay vẫn không có việc gì để làm, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu mà chờ đợi.
"Đi thôi." Ôn Dư Nhiễm nói.
Ninh An ngẩng đầu, cười nhẹ một cái rồi đứng dậy. Sau khi Ôn Dư Nhiễm dọn dẹp sạch sẽ, tiểu cô nương đi theo ở phía sau nàng, ra khỏi công ty rồi lên xe.
Về đến nhà.
Ôn Dư Nhiễm dùng vân tay mở cửa, tiểu cô nương đi theo nàng vào trong nhà.
Nàng bật máy sưởi lên, nhìn tiểu cô nương đang cúi người mang bao giày ở cửa, có chút hoảng hốt, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Không phải ngày hôm qua còn nghĩ đến việc kết thúc nhân lúc còn sớm sao?
Sao hôm nay lại đưa tiểu cô nương mang về nhà?
Ôn Dư Nhiễm áp suy nghĩ của mình xuống, đi vào phòng ngủ tìm hộp quà ban đầu định tặng cho tiểu cô nương.
Bên trong là một sợi dây chuyền, đã nhìn thấy nó ở cửa hàng trang sức, liền tuỳ tay mua.
"Đây, quà sinh nhật." Ôn Dư Nhiễm trở lại phòng khách, nhìn thấy tiểu cô nương đã mang xong bao giày, liền đưa hộp quà đi qua.
Tiểu cô nương nhìn thấy hộp quà, đôi mắt đen láy sáng lên.
Hộp quà được tiểu cô nương tiếp nhận bằng hai tay, hoàn toàn ôm vào trong lòng, giống như là một bảo bối vô giá.
Bất quá thứ trong hộp quà thật sự cũng không hề rẻ.
Ôn Dư Nhiễm nhìn phản ứng của tiểu cô nương, trong lòng treo lên một tia bực bội, cùng một tia thỏa mãn, nàng hoàn toàn không thể phân biệt được, tiểu cô nương vui vẻ chính là ở điểm nào.
"Em mở ra được không?" Đôi mắt của tiểu cô nương sáng lấp lánh.
"Sao cũng được." Ôn Dư Nhiễm dời tầm mắt nhìn đi chỗ khác, trả lời.
Tiểu cô nương cúi đầu mở hộp quà, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền được nạm kim cương, thiết kế đơn giản.
Sợi dây chuyền được một đôi tay trắng nõn cẩn thận lấy ra, động tác nhẹ nhàng đối đãi như một vật mỏng manh.
Tiểu cô nương cầm sợi dây chuyền, dùng tay trái nhéo một đầu, đầu còn lại dùng tay phải, giơ lên trước mặt Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm nhìn tiểu cô nương.
Tiểu cô nương cũng nhìn thẳng vào Ôn Dư Nhiễm.
Một lúc sau, Ôn Dư Nhiễm nhận ra rằng tiểu cô nương muốn nàng giúp đeo dây chuyền vào cổ.
Ôn Dư Nhiễm banh mặt, nói: "Tự mình mang đi."
"Không." Tiểu cô nương mở to đôi mắt đen láy, giọng nói ngọt ngào thốt ra.
"Vừa phải thôi, tự mình mang đi."
"Em thật sự sẽ không."
Ôn Dư Nhiễm tiếp tục nhìn tiểu cô nương.
Tiểu cô nương cũng tiếp tục nhìn Ôn Dư Nhiễm, nhéo sợi dây chuyền trong tay, nửa phần không chịu lùi.
Hai người giằng co một hồi lâu.
Cuối cùng, Ôn Dư Nhiễm hạ mi mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy sợi dây chuyền, tiến lên phía trước hai bước.
Khoảng cách với tiểu cô nương lập tức rút ngắn lại, từ tầm mắt của Ôn Dư Nhiễm, mơ hồ có thể đếm được lông mi của tiểu cô nương.
Ôn Dư Nhiễm không khỏi nín thở nói: "Quay đầu lại."
Hai người đứng đối mặt nhau nên việc mang dây chuyền sẽ rất bất tiện.
Tiểu cô nương không nhúc nhích: "Cứ mang như thế này, được không?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, hơi thở lạnh lẽo truyền vào tai Ôn Dư Nhiễm.
Cuối cùng, dưới đáy lòng nhẹ nhàng dâng lên một cỗ ngọt ngào.
Như bị mê hoặc, Ôn Dư Nhiễm không từ chối.
Ôn Dư Nhiễm mang sợi dây chuyền, chậm rãi di chuyển nó đến bên cổ tiểu cô nương, đặt mặt dây chuyền vào giữa cổ áo, rồi vòng hai tay ra sau cổ tiểu cô nương.
Khoảng cách này vẫn là có vài phần miễn cưỡng.
Để có thể giữ chặt sợi dây chuyền, Ôn Dư Nhiễm nghiêng đầu về phía trước.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ mái tóc đen trên trán của tiểu cô nương và sợi dây màu đỏ được đính trên cổ áo. Sợi dây màu đỏ kéo dài đến chính giữa xương quai xanh, nơi đó mơ hồ treo lơ lửng một quả ngọc bội, ngọc bội nhìn rất tinh khiết. Nằm ở chỗ lõm của xương quai xanh.
Tiểu cô nương vẫn luôn mang ngọc bội?
Trước đây thật ra không để ý.
Ý nghĩ này nhanh chóng tan biến, trong lòng Ôn Dư Nhiễm chỉ còn lại làn da trắng nõn trong suốt của tiểu cô nương, còn có hơi thở thuộc về chóp mũi của tiểu cô nương.
Thật sự rất gần.
Ôn Dư Nhiễm nín thở điều chỉnh khoảng cách giữa các ngón tay, cố gắng thắt hai đầu sợi dây chuyền vào nhau.
Ngón tay vô tình xoa lên làn da trên cổ của tiểu cô nương, lạnh lạnh và mềm mại, cái chạm ấy kéo dài vào trong sâu thẳm trái tim.
Tim đập lỡ một nhịp.
Nó gần giống như đang thắt dây an toàn
Ôn Dư Nhiễm cố nén tâm trạng hỗn loạn xuống, cẩn thận nắm bắt góc độ, chỉ một chút nữa là xong.
Lúc này, tiểu cô nương nói chuyện.
"Ôn tổng."
Giọng nói ghé sát vào tai, hơi thở lạnh lẽo cọ xát làn da bên tai.
Ngón tay của Ôn Dư Nhiễm nhịn không được run lên một chút.
Đặt nhầm chỗ, mọi nỗ lực trước đó đều bị mất trắng.
Tiểu cô nương nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó hơi nghiêng đầu, kề sát vào lỗ tai Ôn Dư Nhiễm, giọng nói ngọt ngào kèm theo hơi thở lạnh lùng.
"Ôn tổng còn nhớ rõ em đã nói gì vào ngày sinh nhật không?"
Ngón tay của Ôn Dư Nhiễm lại run rẩy.
Hồi ức giống như thủy triều từ sâu trong đáy lòng dâng trào lên, ngay lúc đó cảm giác hoảng hốt cùng rung động dường như còn được lưu giữ nguyên vẹn, một câu nhẹ nhàng là có thể phá tan mọi sự kiềm chế.