Ôn Dư Nhiễm cúi đầu nhìn xuống " Tiểu nha đầu" đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng thoáng qua một tia ngạc nhiên khó có thể phát hiện.
"Alo." Ôn Dư Nhiễm trả lời điện thoại.
"Ôn tổng."
Giọng nói của tiểu cô nương đã khôi phục trở lại bình thường, hoàn toàn không còn cảm giác yếu ớt như ngày hôm qua.
Thoạt nhìn thật sự rất tốt.
Giọng điệu của Ôn Dư Nhiễm vẫn lãnh đạm: " Gọi điện thoại đến làm gì?"
"Báo bình an, sợ Ôn tổng lo lắng" Một nụ cười nhợt nhạt được ngâm trong giọng nói:
"Ôn tổng có lo lắng cho em không?"
Ôn Dư Nhiễm cau mày lại, trả lời: "Không có."
"Ồ."
Tiểu cô nương có vẻ rất suy sút.
"Ngày hôm qua em đi đâu vậy?" Ôn Dư Nhiễm làm lơ tâm trạng đang suy sút của tiểu cô nương, thay đổi tư thế, rồi sau đó hỏi một câu.
"Ban đầu vốn dĩ em ra ngoài mua đường đỏ, nhưng sau đó gặp được bạn cùng lớp trên đường, được bạn học mời đến nhà chơi."
Câu trả lời này khó có thể xác định được vấn đề, điều này có giải thích hoàn hảo cho việc tại sao tiểu cô nương bị đau bụng kinh mà vẫn đi ra ngoài.
Cho nên, quả nhiên là ngày hôm qua có người khác chăm sóc.
Không biết là bạn học nào?
Mối quan hệ như thế nào? Ở lại đó bao lâu?
Nhưng nếu hỏi cho rõ thì đã vượt quá giới hạn.
Ôn Dư Nhiễm luôn cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng.
Sau một lúc nàng nhíu mày lại, không suy nghĩ nữa, tuỳ ý đáp lại bằng một tiếng "ừm".
Sau khi tiếng " Ừm" rơi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ của tiểu cô nương phát ra từ ống nghe:
"Bây giờ em đang ở nhà."
"Vậy thì sao?"
"Vậy thì, nếu như Ôn tổng nguyện ý muốn, thì có thể đi qua đây."
Giọng của tiểu cô nương không lớn, giống như là lột da quả vải, nhè nhẹ tiến vào lỗ tai nghe rất êm tai.
"Hiện tại tôi không rảnh."
Ôn Dư Nhiễm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kìm nén một tia dao động vừa mới trỗi dậy, lãnh đạm mà trả lời.
Đương nhiên là hiện tại không rảnh, nàng còn phải bồi mẹ và em trai, đợi lát nữa nó không chừng có thể sẽ có người thân, bạn bè đến thăm, những lời này hoàn toàn là đúng.
"Trong mấy ngày nữa em vẫn luôn ở nhà."
Giọng nói của tiểu cô nương như ngâm trong nước đường, tiếp tục lả lướt đến bên tai Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm bất giác cong khoé miệng, một chút khó chịu trong lòng cũng đều tan thành mây khói.
Rồi sau đó, Ôn Dư Nhiễm không nóng không lạnh mà trả lời: "Để nói sau đi."
.....
" Nhiễm Nhiễm! Ăn cơm!"
Ở dưới lầu Diệp Thấm Miên lại thúc giục thêm lần nữa.
Ôn Dư Nhiễm cúp điện thoại, xoay người đi xuống lầu, nhẹ nhàng bước lên cầu thang xoắn ốc được làm bằng gỗ đỏ.
Đương nhiên là tâm tình của nàng đang rất tốt.
Diệp Thấm Miên cũng nhận thấy tâm tình của Ôn Dư Nhiễm đang rất tốt nên bắt đầu dò hỏi:
"Sắc mặt tốt như vậy, có tin tức gì tốt sao?"
Ôn Dư Nhiễm mỉm cười một chút, bất động thanh sắc mà đáp:
"Hai ngày nay không có làm việc, được thả lỏng, tâm tình tự nhiên cũng sẽ tốt lên."
Diệp Thấm Miên không tin, hỏi:" Đừng gạt mẹ, nói thật đi, có phải là Điền Tiểu Hinh không? "
Ôn Dư Nhiễm nhướng mày: "Điền Tiểu Hinh?"
Chuyện này liên quan gì đến Điền Tiểu Hinh?
"Hôm nay mẹ lại nói chuyện điện thoại cùng với Điền gia, nói rằng Điền Tiểu Hinh khi trở về nước liền muốn gặp con, muốn mời con ăn cơm. Thật ra ngày hôm qua con đi ra ngoài chính là đi tìm con bé phải không? Chuyện này cũng không là chuyện mất mặt gì, cứ nói thẳng ra đi, không sao đâu." Diệp Thấm Miên một bên gắp đồ ăn, một bên cố gắng dụ dỗ Ôn Dư Nhiễm nói ra.
Ôn Dư Nhiễm cũng không hề giải thích, sử dụng những kỹ năng chiếu lệ trong thương trường, nhanh chóng di dời chủ đề
.......
Buổi chiều, Điền Tiểu Hinh gọi điện thoại cho Ôn Dư Nhiễm.
Sau mấy năm không liên lạc, đối phương đã sớm thay đổi số, Ôn Dư Nhiễm sau khi trả lời điện thoại mới biết người bên kia là Điền Tiểu Hinh.
Đối với người bạn gái cũ này, Ôn Dư Nhiễm không có cảm giác gì, cũng không có một chút xấu hổ nào.
Khi trả lời điện thoại, Ôn Dư Nhiễm gần như không có gánh nặng tâm lý.
Sau khi trả lời điện thoại, nàng phát hiện Điền Tiểu Hinh cũng không có gánh nặng tâm lý.
Giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc. Chỉ là dù sao họ cũng đã rất lâu không gặp, mối quan hệ đã trở nên lạ lẫm, cả hai người nói chuyện theo phương thức không giống bạn gái cũ, mà giống như những người quen mà ít gặp mặt.
Các chủ đề chẳng qua chỉ là "Đã lâu không gặp", "Dạo này thế nào", "Có thích ứng hay không", "Lệch múi giờ như thế nào..."......
Một vòng hàn huyên nối tiếp một vòng vô nghĩa, sau mười phút, hai người thật sự cái gì cũng chưa nói.
Mười phút sau, cuối cùng Điền Tiểu Hinh cũng đã nói một câu có đầy đủ thông tin.
"Mẹ của mình nói mình trong suốt thời gian đi du học, chỉ biết ngây ngốc ở trong tháp ngà voi, không tiếp xúc nhiều với xã hội, hiện tại mình chưa quen thuộc với hoàn cảnh trong nước, bảo mình đi theo cậu học hỏi. Cho nên mình mạo muội liên lạc với cậu. Khi nào cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"
Chẳng trách hai ngày nay Điền gia luôn gọi điện thoại cho Diệp Thấm Miên.
Điền gia và Ôn gia luôn luôn có mối quan hệ tốt đẹp, Ôn Dư Nhiễm cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Nghĩ đến đó, Ôn Dư Nhiễm liếc nhìn tờ lịch bên bệ cửa sổ, tính toán thời gian một chút, rồi nói:
"Trưa mai thì thế nào?"
"Được, liền tính như vậy đi, mình cảm ơn trước nha." Điền Hiểu Hinh mỉm cười nói.
Hai người nói nhiều lời lịch sự cùng lễ tiết, và cuối cùng cúp máy.
..........
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dư Nhiễm nhìn ngày trên lịch, trầm ngâm trong một lúc.
Thật ra, chiều nay và tối nay đều có rảnh.
Nhưng nàng không hẹn với Điền Tiểu Hinh vào hôm nay.
Bởi vì trong tiềm thức, nàng cảm thấy rằng buổi chiều hôm nay hẳn là sẽ có sắp xếp.
—— Nếu như Ôn tổng nguyện ý muốn, thì có thể đi qua đây.
Giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương vọng ra từ sâu bên trong lỗ tai, như thể quên lau miệng sau khi ăn vải, vị ngọt còn sót lại dẫn người ta đến vực sâu vô định.
Loại cảm giác này thật không thích hợp, như thể có thứ gì đó khó kiểm soát, không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay và phát triển theo một hướng bất thường, khả năng tự kiểm soát xuất sắc của nàng không có tác dụng gì trong trường hợp này.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy rằng mình nên suy nghĩ cẩn thận lại.
Một sinh viên nghèo đến vì tiền, rốt cuộc có nơi nào đáng giá để nàng tốn nhiều tâm sức như vậy?
Nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ suy tư trong một lúc.
Khuôn mặt ngoan ngoãn và đôi mắt ngấn nước của tiểu cô nương ngày càng rõ ràng, cuối cùng trở thành một bức chân dung, rất lưu luyến không thể vứt đi được.
Cuối cùng, lần suy nghĩ này kết thúc với một giỏ đầy tâm phiền ý loạn.
Ôn Dư Nhiễm đứng dậy khỏi ghế trước khi nàng hiểu chính mình đang suy nghĩ cái gì, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
.......
Trong dịp Tết Nguyên Đán, đường phố rất trống vắng, hầu như không có kẹt xe, Ôn Dư Nhiễm rất thuận lợi mà lái xe vào con đường nhỏ kia, ngừng ở dưới nhà của tiểu cô nương.
Con đường nhỏ vẫn là trống trơn, nhưng dù sao cũng là ban ngày, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, không có bóng đêm ảm đạm kinh dị.
Ôn Dư Nhiễm bước vào hành lang, có một luồng hơi lạnh ập vào mặt, dưới ánh mặt trời, hành lang đầy những mảnh vụn chất thành đống, trên bức tường cũ nát dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ về việc cạy ổ khoá.
Môi trường tồi tệ như vậy, cũng không biết tiểu cô nương sống ở đây như thế nào.
Chờ khi tết Nguyên Đán kết thúc, phải tìm cho tiểu cô nương một chỗ ở mới.
Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ về điều đó, dưới chân đã leo lên trên cầu thang.
Đã đến tầng 3.
Trước mặt là một cánh cửa làm bằng gỗ, có vẻ như đã mục nát, như thể chỉ cần một cú đẩy nhẹ là nó sẽ ngã xuống.