Giấc mơ đêm đó, không hề ngoài ý muốn, rơi vào hướng ẩm ướt kiều diễm.
Ở trong mơ, tiểu cô nương không chỉ cởi ba cúc áo, nơi trắng đến chói mắt không chỉ có mỗi bờ vai nõn nà.
So với những cảnh hỗn độn trong mơ trước đó, giấc mơ này rõ ràng hơn một chút, dục vọng mông lung liên tục kéo dài đến sáng sớm.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng thưa thớt bao trùm cả phòng ngủ, nhưng suy nghĩ nào đó cũng không thể bị ánh mặt trời xua đuổi.
Nhìn vào bức tường trắng, là có thể liên tưởng đến làn da trắng nõn nà.
Là do đã độc thân quá lâu sao?
Ôn Dư Nhiễm xoa xoa trán đi ra ban công, xuyên qua tấm kính có thể nhìn thấy ông lão đang tập thể dục buổi sáng và đứa trẻ đang ngáp dài đằng xa. Nhiệt độ hôm nay không cao, sau khi kính ban công được mở ra, liền có gió lạnh cùng hơi ẩm tiến vào trong cổ.
Cơ thể bị làm lạnh một chút
Những suy nghĩ lung tung rối loạn đó cũng dần dần tan sạch sẽ.
Sau khi bản thân đã hoàn toàn tỉnh táo, Ôn Dư Nhiễm trở lại phòng ngủ, thay quần áo, rửa mặt, trang điểm xong chuẩn bị lái xe đến công ty một chuyến.
.........
Cũng đã hai ngày không đến công ty, đã tích tụ rất nhiều công việc, tuy không gấp nhưng phải làm, trong hộp thư có một bức thư chưa đọc, một chồng văn kiện cần phải ký tên, còn có vài giám sát đang muốn gặp.
Nhưng hiệu suất ngày hôm nay có chút hơi thấp.
Có một số ý nghĩ không liên quan đến công việc xuất hiện từ góc khuất, dẫn nguồn năng lượng có hạn đi đến nơi khác.
Lần thứ hai thất thần.
Ôn Dư Nhiễm ấn huyệt thái dương và mở WeChat ra, có một tin nhắn chưa đọc từ "Naw" ở bên trong.
【Naw】: Chào buổi sáng! [ thái dương.jpg]
Căn bản trong vài ngày qua, tiểu cô nương và nàng vẫn luôn nói "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon" với nhau.
Nhưng lúc sáng nay và tối hôm qua, Ôn Dư Nhiễm đều không có hồi âm. Bởi vì sau khi nghe những lời của em trai, trong lòng nàng dường như có một nút thắt.
Chính nàng không quan tâm đến người ta, cũng không biết tiểu cô nương sẽ nghĩ như thế nào?
Suy nghĩ trong một lúc đã biến mất.
Ôn Dư Nhiễm đặt điện thoại sang một bên, hít một hơi thật sâu, để đầu óc thả lỏng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi tập trung chú ý vào văn kiện trên bàn.
Hiệu suất cùng lực chú ý sẽ thay đổi tùy theo tình trạng thể chất và tâm lý của một người, mà Ôn Dư Nhiễm từ trước đến nay luôn luôn là người rất giỏi tự điều tiết trạng thái.
Nhưng hôm nay, nàng so với ngày thường phải mất nhiều thời gian hơn mới khôi phục hiệu suất làm việc trở lại bình thường.
........
Phần còn lại của công việc diễn ra rất thuận lợi, nhưng chỉ là trong quá trình này có một chuyện.
Ở công ty có một nữ thực tập sinh mới đến, khi nói chuyện phiếm cùng với đồng nghiệp, thì biết được tính hướng của Ôn Dư Nhiễm. Cảm thấy chính mình có lẽ có cơ hội, nên tranh thủ lúc hành lang trên tầng không có ai, mang một tách cà phê Starbucks đến gõ cửa văn phòng của Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm cứ nghĩ là trợ lý gõ cửa, nên cho người vào.
Kết quả là một cô gái ăn mặc mát mẻ từ bên ngoài bước vào.
Lúc đó, Ôn Dư Nhiễm đang ngồi sau chiếc máy tính xách tay ở bàn làm việc, với mái tóc xoăn mềm mại buông xõa tự nhiên, trên người là một bộ âu phục nữ được thiết kế riêng, đơn giản nhưng ưu nhã.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn thực tập sinh một cái: "Ai cho cô vào đây?"
"Là......là trợ lý Tiếu bảo em vào. Đây là cà phê mà trợ lý Tiếu nhờ em mua cho sếp!" Khuôn mặt của thực tập sinh đã đỏ bừng, nói dối trăm ngàn chỗ hở.
Ôn Dư Nhiễm không có kiên nhẫn: "Đi ra ngoài."
"Vậy em đem cà phê để lên bàn của sếp."
Thực tập sinh cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, vừa nói chuyện vừa cắm đầu đi về phía trước, mặc kệ Ôn Dư Nhiễm có phản ứng gì, liền đem cà phê đặt lên trên bàn làm việc.
Bởi vì tay không vững nên có vài giọt cà phê rơi lên giấy văn kiện mà Ôn Dư Nhiễm đang đọc.
Khuôn mặt của Ôn Dư Nhiễm không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào những giọt cà phê màu nâu trên giấy.
"Ôn tổng, cái kia, có một bức thư để ở bên ngoài ống hút. Nếu sếp có thời gian, có thể xem qua một chút, xem một chút thôi cũng được... Em đi trước..." Thực tập sinh đỏ mặt nói.
"Cô tên gì?"
Ôn Dư Nhiễm đột nhiên đặt câu hỏi.
Thực tập sinh mặt càng đỏ hơn: "Em tên Liễu Doanh, là thực tập sinh mới đến của bộ phận tiêu thụ, Ôn tổng......"
"Được rồi, đi ra ngoài đi." Ôn Dư Nhiễm mỉm cười nhẹ đối với thực tập sinh.
Thực tập sinh bị nụ cười này làm cho đầu óc choáng váng, mà đi ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Ôn Dư Nhiễm thu cười, chậm rãi thong thả đặt bút trên tay xuống.
Sau đó gọi cho người của bộ phận nhân sự.
"Liễu Doanh của bộ phận tiêu thụ, bắt đầu từ ngày mai không cần đến đi làm. Hơn nữa, ai đã đưa người này đến, tôi cần một lời giải thích."
Sau đó nàng lại gọi điện thoại, yêu cầu trợ lý in ra một bản kế hoạch khác và đem lên đây. Thuận tay ném văn kiện dính cà phê vào máy nghiền giấy.
Về phần ly cà phê đặt ở góc bàn, dù sao nằm ở góc khuất, cũng không đáng ngại, Ôn Dư Nhiễm chưa từng nghĩ đến việc sẽ cầm lấy nó.
......
Sau đó thời tiết lại bắt đầu ảm đạm, có những hạt mưa nhỏ, độ ẩm không khí sền sệt, làm cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.
Bữa trưa ăn qua loa, buổi chiều thẳng đến 6 giờ tối, công việc vẫn chưa kết thúc.
Ôn Dư Nhiễm vừa mới ký vào một phần văn kiện, có chút mệt mỏi, liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này di động vang lên.
Màn hình hiện lên "Tiểu nha đầu".
"Alo, tôi đang làm việc."
Sau khi Ôn Dư Nhiễm tiếp điện thoại liền nói như thế..
Bên kia có lời thì thầm gì đó.
Nhưng trong lòng Ôn Dư Nhiễm có vài phần xen lẫn mệt mỏi, còn có những ý niệm trong giấc mơ kia, khiến nàng theo bản năng mà trốn tránh, Ôn Dư Nhiễm không cẩn thận nghe, nên liền cúp điện thoại.
Khoảng nửa giờ sau, điện thoại lại vang lên, người gọi vẫn là "Tiểu Nha Đầu".
Ôn Dư Nhiễm không tiếp.
Mãi cho đến khi tự động cúp máy, tiếng chuông điện thoại ngừng lại, văn phòng yên tĩnh trở lại.
Ba phút sau, điện thoại rung lên.
Điện thoại di động rung kéo dài từ mặt bàn đến đầu ngón tay, rồi hướng đến chỗ sâu hơn.
Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt nghĩ rằng, tin nhắn WeChat hoặc SMS vào lúc này, chỉ có thể là về công việc.
Khi lý do cũng đã đầy đủ, Ôn Dư Nhiệm do dự trong một chút, rồi mở máy ra.
Không phải là tin nhắn SMS, mà là tin nhắn WeChat đến từ "Naw".
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nếu đã mở điện thoại lên, cũng liền thuận tay mở WeChat.
【Naw】: Ôn tổng, đã làm việc xong chưa?
【Naw】: Đã ăn cơm chưa?
【Naw】: Em mang cơm đến cho chị, được không? [ mắt lấp lánh.jpg]
【Naw】: Hiện tại, em đang ở dưới lầu của công ty, không vào được... T_T
【Naw】: T_T
Ôn Dư Nhiễm đang nhíu mày cũng buông lỏng ra, trong lòng cũng mềm đi một chút.
Quả nhiên bụng đang rất đói.
Lại nhìn đến biểu cảm cuối cùng kia, Ôn Dư Nhiễm trong vô thức tưởng tượng ra bộ dáng uỷ khuất khóc sướt mướt của tiểu cô nương, nàng nhịn không được, khoé miệng hơi cong lên một chút.
Cùng một cách cố tình tiếp cận, cùng một tâm cơ tính toán cẩn thận, Ôn Dư Nhiễm cũng không thể giải thích được, vì sao thực tập sinh kia lại khiến nàng phản cảm như vậy. Có vẻ như tiểu cô nương đã dùng đúng cách, đi đúng đường.
Ôn Dư Nhiễm chống trán, suy tư một lúc, rồi gọi điện thoại cho thư ký.
"Đem cơm mang vào là được, bảo tiểu cô nương kia về đi."
Bên ngoài trời đang mưa.
Mưa lớn rơi trên cửa sổ kiểu Pháp, bầu trời bên ngoài thật sự rất tối.
Ôn Dư Nhiễm dừng lại một chút, nhìn hạt mưa rơi bên ngoài cửa sổ:
"Quên đi, để cho tiểu cô nương vào đi."
Trên bàn cũng không có tài liệu quan trọng, thiết bị theo dõi và máy gây nhiễu trong công ty rất đầy đủ, cũng không đến mức trang bị máy nghe trộm, mang tiểu cô nương vào văn phòng làm việc, cũng không phải là quá mạo hiểm.
Ôn Dư Nhiễm một bên tự hỏi, một bên cúp điện thoại, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu chờ đợi.
Trong lòng có một tia chờ mong mờ mịt không thể giải thích được.
Có ba tiếng gõ cửa vang lên
"Mời vào."
Cửa mở.
Thư ký dẫn tiểu cô nương vào văn phòng, rồi sau đó thư ký ý thức được mà rời đi.
"Ôn tổng."
Tiểu cô nương đứng ở cửa, dùng hai tay vặn vặn hộp giữ nhiệt bằng kim loại kia, cúi thấp đầu, tóc và quần áo có chút ướt, hạt mưa trên má lăn vào cổ áo, lại không dùng ô che mưa nữa phải không?
Làn da trắng nõn trên cổ, làm liên tưởng đến giấc mơ đêm qua.
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, trấn định tinh thần, đứng dậy khỏi bàn làm việc, nâng cằm ra hiệu với tiểu cô nương.
"Ngồi đi."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên, dùng hai tay cầm hộp giữ nhiệt đến trước mặt Ôn Dư Nhiễm, đôi mắt đen bóng bẩy, giống như một đứa trẻ đang chờ mong được khen ngợi.
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng cười một tiếng, tia ngăn cách cuối cùng cũng tan thành mây khói. Nàng bảo tiểu cô nương đặt hộp giữ nhiệt xuống chiếc bàn thấp bên cạnh, nàng thu dọn giấy tờ trên bàn làm việc một chút,
"Cái ly kia, là ly cà phê sao?" Tiểu cô nương đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của Ôn Dư Nhiễm.