.....................

Buổi tối hôm đó, Ôn Dư Nhiễm thật sự ngủ rất say.

Trong giấc mộng mơ hồ, thời điểm tiểu cô nương đứng lên, bị nàng nắm tay kéo lại, sau đó tiểu cô nương ở lại ngồi bên cạnh nàng.

Không có suy nghĩ gì thêm, trong mơ hai người ngồi yên rất lâu, hàn huyên nói chuyện, nụ cười của tiểu cô nương rất đẹp.

Cảnh tượng trong mơ rất bình yên và an ổn.

Buổi sáng ngày hôm sau,mãi đến rạng sáng, Ôn Dư Nhiễm mới rời giường.

Tinh thần cũng không tệ lắm.

Ôn Dư Nhiễm thản nhiên đi vào phòng tắm, dùng khăn tẩy trang rửa mặt, sau đó xoay người ném khăn tẩy trang vào trong thùng rác.

Khi quay người lại, tầm mắt vô thức bay đến cái chậu nước nằm trong góc.

Ký ức đêm qua mãnh liệt tràn ngập trong tâm trí, còn sót lại một chút xúc cảm mờ nhạt ở nơi mắt cá chân, ấn tượng càng ngày càng rõ ràng.

Ngày hôm qua nàng đau bụng kinh, tiểu cô nương đến đây, chuẩn bị cho nàng một chậu nước để ngâm chân, sau đó nàng cũng đã tốt lên...

Lúc đó Ôn Dư Nhiễm đau đến muốn sinh bệnh, đầu óc choáng váng, có rất nhiều tình tiết mơ hồ.

Bây giờ đại não đã tỉnh táo, ký ức hiện lên như thủy triều, có một số điểm rõ ràng đến kỳ lạ -----

Khi một người bình thường vào trong nhà người khác, đều sẽ không tự tiện sử dụng chậu nước. Ai mà biết đó là chậu để ngâm chân hay là chậu giặt đồ, hoặc thậm chí có thể là chậu dùng để làm việc gì khác

Nhưng tiểu cô nương không hỏi một tiếng, lấy đúng chậu nước dùng để rửa chân.

Tiểu cô nương làm sao mà biết được?

Ngoài ra... tác dụng của chậu ngâm chân cũng rất thần kỳ...

Ôn Dư Nhiễm đang định suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên.

Là điện thoại của trợ lý.

"Alo, Ôn tổng, tôi không phải cố ý quấy rầy sếp, nhưng hiện tại có việc rất khẩn cấp, sếp có thể đến công ty một chuyến không..."

Trong phút chốc, mọi suy nghĩ đều bị vứt ra sau đầu, Ôn Dư Nhiễm một bên cầm điện thoại di động nghe trợ lý báo cáo tình hình, một bên đánh răng cùng thay quần áo.

Trợ lý nói rằng có mâu thuẫn giữa công ty chi nhánh với người tiêu dùng, công ty chi nhánh xử lý không tốt, không báo cáo kịp thời, kết quả đã ồn ào trở thành một tin tức lớn, bộ phận quan hệ công chúng đã bắt đầu xử lý khẩn cấp, bây giờ yêu cầu nàng cần phải ra quyết sách.

Những vấn đề liên quan đến hình ảnh của doanh nghiệp, đều là những vấn đề lớn, phải xử lý tranh chấp, xoa dịu truyền thông, mặt sau còn đề cập đến trách nhiệm xử phạt và điều động nhân sự lãnh đạo chi nhánh.

Chỉ cần nàng bận rộn, mọi nghi ngờ nàng đều quên hết.

.........

Vào buổi tối, Ôn Dư Nhiễm kiệt sức mà nằm trên giường, trợn tròn đôi mắt phát ngốc trong một lúc, sau đó thuận tay lấy điện thoại di động ra.

Có một vài tin nhắn WeChat từ "Naw", lúc đó rất bận vẫn luôn không có thời gian để xem.

【Naw】: Chào buổi sáng!

【Naw】: Hôm nay cuối tuần, Ôn tổng có rảnh không?

【Naw】: Có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi không?

【naw】: [ mắt lấp lánh.jpg]

- ------Những tin nhắn này đều được gửi vào buổi sáng.

Chỉ cần vuốt ngón tay, có thể xem lịch sử trò chuyện của ngày hôm qua, Ôn Dư Nhiễm có thể dễ dàng nhớ lại sự ấm áp đó.

Mơ hồ nhớ đến những nghi vấn sáng nay, những manh mối rời rạc kia giống như những hạt châu rơi rụng, không tìm được sợi dây kết nối, Ôn Dư Nhiễm cũng không còn để tâm vào chuyện vụn vặt, tuỳ tay gửi một tin nhắn.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Mấy ngày nữa tôi mới rảnh, tôi đi ngủ trước đây.

Ba giây sau, điện thoại rung lên.

【Naw】: Ôn tổng khi nào rảnh thì gọi điện thoại cho em. [ chờ mong.jpg]

【Naw】: Ngủ ngon.

Ôn Dư Nhiễm híp mắt, đầu ngón tay ở trên điện thoại xoay một vòng.

Nàng thay đổi tư thế, đem lịch sử trò chuyện lướt lên trên, cho đến thông báo "bạn bè đã được thêm thành công" lúc ban đầu.

Trong tất cả các mẩu tin nhắn trò chuyện, tiểu cô nương luôn nhắn vài câu liên tiếp, lời lẽ đầy cảm xúc. So ra thì những câu trả lời của nàng quá mức lạnh lùng.

Ôn Dư Nhiễm nhìn màn hình, trong lòng cảm thấy có vài phần xin lỗi, nhưng cũng không thể nói gì khác, vẫn nên là từng bước mà đáp ứng.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Ngủ ngon.

Sau khi gửi xong, Ôn Dư Nhiễm ném điện thoại sang một bên rồi tắt đèn.

.............

Trong vài ngày kế tiếp, trong công ty có một số chuyện, Ôn Dư Nhiễm vẫn còn một vài việc lặt vặt, rất bận rộn.

Sau khi làm thêm giờ hoặc tiệc tùng mỗi tối, theo thói quen Ôn Dư Nhiễm sẽ mở WeChat khi nàng sắp đi ngủ.

Trò chuyện với "Naw" trong một lúc, thỉnh thoảng nói về những tin tức gần đây, hoặc nói về cuốn sách mà tiểu cô nương đọc gần đây, kết thúc bằng câu "chúc ngủ ngon".

Việc này khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy rất thoải mái.

.............

Sau khi thời gian bận rộn đã qua.

Thứ tư, lịch trình của Ôn Dư Nhiễm trống, vừa lúc thời tiết tốt, ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ có dấu hiệu ấm dần lên.

Ôn Dư Nhiễm ngồi trong xe gọi điện thoại cho tiểu cô nương.

"Alo."

"Ôn tổng?" Tiểu cô nương nhẹ nhàng mà hô lên.

Ôn Dư Nhiễm lên tiếng, hỏi: "Hôm nay em có tiết học không?"

"Không có tiết học."

Tiểu cô nương nói bốn chữ này rất lưu loát rõ ràng.

Thật sự không có có tiết học sao?

Ôn Dư Nhiễm lướt qua mép cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, giấy poster nằm ngang được dán trên tường, đang tuyên truyền về sự chính trực và lòng tin. Ôn Dư Nhiễm nhìn nó, cười khẽ một tiếng.

"Ra ngoài được không?" Ôn Dư Nhiễm cười hỏi.

"Được." Ninh An đáp.

Tiểu cô nương trên WeChat thật sự rất đáng yêu, còn tiểu cô nương trên thực tế thì lại quá hướng nội. Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.

Ôn Dư Nhiễm hỏi địa chỉ, sau đó lái xe đến cổng phía Tây Nam của trường đại học S.

Hôm nay, tiểu cô nương mặc chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, thắt bím tóc thấp và đeo theo một chiếc ba lô nhỏ.

Ninh An cởi ba lô ra, ngồi xuống bên cạnh ghế phụ, sau đó ôm ba lô vào trong ngực, cúi đầu xuống, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận.

"Em có mang theo điện thoại di động không?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.

Ninh An sửng sốt một giây, gật gật đầu: "Có mang theo."

Nói xong, Ninh An lấy điện thoại di động không nhãn hiệu kia của mình ra.

Trên điện thoại trụi lủi, cái gì cũng không có.

"Hạt châu lúc trước treo trên điện thoại đâu rồi?" Ôn Dư Nhiễm thuận miệng hỏi.

Nàng rất ấn tượng với mặt dây chuyền hạt châu kia, nhớ rõ rằng hoa văn trên đó rất lạ.

"Bạn học nói nó xấu, nên em đã ném nó đi." Ninh An đáp.

Câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, hoàn toàn không có trọng điểm gì cả, Ôn Dư Nhiễm cũng không nói về chủ đề này nữa, mà duỗi tay đưa ra một chiếc hộp.

Ôn Dư Nhiễm cằm hơi nâng lên: "Cái này cho em."

Ninh An bất động vài giây, đưa tay ra, tiếp nhận -------- đó là điện thoại di động mới nhất của một nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng.

Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt mà thầm nghĩ, tiểu cô nương ở cạnh mình nhiều ngày như vậy, cũng không thu được gì, cũng không có oán hận gì, cũng coi như lòng kiên nhẫn rất tốt.

Chỉ thấy tiểu cô nương cẩn thận dùng ngón tay ôm lấy chiếc hộp, chậm rãi ngẩng đầu lên mỉm cười với Ôn Dư Nhiễm, trong nụ cười ẩn chứa niềm vui thật sự.

"Em thật sự rất vui." Ninh An nói.

Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy niềm vui hiện rõ trong mắt tiểu cô nương, trong lòng phỏng đoán đã tìm được căn cứ chứng thực.

Quả nhiên là tiền đi.

"Tháng sau là sinh nhật của em." Ôn Dư Nhiễm vẫn nhớ ngày tháng được tìm thấy trên thông tin:

"Nghĩ kỹ muốn cái gì, có thể nói cho tôi biết."

Mắt của Ninh An sáng rực lên sau khi nghe lời này.

Ôn Dư Nhiễm hiểu rõ, không nhìn Ninh An nữa, khởi động xe, trên đường lái xe tâm tình rất bình tĩnh.

Bất kỳ nỗ lực nào cũng mong được đáp lại.

Đạo lý này Ôn Dư Nhiễm đã hiểu từ rất sớm, cho nên hiện tại nàng cũng không quá ngạc nhiên khi được xác minh.

............

Ôn Dư Nhiễm lái xe đến gần trung tâm thương mại, xuống xe.

Vốn dĩ đang định đưa tiểu cô nương đi mua sắm, nhưng tiểu cô nương có vẻ như không hứng thú, hoàn toàn không có ý chủ động bước vào cửa hàng.

"Em muốn chơi trò gì?" Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, đem quyền quyết định giao cho Ninh An.

Ninh An không có ý tưởng, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thấy trên đó có rạp chiếu phim, liền nói: "Xem phim."

Vì vậy, Ôn Dư Nhiễm liền đưa Ninh An vào trong rạp chiếu phim.

Quyết định đột xuất, không có đặt vé trước. Các nàng liền đi đến chỗ bán vé.

Nhân viên bán vé giới thiệu một chút: "Đây là một bộ phim hài kịch mới được phát hành, đang rất hot... còn có một bộ phim lãng mạn, điểm đánh giá rất cao... Cuối cùng, đây là một bộ phim kinh dị được chiếu lại, bây giờ giá chỉ còn một nửa."

Ngày thường Ôn Dư Nhiễm rất hiếm khi đến rạp chiếu phim, xem cái gì cũng không quan trọng, giao quyền lựa chọn cho Ninh An.

Ninh An một lần nữa đưa ra lựa chọn, Ninh An quay đầu lại nhìn chằm chằm Ôn Dư Nhiễm hỏi:

" Ôn tổng bình thường có xem phim kinh dị không?"

"Có xem qua mấy bộ." Ôn Dư Nhiễm đáp.

Tiểu cô nương lại hỏi: "Vậy Ôn tổng có sợ ma không?"

"Không sợ." Ôn Dư Nhiễm sắc mặt không đổi nói.

Ninh An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói:

"Chúng ta xem cái này, có thể chứ?"

Ngón tay tiểu cô nương chỉ chính xác vào bộ phim kinh dị chiếu lại.

Ôn Dư Nhiễm mí mắt giật giật, trong lòng khẽ thắt lại, há miệng thở dốc, chưa kịp nói lời từ chối.

Trong ngày thứ 4 có rất ít người xem phim, mua được chỗ thích hợp cũng rất dễ, soát vé xong, các nàng đi vào rạp với lượng khán giả thưa thớt, ngồi xuống hàng ghế đối diện với màn hình.

Vài đoạn quảng cáo được chiếu trên màn hình, Ôn Dư Nhiễm nhìn xung quanh vài lần, phát hiện sảnh xem phim rất vắng vẻ, chỉ có vài người ngồi thưa thớt.

Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày, một lát sau mới thoải mái trở lại. Hiện tại rất sáng, bầu không khí của phòng chiếu phim vẫn còn tính trong sáng.

Đã đến giờ chiếu phim.

Ánh đèn trên đỉnh đầu lập tức dập tắt.

Bộ phim mở đầu bằng một đám tang, tiếng nhạc tang bi thương xuất hiện, màn ảnh quét qua những gương mặt đang khóc, cuối cùng dừng ở trên người nhân vật chính. Tiếp theo là các nghi thức tang lễ bình thường, xen lẫn một vài cuộc trò chuyện, không có gì khác ngoại trừ bầu không khí trang nghiêm.

Ôn Dư Nhiễm ngồi thẳng lưng một chút, sửa lại tóc, cố gắng thả lỏng hết mức có thể.

Bối cảnh trong phim bước vào đêm, nhân vật chính bắt đầu gặp nhiều sự kiện tâm linh khác nhau. Trong không gian trống rỗng có mái tóc dài lộ ra ngoài cuốn lấy hai chân. Một cơn ác mộng rất vật vã, cuối cùng mở mắt ra, chỉ thấy máu đỏ tươi chạy dọc theo mép tường chậm rãi trượt xuống, nhân vật chính run rẩy lấy tay sờ sờ ở phía sau, sờ lên một cái gối đầy máu...

Trên màn hình chiếu phim, một đôi đồng tử co rút lại vì sợ hãi đến tột độ.

Ôn Dư Nhiễm âm thầm dùng ngón tay nắm lấy tay vịn ghế ngồi, mím môi cố nén bình tĩnh, trong lòng đã có chút hối hận rồi.

Đúng lúc này, Ôn Dư Nhiễm cảm giác được tay mình bị thứ gì đó bắt lấy.

Trong lòng giật mình.

Ôn Dư Nhiễm có chút cứng đờ quay đầu lại, phát hiện tiểu cô nương đang nắm chặt cánh tay phải của mình, có thể cảm nhận được áp lực xuyên thấu qua lớp áo khoác len.

"Em sợ quá......" Tiểu cô nương nhỏ giọng nói.

Ôn Dư Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ, đành để tiểu cô nương nắm lấy đi.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau khi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó bên cạnh.

Phim chậm rãi bước vào cao trào, âm nhạc càng lúc càng trở nên ma mị và âm trầm, một ma nữ đầu tóc bù xù, khóe mắt có vết máu, khuôn mặt đen nhẻm bò xuống từ trần nhà, những nơi đi qua đều dính đầy vết máu, ma nữ bò đến trước mặt nhân vật chính. Vén mái tóc dài lên, há hốc mồm, trong miệng cũng không có một cái răng nào...

"Thật đáng sợ......"

Tiểu cô nương không biết từ khi nào đã nhấc tay vịn ghế ở giữa lên, ôm lấy toàn bộ cánh tay của Ôn Dư Nhiễm, thân thể co rúm lại.

Ninh An cắn chặt môi, đôi mắt hắc bạch phân minh loé lên tia nước, bộ dáng giống như sắp khóc.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút chen chúc, nhưng nhìn bộ dạng của tiểu cô nương, cũng không có đẩy ra.

Hơn nữa bị Ninh An nháo đến như vậy, Ôn Dư Nhiễm cũng không còn sợ như vậy nữa.

Kế tiếp.

Không quá vài phút, tiểu cô nương sẽ nhỏ giọng mà nói một câu ——

"En rất sợ......"

"Thật là đáng sợ......"

"Đây là cái gì a...... Em thật sự rất sợ......"

Mỗi lần nói xong, tiểu cô nương liền siết chặt về phía Ôn Dư Nhiễm một chút.

Đến cuối cùng, cả người của tiểu cô nương đều dựa trên người nàng.

Editor: Chương này đủ 30 bình chọn ngày mai em sẽ up chương tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play