Lâm Phong không đến xưởng, việc không làm, tiền cũng không kiếm, không ăn không uống lặng lẽ đi theo mẹ con Hứa Quế Chi suốt một tuần, cuối cùng thật sự để gã tìm được chỗ ở hiện tại của hai người.
Đó là một tiểu khu ở chỗ giao giới giữa Tân Thành và Tân Hương. Lâm Phong mò được vị trí đại khái xong lại ngồi canh hai ngày dưới lầu, cuối cùng căn cứ vào thời gian Hứa Quế Chi vào cửa chính và chỗ ánh đèn sáng lên tương ứng trên lầu mà suy tính ra vị trí cụ thể trong tòa nhà.
Gã chọn một buổi tối hai mẹ con đều có nhà, tìm hai người anh em, thương lượng cùng nhau mò đến cửa.
Ban đầu, ý của bọn họ là mang theo gậy sắt, nếu Hứa Quế Chi không nghe, liền ra tay trừng trị một phen. Nhưng Lâm Phong bị mời đi uống trà mấy lần, cuối cùng cũng có hơi chùn tay. Gậy sắt đánh người xong mắt thường có thể thấy được dấu vết, nên gã nghĩ ra cách mang thêm dây thừng. Gậy sắt có thể dùng để hù dọa, không đánh được, còn dùng dây thừng trói một chút hẳn sẽ không rõ ràng. Lâm Phong cảm thấy ý tưởng này của mình không tồi, vì thế hùng hổ tìm đến cửa.
Tới nơi, còn chưa ra tay, Lâm Phong đã ngây ngẩn cả người.
Tiểu khu này trông rất phổ thông, nhưng căn nhà Hứa Quế Chi ở này lại có cánh cửa chính xa hoa bất thường. Hứa Quế Chi chắc chắn sẽ không mở cửa cho gã, điều này Lâm Phong đã sớm nghĩ đến. Một trong hai người anh em gã tìm đến biết cạy khóa. Nào ngờ người đó sờ soạng nơi cửa nửa ngày, chìa khóa vạn năng ngay cả lỗ khóa cũng chưa cắm vào được.
Lâm Phong vốn không phải người có kiên nhẫn. Thấy mò cả buổi vẫn chưa mở ra, gã nóng nảy, trực tiếp đẩy người nọ qua một bên, vung chân đá cửa.
"Rầm" một tiếng. Bất luận người ở trong nhà hay ngoài cửa đều hoảng sợ.
- Hứa Quế Chi, bố biết mày ở trong, mau mở cửa ra cho tao. - Lâm Phong kêu gào.
Trong nhà, Hứa Quế Chi ôm chặt con trai vào lòng. Cậu bé vẫn luôn phải sống dưới bóng ma bạo lực gia đình, tuy Lâm Phong bị ngăn ở ngoài không thể vào nhưng nghe được tiếng rống giận quen thuộc, Lâm Hiếu Thành vẫn không thể khống chế mà run rẩy.
Hứa Quế Chi cam chịu nhiều năm như vậy, lần này cô nghĩ bất luận thế nào cũng phải che trước mặt con. Cô ta vừa trấn an con trai, vừa gọi điện cho Khương Vu, lại vừa hô lớn đáp lại Lâm Phong bên ngoài: "Lâm Phong, tôi sẽ không mở cửa cho ông. Tôi không muốn gặp ông, cũng không có gì để nói. Ông đi đi, bằng không tôi báo cảnh sát."
Báo cảnh sát, lại là báo cảnh sát.
Nghĩ đến cảnh mình phải khom lưng cúi đầu ở cục cảnh sát, trong lòng Lâm Phong dâng trào một ngọn lửa vô danh. Gã lại vung chân đá vào cửa, sau đó nói với người bên cạnh: "Còn thất thần làm gì, cùng nhào lên."
Tuy chất lượng cửa rất cao nhưng cũng không chịu nổi ba người đàn ông đồng thời phát lực. Bọn họ vừa đánh vừa đá lên cửa, tạo tiếng vang kinh thiên động địa. Nhưng cũng chính vì cửa này có chất lượng không tồi nên dù phải thừa nhận sức mạnh của ba người, ngoại trừ bề ngoài bị lõm vào thì vẫn lù lù bất động, thẳng tắp đứng đó.
Những người ở lầu trên, lầu dưới đều bị tiếng động này làm giật mình, ào ào ra xem rốt cuộc là chuyện gì.
Lâm Phong có uống chút rượu, khí khái côn đồ cầm gậy sắt trong tay mà vung mấy lần. Cuối cùng mọi người thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tất cả lặng lẽ lui về nhà.
Giằng co chưa được bao lâu, Khương Vu đã cùng Thẩm Mộ chạy đến hiện trường.
Lâm Phong từng gặp Khương Vu rồi, thấy cô xuất hiện ở đây, thoạt tiên là sửng sốt.
Nhận được điện thoại của Hứa Quế Chi, Khương Vu cũng không lập tức báo cảnh sát. Cô chỉ kéo Thẩm Mộ cùng đi, thậm chí không cần đợi chị chủ động yêu cầu, đến khi còn cách tiểu khu vài phút chạy xe thì mới gọi 110, báo cho cảnh sát địa chỉ xảy ra chuyện. Nguyên nhân làm vậy chủ yếu là Khương Vu phải để cho Lâm Phong có đầy đủ thời gian. Lúc này, nhìn cánh cửa vừa mua không lâu đã vặn vẹo biến hình, Khương Vu vừa lòng gật đầu. Tên cặn bã Lâm Phong này đúng là không làm cô thất vọng.
Lâm Phong biết Khương Vu là luật sư. Thái độ của Hứa Quế Chi như vậy quá nửa là do cô ả trước mắt xúi giục. Nhưng nếu nói đánh người cho hả giận thì gã không có lá gan đó, chỉ có thể cầm gậy dứ vào Khương Vu, trưng ra bộ dáng ngang ngược uy hiếp, muốn thử dọa cho cô đi.
- Tao nói cho mày biết, đừng có mà nhiều chuyện. - Vừa nói, Lâm Phong vừa rút dần về phía cầu thang.
Khương Vu sao có thể thả người đi dễ dàng như vậy. Cô vừa định mở miệng khích gã cãi với mình đôi câu thì Thẩm Mộ đã bị hành động cầm gậy chỉ trỏ của Lâm Phong chọc giận, trực tiếp bước lên túm tay gã, nghiêng người một cái, dùng sức vặn khớp cánh tay Lâm Phong thành một góc độ quỷ dị.
Chỗ khớp kêu răng rắc, cả hành lang đều vang vọng tiếng Lâm Phong la hét thảm thiết.
Khương Vu cũng ngây ngẩn cả người. Cô tuy lười vận động nhưng kiến thức uyên bác, chiêu thức vừa rồi của Thẩm Mộ là kỹ thuật cầm nã chuyên nghiệp.
Chị lại biết cái đấy?! Thẩm Mộ người này còn có bí mật giấu mình chưa khai?
Ngay khi Khương Vu còn đang tính toán về nhà sẽ làm sao để Thẩm Mộ thành thật khai báo thì hai người Lâm Phong mang đến đã bị bản lĩnh đó của Thẩm Mộ dọa sợ đến chân mềm nhũn.
Đúng lúc này, tiếng còi báo động cũng vang lên từ xa đến gần tòa nhà. Liên tưởng tình hình bên trong và bên ngoài, bọn họ chợt nghĩ...
Trời ạ, người trước mặt không phải cảnh sát đó chứ?
Ý niệm này một khi đã xuất hiện là không thể bị thu hồi. Hai người cũng không thèm quản cái gì mà nghĩa khí anh em, trực tiếp quăng gậy sắt trong tay, vòng qua Lâm Phong chạy xuống cầu thang.
Đồ nhát gan chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, Thẩm Mộ cùng Khương Vu nhìn bóng dáng hai người kia chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nghe được tiếng bước chân dưới lầu ngày càng đến gần, Thẩm Mộ liền buông lỏng bàn tay. Lâm Phong nhặt gậy sắt rơi trên mặt đất, vừa định buông mấy câu hăm dọa thì cảnh sát đã ập đến.
Trong mắt cảnh sát, đây là một người đàn ông mạnh bạo cầm hung khí uy hiếp hai cô gái tay trói gà không chặt. Bọn họ không kịp nghĩ nhiều, lập tức tiến lên khống chế Lâm Phong.
Lâm Phong kêu rên: "Tôi mới là người bị hại."
Lời này thật sự không đáng tin chút nào. Đối phương cũng không thèm để ý, chỉ trình giấy chứng nhận thân phận cho Thẩm Mộ và Khương Vu rồi hỏi hai người có cần trợ giúp gì không.
Hứa Quế Chi vẫn luôn trốn trong phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy cảnh sát đến, lúc này mới thở phào an tâm. Cô ta bảo con trai chờ trong phòng ngủ đừng ra, rồi mới nhẹ nhàng vặn tay nắm, mở cánh cửa vừa ngăn cách mẹ con họ khỏi nguy hiểm.
Lâm Phong đến đây vốn là vì Hứa Quế Chi, giờ thấy được người, lập tức muốn chạy đến. Nhưng gã còn bị mấy cảnh sát khống chế, không thể động đậy, đành phải gân cổ lên nói với Hứa Quế Chi: "Vợ, vợ ơi, em mau giải thích với đồng chí cảnh sát một chút."
Cảnh sát thấy Lâm Phong luôn mồm gọi đối phương là vợ thì không hiểu lắm, chỉ cho rằng đây là chuyện nhà, đang nghĩ có nên hòa giải hay không thì đã thấy Khương Vu nãy giờ vẫn đứng một bên bước đến bên cạnh Hứa Quế Chi.
- Đồng chí cảnh sát, chuyện là thế này.
Khương Vu bày ra thân phận luật sư, nói sơ lược chuyện hai người đang xử lý việc ly hôn, hơn nữa nhà gái đã xin lệnh bảo hộ, yêu cầu nhà trai không được đánh chửi, uy hiếp hoặc xuất hiện trong bán kính hai trăm mét cách những địa chỉ quy định.
Ngẫm lại bộ dáng giương nanh múa vuốt của Lâm Phong vừa rồi, lại nhìn dấu vết tại hiện trường cùng vũ khí gậy sắt gã vừa cầm trong tay, cảnh sát đã biết nên làm thế nào.
- Đi theo chúng tôi một chuyến.
Cảnh sát áp giải Lâm Phong, đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe Khương Vu nói: "Chờ một chút."
Mọi người lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn cô. Chỉ thấy Khương Vu đang kiểm tra cửa nhà mình: "Căn hộ này là của tôi, tạm thời cho thân chủ mượn ở. Anh Lâm dẫn người đến không nói không rằng đã phá cửa nhà tôi, còn có ý đồ xâm nhập chỗ ở của tôi một cách trái phép. Tôi nghi ngờ anh ta có ý định cố ý hủy hoại tài sản cá nhân cùng xâm nhập trái phép nơi ở của người khác. Bây giờ tôi muốn báo án với cảnh sát chuyện này."
Phản ứng theo bản năng của Lâm Phong chính là phủ nhận: "Tôi không có. Cửa không phải tôi làm hư."
Lần này, ngay cả Thẩm Mộ nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên cũng nhìn không được. Sao lại có người ngu ngốc đến vậy chứ? Không cần Khương Vu phải giải thích, Thẩm Mộ đã tiến lên một bước, vỗ gương mặt vụng về của Lâm Phong, để gã nhìn lên góc trên phải theo ngón tay mình. Chỉ thấy ở một góc tối dường như sáng lên ánh đỏ lập lòe.
Camera...
Lâm Phong trợn tròn mắt. Gã thật sự không ngờ một tiểu khu hết sức phổ thông thế này, ngay cả thang máy cũng không có mà lại trang bị camera.
Việc nhà khó tính, luật sư khó chơi...
Trong lòng hai vị cảnh sát nhân dân đã hiểu rõ.
Khương Vu còn chưa nói xong. Cô lục trong túi tiền, lấy ra hóa đơn cửa hàng cung cấp hôm đó.
Hay lắm, cửa này hơn hai vạn ba ngàn đồng...
Tiêu chuẩn phân chia mức độ nghiêm trọng trong việc phá hoại tài sản ở các nơi có sự chênh lệch, nhưng bất luận có khác nhau thế nào, vượt qua năm ngàn, giá gốc hơn hai vạn cũng đã đủ vào khung phạt. Như vậy, Khương Vu thậm chí không cần yêu cầu, Lâm Phong cũng đã phải chịu trách nhiệm hình sự.
Cảnh sát chụp lại hình ảnh hiện trường để lưu bằng chứng, dò hỏi Khương Vu bây giờ có thể theo chân bọn họ về cục cảnh sát làm ghi chép để tiến hành thụ lí án hay không.
Khương Vu suy nghĩ một chút: "Vầy đi, chờ tôi lấy được video chứng cứ đã."
Cũng đúng, hai vị cảnh sát gật đầu.
Lâm Phong giờ đã dần hiểu được đoạn đối thoại của những người này. Cho dù gã có mù luật đi nữa thì cũng biết nhắc đến trách nhiệm hình sự đồng nghĩa với không phải chỉ đơn giản tạm giam mấy ngày là xong. Đó là có thể xử phạt.
Cảnh sát vỗ vỗ bả vai Lâm Phong: "Về chuẩn bị bồi thường đi."
Lâm Phong đến lúc bị mang đi vẫn còn lơ mơ.
Đó là hơn hai vạn nha. Gã chỉ nhất thời xúc động đánh, đạp mấy cái đã bay hơn hai vạn đồng. Gã đào đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.
Lâm Phong bị mang đi, Hứa Quế Chi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khương Vu vào nhà xem Lâm Hiếu Thành một chút, an ủi mẹ con hai người mấy câu.
Thẩm Mộ đứng một bên quan sát hết thảy. Khó trách Khương Vu lại đột nhiên kéo mình đi mua cửa gì đó, xem ra em đã đoán trước được chuyện này có thể xảy ra. Vụ ủy thác này, Khương Vu vốn không thu phí gì, bây giờ lại bỏ tiền túi ra hơn hai vạn đồng. Chuyện này trong mắt một thương nhân chắc chắn sẽ là quyết định không thể nào giải thích được, nhưng Thẩm Mộ lại hiểu. Khương Vu trước giờ vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi. Khương đại luật sư mặt nghiêm, tâm lạnh, cứng rắn không lưu tình trong miệng đám người kia, thật ra có một trái tim lương thiện. Em thường nói làm cái nghề luật sư này không thể quá coi trọng đúng sai, nhưng thật ra thì trong lòng em đã có sẵn một cán cân, chân thành mà công chính.
- Tạm biệt dì Khương.
- Tạm biệt Hiếu Thành.
Khương Vu vẫy tay chào cậu bé. Vẻ mặt cười nói dịu dàng kia hút lấy ánh nhìn Thẩm Mộ, khiến cô không cách nào dời mắt.
Hai người cùng nhau xuống lầu, quay lại xe. Thẩm Mộ giả vờ muốn giúp Khương Vu thắt dây an toàn, kết quả trực tiếp ngã cả người qua, đè Khương Vu trên lưng ghế.
Khương Vu cũng quen rồi. Trước kia cô còn sẽ ngượng ngùng, bây giờ ỡm ờ một chút rồi cũng xuôi.
Nhìn người đẹp ngoan ngoãn, thành thật, không hề phản kháng trong lòng, Thẩm Mộ hà hơi, nhẹ giọng nói: "Chị thật là hận không thể..."
- Hận không thể cái gì cơ? - Khương Vu hỏi.
Thẩm Mộ lại không nói tiếp nữa. Cô chỉ khẽ hôn lên cánh môi Khương Vu, mút nhẹ.
_____________
Chương sau lại phát đường~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT